Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Trong số thí sinh mất tích, người đầu tiên đến từ Thiện Châu Thành, nghe nói là một thanh niên văn nghệ tính cách ngang tàng tùy hứng, cũng khá có chút tài năng, đã từng viết không ít thơ tình được ưa chuộng, số lượng văn thơ tương đương với số lần phong lưu của hắn.Còn chất lượng thế nào thì khó mà nói được.Về phần vị tài tử đa tình này đã đi đâu, dân bản địa bàn tán không dứt, sôi nổi não bổ ra rất nhiều câu chuyện truyền kì, khi thì buồn miên man, có lúc thì lại hương diễm kích thích, đây cũng xem như đề tài buôn chuyện được bàn luận hăng say trong các quán trà.Muốn tìm hiểu sự thật qua lời bọn họ cũng không tốn sức mấy."À, ngươi nói Khang huynh sao? Để ta nhớ xem… vài ngày trước khi thi, hắn nói mình tình cờ gặp được một mỹ nhân xưa nay hiếm gặp, có thể nói là 'quay đầu cười khiến chúng nhân đổ ngục, hoa trong lục cung đứng trước nàng cũng trở nên vô sắc’.

Với tính cách của hắn, nói không chừng đã bỏ trốn cùng mỹ nhân kia rồi.""Vậy cũng chưa chắc, Khang huynh dạo chơi nhân gian, không biết đã làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ tổn thương khóc cạn nước mắt.


Lỡ như là tình nhân cũ nào đó tìm đến trả thù, chỉ sợ lành ít dữ nhiều...""Theo ta thấy, nữ tử có thể khiến Khang huynh đem lòng ái mộ chỉ sợ không phải là người bình thường mà là hồ yêu.""Nếu vậy hắn bị yêu quái bắt đi sao?""Đúng là có khả năng.

Ta nghe người thân ở Đô Thành nói, hai tháng này đâu đâu cũng có người mất tích, việc này đã kinh động triều đình, gần đây còn muốn tổ chức đại tế tấu lên Tiên giới, mời tiên quan Thần Tinh Điện hạ phàm tìm hiểu thực hư.""Thần tiên sắp đến sao? Vậy thì chúng ta không cần phải sợ nữa rồi.""..."Nghe đến đây mắt Nhiếp Chiêu không khỏi lóe lên, nhìn sang vẻ mặt tự mãn của Husky bên cạnh."Tiểu muội, ngươi nhận ra chưa? Tin tức của chúng ta còn nhanh nhạy hơn cả Thần Tinh Điện.”Husky âm thầm nói cho nàng biết: "Bọn họ không biết tiến lùi, chỉ biết xem trọng quan hệ lợi ích, nuôi một đám phế vật ngồi mát hưởng bát vàng, khinh thường người khác.

Nếu không phải dân gian tổ chức đại tế cung phụng nhang đèn thì còn lâu bọn họ mới quan tâm đến sống chết của người phàm."Nhiếp Chiêu: "Nhang đèn?"Husky: "Cũng có thể gọi là đồ cúng.


Đối với thần tiên mà nói, nhận được càng nhiều đồ cúng từ trần gian thì sức mạnh sẽ càng tăng."Nhiếp Chiêu như hiểu ra gật đầu, thầm nghĩ Tiên giới này cuối cùng vẫn chưa quá thối nát, vẫn còn có chút mầm mống dân chủ.Chỉ tiếc là cơ chế quản lý chưa đến nơi đến chốn, dù ý định ban đầu có tốt thì vẫn chỉ là ảo tưởng.Nhìn lại Thần Tinh Điện đi, bọn họ nắm trong tay quyền uy còn không phải vẫn nằm hưởng phúc trên mồ hôi nước mắt của nhân dân sao?Nàng hận sắt không rèn thành thép thở dài một cái, cùng Husky đi một lượt khắp khoang tàu rồi quay về nơi hẹn Mộ Tuyết Trần, đơn giản trao đổi tin tức mà từng người thăm dò được.Nhắc đến giao tiếp, ý chỉ Nhiếp Chiêu và hai con chó chịu trách nhiệm nói, Mộ Tuyết Trần thỉnh thoảng gật đầu một cái để thể hiện không phải hắn đang ngủ mở mắt."Mỹ nhân mà bọn họ nhắc đến rất có thể chính là nguyên nhân khiến cho đám thí sinh mất tích.

Đợi chúng ta đến Đô Thành sẽ tiến hành kế hoạch tiếp theo."Nhiếp Chiêu nói dăm ba câu tóm tắt, đi thẳng đến kết luận: "Nếu không có manh mối gì khác thì tìm vài khách điếm mà thí sinh thường xuyên tụ tập để theo dõi, xem thử có thật sự xuất hiện yêu ma không.

Mộ tiên trưởng, ngươi thấy thế nào?"Mộ Tuyết Trần không có ý kiến, trong lúc mấy người đang bàn bạc, khoang thuyền bỗng nhiên nghiêng về một phía, dường như là đang từ từ đáp đất."Không hổ là phi chu, nhanh như vậy đã đến.


Mộ tiên trưởng, vậy chúng ta...!Hửm?"Nhiếp Chiêu đang định đứng dậy, bỗng nhận ra tên thư sinh nghèo bên cạnh vẫn đang ngủ say, hắn vùi kín đầu vào trong khuỷu tay, dường như không hề nhận ra phi chu đã đến nơi.Nếu cứ để cho hắn ngủ tiếp, nói không chừng sẽ làm chậm trễ thời gian dự thi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận