Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Trước đây khi Nhiếp Chiêu đi học thường hay kỷ luật với bản thân, có đôi khi vì quá căng thẳng mà thường nằm mơ thấy bản thân trễ thi hay quên ôn bài… lúc này khó tránh khỏi đồng cảm với những thí sinh khác, lo lắng thay cho bọn họ.Căn cứ theo nguyên tắc "vì dân phục vụ", nàng đưa tay ra đẩy đẩy vai của thư sinh."Huynh đài, dậy đi.


Xuống tàu thôi.""...?"Thư sinh kia vốn đang ngủ say, bị nàng đẩy vai từ từ tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, ngẩng gương mặt vùi trong khuỷu tay lên: "Cô nương là...""Người qua đường đi cùng tàu."Nhiếp Chiêu cúi đầu nghênh đón ánh mắt mông lung của hắn, dường như thấy được hình ảnh bản thân thức khuya giải đề, không khỏi cong khóe môi cười cười."Huynh đài, thi cử quan trọng, đừng để trễ giờ.”"..."Thư sinh kia chớp mắt đến mấy lần mới kéo được hồn đang du lịch trên trời về lại một chút, nhớ lại xem mình đang ở đâu.Cùng lúc đó, Nhiếp Chiêu bất tri bất giác phát hiện ra tuy quần áo của thanh niên này mộc mạc, nhưng gương mặt lại tuấn mỹ thanh tú lạ thường, là một người đẹp hiếm thấy.Hắn có một đôi mắt trời sinh ướt át ẩn tình, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, mũi thẳng đẹp, khóe môi cong, lúc không cười cũng đã chứa ba phần ý cười, là kiểu người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.Chỉ là thanh niên này đẹp thì đẹp, nhưng vẻ đẹp lại không đoan chính, trong vẻ tuấn lãng có nét phong lưu phù phiếm khó tả, cứ như là hoa đào tháng ba ở nhân gian, không hề vì sinh ra ở nơi hoang dã mà kém sắc.Thư sinh bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, hai mắt khẽ cong, ba phần ý cười lúc này đã trở thành mười phần, có chút hớp hồn người."Đa tạ."Giọng hắn ấm áp nhỏ nhẹ, tiếng nói mềm mại như cỏ bay: "Cô nương đúng là người lương thiện, sau này ắt có thiện báo."Nhiếp Chiêu không quen được người khác khen ngợi, liên tục khoát tay nói: "Chút chuyện nhỏ này không đáng nói lương thiện gì.

Hơn nữa ta cũng không phải vì thiện báo mới làm.”Nói xong nàng cũng không tiếp tục hàn huyên cùng vị thư sinh bèo nước gặp nhau này nữa, kéo tay Tần Tranh xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị đưa nàng đến trước trường thi."..."Mộ Tuyết Trần và ba con chó kéo xe đi theo sau, chỉ để lại thư sinh kia vẫn ngồi đó, một tay nhè nhẹ sờ nốt ruồi ở đuôi mắt, nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ như có điều suy nghĩ."Bọn họ đi hết chưa? A U, ta có thể ra rồi chứ?"Đúng lúc này, rương sách bên chân hắn bỗng truyền ra một giọng nói yếu ớt, không phân biệt được nam nữ, khiến người liên tưởng đến tiếng mèo con thỏ thẻ.Theo tiếng nói đó, nắp rương sách mở ra, một đôi tai nhọn đầy lông thò ra.Ngay sau đó là một đôi mắt mèo xanh bích sáng long lanh cùng gương mặt to tròn trắng nõn như nguyệt quang, không khác gì ngọc bích trong khay ngọc.Nếu như nhìn từ trên cao sẽ nhận ra trong rương sách được thiết lập pháp thuật, không gian bên trong lớn gấp mười lần, bên trong có bố trí ổ mèo, chậu ăn cho mèo và nhà cây...!có thể nói là một căn phòng chuyên dụng cho mèo."Sao lại ngẩn người nhìn chằm chằm tiểu cô nương kia vậy? Để ý người ta rồi?"Mèo trắng thấy thanh niên vẫn còn thất thần, đôi mắt màu lục chuyển động, cười híp mắt vươn móng chọc hắn."Hầy, cũng khó trách.

Nàng ta không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà giọng điệu khi mắng người cũng dễ nghe, ta nhìn còn động lòng.


Nếu như ta không phải là mèo thì đã sớm nhảy ra khỏi rương đi bắt chuyện rồi.""..."Khoảnh khắc nghe câu nói này, thanh niên bỗng lấy lại tinh thần, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu mèo trắng, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận dịu dàng như đang chạm vào đồ dễ vỡ.Có điều trong lời nói của hắn lại không có độ ấm, thậm chí có thể nói là thờ ơ."Nàng là người tốt, nhưng ta không có hứng thú."Hắn thản nhiên nói: "Ngươi cũng thấy đấy, nàng nuôi chó, hơn nữa còn lớn như vậy, lại còn hẳn ba con."Mèo trắng: "Ta biết, cho nên?"Thanh niên hít sâu một hơi, chắc như đinh đóng cột nói: "Nàng thích chó, ta thích mèo, hai người sinh ra đã không thích hợp, cần gì phải lãng phí thời gian."Mèo trắng: "...""...!Không, ta chỉ cảm thấy là do ngươi không bình thường, chắc chắn là ngươi có bệnh.


Hay là chúng ta mời đại phu xem thử đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận