Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Nữ lang mỉm cười, đang định mở miệng lên tiếng trả lời, bỗng nhiên có thị nữ bước nhanh đi vào, cúi người nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Tiểu thư, có vị công tử lạ mặt ở cửa cầu kiến, nói là muốn tìm nữ chủ nhân ở đây."Mặt nữ lang hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh, đứng dậy hành lễ với Cao Hồng: "Công tử, ngoài cửa hình như có khách không mời mà tới, ta đi ra ngoài xem một chút, xin công tử ngồi đây một lát.""Chậm...!chậm đã."Cao Hồng dù đi đường đã hơi loạng choạng, nhưng vì thể hiện trước mặt mỹ nữ, vẫn lảo đảo đứng lên: "Nếu như gặp phải người xấu thì sao? Ta đi ra cùng tiểu thư, cũng thuận tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau."Nữ lang che miệng cười khẽ: "Nếu đã vậy thì xin đa tạ công tử."Hai người cùng nhau đi xuyên qua đình viện ra đến cửa, Nhiếp Chiêu theo sát phía sau, thầm nghĩ: Ai mà đêm khuya lại to gan như vậy, chủ động tới đưa thức ăn à?Không lâu sau nàng đã có câu trả lời."Đêm khuya đến thăm quý phủ, mong tiểu thư thứ lỗi.


Tại hạ họ Lê, tên chỉ một chữ U."Người đứng ngoài cửa không ai khác chính là một gương mặt quen thuộc khác trên tàu bay – thư sinh nghèo với rương sách trên vai và bộ quần áo giản dị được Nhiếp Chiêu tốt bụng đánh thức.Giờ phút này, hắn đứng cô đơn một mình trong đêm, dưới ánh trăng, khuôn mặt như ngọc càng thêm rạng rỡ, như được phủ một tầng màn sáng, có một vẻ đẹp mông lung "tay cầm tỳ bà che khuất nửa mặt".So với hắn, ngay cả sắc đẹp của vị mỹ nhân trăng hoa e ấp kia cũng có vẻ lu mờ.Nữ lang sắc mặt bình tĩnh, hơi uốn gối thi lễ với vị khách không mời mà đến này, chân thành nói: "Không biết công tử đêm khuya tới chơi có chuyện gì không?""À, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng cả."Mặc dù bản thân đang ở nơi nguy hiểm, thư sinh tên Lê U này vẫn mang sắc mặt thoải mái tự tại, như thể đang trò chuyện bình thường với nhau: "Tại hạ đi qua Tiền phủ, trong lòng có một chuyện khó hiểu, mong Tiền tiểu thư có thể giải thích nghi hoặc."Nữ lang hơi hơi nhíu mi, nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa mềm mại: "Công tử cứ nói đừng ngại."Lê U mỉm cười đáp "Được", thoải mái bước lên hai bước, không biết lấy đâu ra một cái quạt, gõ nhẹ vào lòng bàn tay chính mình.Gió đêm thổi qua, vài sợi tóc đen mềm mại từ thái dương hắn trượt xuống, vuốt ve khuôn mặt dịu dàng đa tình kia, đúng là so với tinh quái càng giống tinh quái, phong lưu hơn cả kẻ phong lưu."Tại hạ chỉ là tò mò..."Hắn nói chuyện dài mà chậm rãi, từng chữ sắc bén rõ ràng, giống như một con dao bén nhọn đâm vào lồng ngực, mổ xẻ nội tạng của người khác."Tiền phủ trước sau có hơn mười người, nhiều năm trước có đắc tội một vị nữ lang, bị quỷ hồn này trả thù, trong một đêm thương vong thảm trọng, người may mắn sống sót đã xa chạy cao bay, không còn trở về nữa.


Từ đó về sau Tiền phủ trở thành hung trạch của lệ quỷ ngập tràn oán khí, không người nào dám bước vào một bước.""Không biết...!vị ‘Tiền tiểu thư’ này sống ở đây từ khi nào?""Cái..."Cao Hồng đi cùng nữ lang còn chưa kịp hét lên, đã thấy mỹ nhân dịu dàng bên người bỗng chốc thay đổi sắc mặt, tay áo dài giơ lên, năm ngón tay cong lại thành móng vuốt sắc bén, trực tiếp hướng tới cổ họng Lê U."...!Cẩn thận! !"Thời khắc chỉ mành treo chuông, Nhiếp Chiêu không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy sự tình phát sinh đột ngột, thanh niên này mặc dù nhìn qua rất có bản lĩnh, nhưng có thể không chống đỡ được cửu âm bạch cốt trảo của ác quỷ.Nàng không có năng lực dời non lấp biển, nhưng ít nhất cũng có tiên thể chống đỡ, đối mặt yêu ma tinh quái, cũng không thể để người phàm xông lên đầu, ít nhất là hiện tại, nhìn thanh niên này xác thực là một người phàm.Nghĩ tới đây, Nhiếp Chiêu phi thân tiến lên, một tay ôm lấy eo Lê U, nhanh chóng kéo hắn lùi lại hai bước, đồng thời tay kia giơ cao quá đầu, dùng sức đỡ cổ tay đang hạ xuống của nữ lang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận