Ngã Bản Cai Thị Điều Hàm Ngư
(Ta vốn nên là một con cá mặn)
.8 | Cho nên tiên tử tỷ tỷ... Kể cho đệ nghe đi mà
Trăm năm... tu vi?
Ta có chút sững sờ.
Ta xưa nay ăn hạt sen như kẹo, chưa bao giờ nghĩ tới điểm đặc biệt của nó.
"Vì sao tiên quân lại cho con ăn hạt sen này?"
"Hơn phân nửa là để giúp con giữ được biến hóa đi." Tửu Nhượng tiên quân nhíu mày, như cũng có chút ngạc nhiên, "Dù sao chỉ bằng tu vi này của con, muốn biến hóa được, sợ là phải chờ đến khi sánh cùng thiên địa."
"Hạt sen này đồng căn đồng nguyên với Nguyệt Hoa, con ăn một hạt là nhận không trăm năm tu vi của y."
Tửu Nhượng còn nói gì đó, ta lại chẳng nghe vô dù chỉ một chữ, chỉ biết hoảng hốt chạy về phủ của Nguyệt Hoa tiên quân.
Từ đằng xa đã thấy Nguyệt Hoa tiên quân mặc áo bào màu xanh nhạt, mũi ta chua xót, nhanh chân lao tới chỗ y.
Ta trời sinh là một con cá thích khóc, lần này càng không ngừng được, lại cọ hết nước mắt nước mũi lên áo bào của tiên quân rồi.
"Sao vậy?" Giọng của tiên quân vọng xuống từ trên đỉnh đầu, "Tửu Nhượng lại bắt nạt con à?"
"Dạ không." Ta lắc đầu, ngửa mặt lên hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt của tiên quân, "Sao tiên quân không chịu nói bên trong hạt sen đó ngưng tụ trăm năm tu vi của ngài?"
"Tửu Nhượng nói cho con biết à?" Nguyệt Hoa tiên quân đã hiểu, ôn nhu vuốt ve mặt ta, thay ta lau sạch nước mắt, "Tiểu Ngư biết thì sẽ làm thế nào?"
"Nếu như biết, con nhất định sẽ không tùy tiện vòi ngài hạt sen đó làm kẹo ăn..."
Nguyệt Hoa tiên quân nở nụ cười, "Cho nên đây cũng là nguyên nhân ta không nói cho con biết."
"Nhưng..."
Nguyệt Hoa tiên quân cắt lời ta, "Lúc đầu khi con biến hóa ta từng nói gì, Tiểu Ngư còn nhớ không?"
"Ngài nói... Không cần con làm gì cả, chỉ cần... vui vẻ là được rồi..." Ta nghẹn ngào trả lời, hình ảnh ngày ấy hiện rõ lên trong đầu.
"Lúc đó Tiểu Ngư đã đồng ý rồi." Nguyệt Hoa tiên quân vuốt đầu ta, "Con thế này là tính nuốt lời à?"
Ta cứng đơ người, cố gắng nín khóc, sau đó kéo ra một nụ cười, "Vậy để con nín..."
Có lẽ khuôn mặt vừa khóc vừa cười của ta rất thú vị, tiên quân nhịn không được bật cười.
Ta nhìn nụ cười của mỹ nhân tiên quân, cũng nhịn không được cười theo.
Thế là, một khắc sau bong bóng nước mũi thổi ra từ trong mũi.
Sau đó... nổ cái bụp.
Mặt mũi mất sạch sành sanh.
Ta dùng tay áo lau mũi, hận không thể trốn vào trong cái khe nào đó.
"Cũng không cần giấu..." Tiên quân như là đọc được tâm tư của ta, "Cá phun bong bóng là chuyện bình thường, chẳng qua Tiểu Ngư là dùng mũi để phun thôi."
"..." Ta cảm thấy mình không hề được an ủi.
Dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, cọ lên người tiên quân.
Cuối cùng, Nguyệt Hoa tiên quân hứa về sau sẽ không đút ta ăn hạt sen nữa, y sẽ dạy ta cách tu luyện, để ta cố gắng học cách giữ được biến hóa.
Mấy ngày sau, Tử Quy tiên tử xách một rổ điểm tâm ngon miệng tới thăm ta.
"Mấy ngày trước nghe nói Tiểu Ngư bị bệnh, phủ của Nguyệt Hoa mấy ngày liền không tiếp khách, hại ta muốn ghé qua thăm đệ cũng không được." Tiên tử đưa cho ta mấy miếng điểm tâm, cười nói, "Nguyệt Hoa ngược lại là rất săn sóc cho đệ đấy."
Ta vội vàng cầm lấy điểm tâm nếm thử, khen, "Tay nghề của Tử Quy tỷ tỷ lại tiến bộ rồi."
"Cũng chỉ có đệ chịu nếm thử những món ta làm..." Tiên tử như là có ẩn ý nhìn về nơi khác, "Đồ vật của Nhân Giới, các tiên nhân đều không thích."
"Tiên tử tỷ tỷ thích Nhân Giới lắm à?"
"Hoa điểu ngư trùng, thảo mộc lâm tùng, đâu đâu cũng có sức sống hơn Tiên Giới trầm lặng này nhiều..." Tử Quy Tiên Tử chống má nói, "Nghe nói mấy ngày trước Tửu Nhượng tiên quân còn xuống Nhân Giới một chuyến..."
Ta không có nghe Tửu Nhượng tiên quân nhắc tới.
Không biết tại sao, ta đột nhiên nhớ tới đóa hoa màu đỏ trên vò rượu của Tửu Nhượng tiên quân.
"Tửu Nhượng tiên quân đi tìm vật gì ạ?"
"Có lẽ là vậy." Tử Quy tiên tử nhìn ta chằm chằm.
Ta biết, hơn phân nửa là vì ta rất giống với người nào đó, đồng thời người này hình như cũng quen biết với một số người ở Tiên Giới này.
"Tiên tử tỷ tỷ có từng quen con cá nào khác không?"
Cuối cùng, ta vẫn mở miệng.
"Đệ biết à?"
"Nghe nói một hai."
"Ta cho rằng bọn họ không sẽ nói cho đệ biết."
Bọn họ? Là chỉ Nguyệt Hoa tiên quân và Tửu Nhượng tiên quân à?
"Đệ và y..." Ta khựng lại, nói tiếp, "Giống nhau lắm ạ?"
"A, đệ đừng hiểu lầm..." Tử Quy tiên tử đột nhiên nhận ra gì, "Đệ và y chẳng có nửa phần giống nhau, tướng mạo khí chất hoàn toàn khác hẳn."
Ách... Điểm này ta thật không ngờ đấy, ta còn tưởng rằng diện mạo của ta và con cá chưa từng gặp ấy giống nhau lắm chứ, mới sẽ khiến người nhìn nhiều lần sinh ra ảo giác.
"Chẳng qua, các mặt khác đệ thật sự rất giống y." Tử Quy tiên tử nhìn ta, như là lẩm bẩm, "Y cũng rất thích ăn điểm tâm ta làm..."
"Cho nên tiên tử tỷ tỷ... Kể cho đệ nghe đi mà."
...