Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Hóa ra vừa rồi nàng ngẩn người nhìn chằm chằm đường phố, hài tử trung thực nhìn mặt đoán ý, hiểu lầm là nàng đói bụng nên không nói tiếng nào đã chạy đi mua hai phần đồ ăn mang về.Nhiếp Chiêu không tiện cô phụ một phen tâm ý hắn, dứt khoát đâm lao phải theo lao, nhận lấy hộp đồ ăn rồi thản nhiên nói: "Đa tạ.


Một phần điểm tâm này cũng không ít, chúng ta chia nhau ăn đi."Mộ Tuyết Trần khẽ vuốt cằm, thấy Husky hứng thú bừng bừng tiến tới góp mặt thì lập tức không nói một lời đè cái miệng chó lại: "Ngươi mập, không thể ăn.

Đưa cho đại ca ngươi."Husky: "????"Nhiếp Chiêu không khỏi bật cười, chợt nhớ tới Alaska chưa hề mở miệng, tò mò nói: "Thiên Thụ, vì sao đại ca ngươi không nói gì?""Đại ca đang tu Bế Khẩu Thiền."Husky khó khăn tránh thoát kiềm chế của Mộ Tuyết Trần, cả thân chó như cái gối ôm ngâm nước, lỗ tai chó mềm nhũn cụp xuống: “Hắn nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, cho nên đã tự lập cho mình một quy củ, trước khi học được cách nói chuyện thì không thể tuỳ tiện mở miệng.""Không dễ nghe?"Nhiếp Chiêu quay đầu quan sát Alaska có vẻ mặt chất phác, thầm nghĩ không lẽ cuống họng hắn có vấn đề gì: “Vậy quá đáng tiếc."Mộ Tuyết Trần đã đủ kiệm lời rồi, nếu không phải còn có một con chó lắm lời thì nàng thật sự không biết làm sao qua được đoạn đường này.Husky hoàn toàn không biết gì về sứ mệnh mà mình phải gánh vác, hí ha hí hửng chạy ở đằng trước dẫn đường cho nàng.“Tiểu muội ngươi xem! Đằng trước chính là đích đến của chúng ta, bất kỳ tòa thành lớn nào ở Chấn Châu cũng đều có cảng, mỗi năm vào thời điểm này mọi người sẽ đi tới cảng ngồi phi chu đến Đô Thành ứng khảo.


Vì điều tra vụ án thí sinh mất tích mà lần này A Trần sẽ giả dạng thành thí sinh trà trộn vào bên trong!”Nhiếp Chiêu: “...!Khoan đã, chúng ta lớn tiếng nói ra kế hoạch như vậy không sao chứ? Người qua đường không nghe thấy sao?”Mộ Tuyết Trần: “Không sao.”Samoyed: “Người qua đường chỉ nghe được bọn ta ‘gâu gâu gâu’, hoặc ‘ngao ngao ngao’ mà thôi.”Nhiếp Chiêu: “...!Được thôi.”Giả thiết này tuy rằng huyền huyễn nhưng dường như cũng rất khoa học.Đoàn người Nhiếp Chiêu lần này hạ phàm, điểm đến là một tòa thành trì ven biển ở Chấn Châu, cách Đô Thành còn một đoạn đường.‘Cảng' trong miệng Husky được xây dựng gần biển, lúc này đang là mùa thịnh vượng, liếc mắt chỉ thấy một vùng toàn là đầu người đen nghìn nghịt, so với mặt biển lóng lánh sóng nước đằng xa hình thành sự tương phản rõ rệt.Nguyên chủ sinh ra ở Tốn Châu, chưa bao giờ rời khỏi quê nhà, hoàn toàn không hiểu phong tục tập quán nơi khác, cho nên Nhiếp Chiêu cũng không có tri thức dự trữ và nguồn tham khảo.


Toàn dựa vào Husky một đường lắm mồm, Nhiếp Chiêu một đường chuyên tâm nghe giảng mới miễn cưỡng nắm được ngọn nguồn.Việc này phải nói từ Thần Tinh Điện…Trong năm điện thì chấp chưởng nhân sự Thần Tinh Điện nếu đặt ở hiện đại sẽ tương đương với “cán bộ phòng nhân sự" mà Nhiếp Chiêu biết.Nhiệm vụ quan trọng nhất chính là định kỳ tuyển chọn một đám tân tiên quan dự khuyết, ‘thay máu' cho Tiên giới.Các châu hoàn cảnh bất đồng, phương thức tuyển chọn cũng tùy người mà khác nhau.Tỷ như Chấn Châu linh khí loãng, người dân đa phần là phàm nhân không thể tu luyện, tu sĩ chỉ có vài ba mống, đều là thế gia đại phái không làm nên trò trống gì.Phàm nhân nếu muốn được điểm hóa thành tiên thì phải thông qua cái gọi là “Tiên thí”.Nội dung của Tiên thí vô cùng đa dạng, từ thiên văn địa lý, kinh, sử, tử, tập cho đến cày bừa làm nông, sa trường điểm binh, từ tài hoa đến phẩm đức, từ tư tưởng đến hành động, không nội dung nào là không kiểm tra, có thể nói là cuộc thi lớn nhất từ trước đến nay.Nhiếp Chiêu vỗ đùi: Cái này ta giỏi a!Ta thích nhất là khảo thí!Khảo thí khiến ta vui sướng!Đặc biệt là thi đề kín!Chỉ cần khảo thí là có thể thành tiên, thế giới này cũng quá đơn giản rồi!Cũng không phải là nàng vô cớ liên tưởng, nhưng tiên thí so với thi đại học và thi công chức quả thực có chút tương tự..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận