Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Đáng tiếc là hai huynh muội nàng đều xuất sư bất lợi, lỡ mất cơ hội gia nhập vào thư viện Nam Thiên.

Sau này nhờ cơ duyên xảo hợp mà Tần Dịch được Trấn Quốc Công thế tử đứng đầu kỳ thi nhìn trúng, dẫn theo làm thư đồng bên cạnh.

Tần Tranh từ tận đáy lòng vui mừng cho huynh trưởng, còn mình thì quay về quê nhà nỗ lực quên ăn quên ngủ thức đêm học hành vất vả.

Nàng đang lúc tuổi xuân, vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể tham gia Tiên thí hết lần này đến lần khác.

Nhưng mà nàng thật sự không ngờ…Đêm trước Tiên thí năm nay, lão ma ma làm bạn bên cạnh nàng hơn mười năm đề nghị muốn về quê thăm người thân, đồng thời xin nghỉ ở Tần gia dài hạn.

Không biết có phải trùng hợp hay không, lão ma ma vừa đi thì phụ mẫu trước giờ luôn khoan dung hiền từ với nàng bỗng nhiên thay đổi thái độ, cật lực phản đối nàng dự thi, thậm chí không hề báo trước đã quyết định hôn nhân cho nàng.


Đối tượng thành hôn của nàng chính là ác thiếu Chu Thao nổi tiếng gần xa.

Tất nhiên ‘ác thiếu’ là đánh giá theo góc nhìn chủ nghĩa xã hội của Nhiếp Chiêu, chỉ là ý kiến riêng của nàng.

Nếu như nhìn từ góc độ khác, Chu Thao là con trai địa chủ đứng đầu một phương, thứ nhất hắn không giết người, thứ hai hắn không phóng hỏa, hắn chẳng qua chỉ tranh thủ quyền lợi hợp pháp một chồng nhiều vợ của mình, thật sự là cảm động lòng người, nói không chừng còn có thể làm tấm gương đại biểu cho nam đức trong xã hội phong kiến này.

Thực tế thì phụ mẫu Tần gia cũng nghĩ vậy.

"Phụ thân ta nói, 'tri hảo sắc tắc mộ thiểu ngải' [1], 'không phong lưu không phải thiếu niên', nam nhân mê luyến nữ sắc là chuyện rất bình thường.

"[1] Tri hảo sắc tắc mộ thiểu ngải: ý rằng kẻ háo sắc thường thích con gái trẻ đẹpTần Tranh nói đến đây, không khỏi lắc đầu cười khổ.

"Mẫu thân ta nói, ta gả qua đó làm chính thất, người ta có nhiều cơ thiếp hơn nữa cũng không đè được đầu ta.

Đợi ta gả qua đó, sớm ngày sinh con giữ được lòng phu quân! cả đời này xem như an nhàn không cần lo nữa.

""! "Nhiếp Chiêu lẳng lặng nghe hết toàn bộ câu thoại đánh rắm kinh điển, chỉ cảm thấy mỗi một nét bút trong "Tri mộ thiếu ngải" và "Thiếu niên phong lưu" đều phải chịu nhục nhã, nếu như chữ viết mà có linh hồn, sợ rằng sẽ nhảy ra khỏi giấy chửi đổng.

"Nhưng ngươi không muốn.

"Biểu cảm trên mặt nàng không vui không giận, thong thả ung dung nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn thẳng Tần Tranh: "Ngươi muốn vào thư viện Nam Thiên, ngươi muốn thành tiên.


""Đúng vậy.

"Tần Tranh gật mạnh đầu, hai mắt sáng lấp lánh, mang vẻ quật cường và hăng hái của tuổi trẻ: "Ta không muốn chấp nhận số phận, dù sao cũng phải thử một lần mới cam lòng.

Phụ mẫu không tin ta, ta cũng không thể không tự tin ta.

""Đúng vậy.

"Nhiếp Chiêu vỗ tay nói: "Ngươi muốn thi vậy cứ thi đi.

Phạm Tiến có thể thi đến 50 tuổi, không lý nào ngươi năm nay mới mười lăm tuổi đã phải bỏ thi đi thành thân.

"Tần Tranh hơi ngẩn ra: "Xin hỏi Phạm Tiến là vị tài tử nào? Ta tự nhận học rộng, vậy mà chưa từng nghe qua! "Nhiếp Chiêu: "Là một câu chuyện tiếu lâm thôi, ngươi không hiểu cũng không sao.

"Trước giờ nàng luôn là người nhiệt tình, cố ý tiễn cô nương này một đoạn đường, nhóm Mộ Tuyết Trần cũng không phản đối.


Sự thật chứng minh, hai người ba chó thần giao cách cảm, rất ăn ý trong việc “xen vào chuyện của người khác".

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn thân mật, việc này cứ như vậy được sảng khoái quyết định.

Alaska ở lại canh chừng Tần Tranh, Nhiếp Chiêu và Mộ Tuyết Trần chia ra hành động, mỗi người mang theo một con chó đi sâu vào phi chu nghe ngóng tin tứcChuyện bao đồng nhất định phải quản, nhưng chuyện chính cũng không thể kéo dài.

Chu Thao đã bị đưa về nhà (bằng cách thả rơi tự do), lúc này điều quan trọng nhất là nhanh chóng điều tra ra chân tướng vụ án thí sinh mất tích!.

Suy nghĩ của đám thí sinh Thiện Châu Thành đối với chân tướng có thể nói là muôn màu muôn vẻ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận