Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Đó là một cổng thành cao lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, trên cửa treo tấm bảng hiệu mạ vàng, bên trên có ba chữ "Bắc Thiên Môn", từ trên cao nhìn xuống có thể quan sát người qua lại.Chính là nơi này, Nhiếp Chiêu nghĩ.Căn cứ vào những gì Úc Tú nói, ngay trong đêm nay, xa giá của Thái m Điện sẽ đi ngang qua nơi đây, thông qua Bắc Thiên Môn đi tới thế gian điều tra một vụ án kỳ lạ.Thiên có Ngũ Diệu, Địa có Bát Hoang, lần lượt lấy bát quái Chu Dịch để gọi tên.


Ngoại trừ Khảm Châu và Cấn Châu do Ma Tộc chiếm cứ ra thì sáu châu khác đều nằm dưới sự quản lý của Tiên giới.Đặc quyền lớn nhất của Thái m Điện chính là có thể đi tới bất kỳ một châu nào, điều tra các thần tiên khác có tận tâm tận lực, công bằng vô tư hay không.

Vô luận bọn họ đang ở địa bàn của ai thì Ngũ Diệu thượng thần cũng không được phép can thiệp.Nhiếp Chiêu biết đây là cơ hội duy nhất để nàng toàn thân thoát khỏi nơi này.Nếu như Úc Tú nói không sai, Thái m Điện nhất định sẽ không bỏ mặc cảnh ngộ của nàng.Nàng kiên nhẫn chờ đợi một lát, không trông thấy xa giá trang nghiêm trong tưởng tượng, lại nghe thấy một hồi tiếng chuông "đinh đinh đang đang" thanh thuý từ xa đến gần, giống như một đường từ trên đỉnh núi bay xuống thanh tuyền.Nhiếp Chiêu nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy một chiếc xe nhỏ tầm thường không đáng chú ý từ xa đi tới, toa xe thấp bé, không có nửa phần châu ngọc khắc hoa, thoạt nhìn còn tưởng là một khối đậu hũ vuông vắn.So với nghi thức xuất hành của Thanh Huyền thượng thần, sự đơn giản mộc mạc này tương đương với người hiện đại cưỡi xe đạp đi làm.Thấy một màn này, Nhiếp Chiêu lập tức yên tâm.Nhưng mà nàng đã yên tâm quá sớm, vừa muốn tiến lên, phía sau đã có một trận tiếng hô hào huyên náo truyền đến: "Qua bên kia xem một chút!”"Trước khi thượng thần trở về nhất định phải tìm được Thần phi! Nhỡ đâu nàng chạy tới các điện khác, vậy thì mặt mũi của Thần Tinh Điện sẽ bị mất sạch!”“Ai, Nhiếp cô nương này đúng thật là không biết tốt xấu.

Thượng thần hậu đãi nàng như thế mà nàng còn già mồm...""Chờ một chút, mau nhìn đi! Hình như bên kia có bóng người!"...!Bị đuổi kịp rồi sao?Xem ra đám thùng cơm suốt ngày miệng ăn núi lở này vẫn chưa tiêu hao đi hết một thân bản lĩnh, không đến nỗi ngay cả một tân thủ mới đến mà cũng không đuổi kịp.Nhiếp Chiêu vừa cảm khái, vừa quyết định thật nhanh, bỏ qua màn chào hỏi hàn huyên, nhìn chuẩn thời cơ xa giá chạy qua thì tung người nhảy lên, tập trung linh lực toàn thân bảo vệ khuôn mặt, nhào vào từ cửa sổ xe treo màn trúc.“...?"Một bóng người gầy gò vốn đang ngồi ngay ngắn trong xe nhắm mắt dưỡng thần, bất thình lình mở mắt ra, chỉ thấy cửa sổ xa giá bỗng dưng xuất hiện một cái đầu người, đột nhiên hít sâu một hơi:"Ai ...""Chào buổi tối, làm phiền rồi!"Một tay Nhiếp Chiêu khẽ chống bên trên toa xe, cả người giống không xương trượt vào, vừa rơi xuống đất bèn chắp tay với người trong xe, hắng giọng một cái, bắt đầu đọc thuộc lòng bản thảo:"Ta tên là Nhiếp Chiêu, vốn là người Tốn Châu ở thế gian.


Ta vì Thanh Huyền thượng thần độ tình kiếp mà nước mất nhà tan, gia đạo suy tàn, hạnh phúc cả đời bị hủy hoại chỉ trong phút chốc.""Ta có tâm chặt đứt tơ tình, ai ngờ Thần Tinh Điện ngang ngược vô lý, lại còn bắt cóc ta đến đó thi pháp giam lỏng, ép ta phải thành hôn với Thanh Huyền thượng thần.

Bây giờ ta vất vả lắm mới thoát thân được, đang trên đường chạy trốn truy bắt, khẩn cầu tiên trưởng chủ trì công đạo, bảo đảm cho ta một con đường sống."Dứt lời, nàng thong dong ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với người trong xe, hai người đều hơi ngẩn ra.Người kia trẻ tuổi ngoài dự kiến, dáng vẻ như một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, thắt lưng đeo trường đao, tóc đen nhẹ nhàng sảng khoái buộc đuôi ngựa, như nước chảy rủ xuống đầu vai, như hòa làm một thể với áo đen trên người.


Toàn thân trên dưới, ngoại trừ một sợi dây đỏ tinh tế đeo trên cổ ra thì không còn bất cứ thứ gì thừa thãi.Khí chất thiếu niên xuất trần, mái tóc đen mềm mại cùng một bộ quần áo màu đen chẳng những không làm cho hắn có vẻ cổ hủ âm trầm, ngược lại trở thành màu nền tốt nhất tô điểm thêm cho gương mặt tựa hoa lan, thật sự rất ứng với câu tục ngữ ‘Nam nhân muốn xinh đẹp thì phải mặc màu đen' kia."Nhiếp Chiêu trố mắt một lát, sau đó chợt hoàn hồn lại nói tiếp: "Vị tiên trưởng này, xin hỏi xưng hô như thế nào?"“...”Thiếu niên im lặng không trả lời, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, bầu không khí trong xe nhất thời ngưng trệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận