Rất lâu sau này Đường Du mới biết, Thẩm Dịch Châu tuy kể với cậu là hắn vén váy Dung phu nhân, nhưng thực ra là hai người đã đánh nhau một trận. Trong quá trình đánh nhau Dung phu nhân lại mặc váy, vì thế không cẩn thận bị lộ, do vậy Dung phu nhân đối với Thẩm Dịch Châu vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Biết được sự thật này, tâm tình Đường Du rất phức tạp. Cậu chưa từng gặp một nữ quỷ xắn tay xắn áo nói là làm như vậy, hơn nữa nữ quỷ còn là một người đàn ông thẳng thắn, gọi là người sói cũng không ngoa; tất nhiên cậu càng chưa thấy quỷ mặc váy đánh nhau bao giờ...
Nhưng chuyện đó để nói sau.
Đường Du đem chuyện trên gác nói với Thẩm Dịch Châu. Sau khi nói xong, Thẩm Dịch Châu tự tay lấy búp bê trong túi ra, cẩn thận quan sát: "Cô bé đưa búp bê này cho cậu?"
Đường Du gật đầu: "Tôi thấy đây không phải vật may mắn gì, định tí nữa vứt đi."
"Điềm xấu." Hình như Thẩm Dịch Châu nghĩ tới gì đó, biểu cảm rất khó đoán: "Dung Vân là hung thủ gián tiếp giết chết Thịnh Ý, nên giờ hắn tìm y báo thù. Hắn giết vợ con Dung Vân, lột da họ, hắn mặc da của Dung phu nhân, vậy da cô bé kia đâu?"
Đường Du trầm mặc: "Tôi nghĩ là ở trên tay anh."
Cô bé từng nói quần áo của búp bê làm từ da người, đây cũng là nguyên nhân cậu không muốn nhận con búp bê này.
Thẩm Dịch Châu nhéo tay búp bê: "Mềm, co dãn tốt."
Đường Du cũng nhìn búp bê: "Đúng vậy, vì thế..."
Thẩm Dịch Châu: "Nhưng vẫn không thích bằng sờ tay cậu."
Đường Du hơi sửng sốt, không chắc lắm là mình đã nghe thấy cái gì: "Anh bảo gì cơ?"
Sắc mặt Thẩm Dịch Châu vẫn không đổi: "Tôi nói gì á? Được rồi, nói đến chuyện con búp bê, tôi cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng NPC bình thường sẽ không tặng quà cho người khác, không bằng chúng ta giữ nó lại, biết đâu có tác dụng."
Đường Du: "..."
Cậu quyết định bỏ qua cảm giác kì lạ kia, chuyên tâm thảo luận với Thẩm Dịch Châu. Thẩm Dịch Châu là một tay chơi lão luyện, chắc chắn hắn biết quy tắc gì đó, nếu hắn muốn giữ lại thì hẳn là có lí do riêng.
Suy nghĩ xong, Đường Du gật đầu: "Được rồi, nếu vậy thì cơ bản vấn đề đã được giải quyết. Chỉ cần qua đêm nay, mai tham gia buổi diễn tấu xong có thể thoát ra, đúng không?"
Bọn họ được mời tới nơi này để giải quyết ba sự việc kì lạ: thứ nhất là Dung Vân bị đau tay, nguyên nhân bởi Thịnh Ý đã cắt tay của mình cho y, cùng với việc cho tay là trừng phạt. Y vì đàn dương cầm mà không cứu Thịnh Ý, Thịnh Ý cũng y theo mong muốn của y, để y có được thứ mình muốn, nhưng ngoài chơi đàn ra Dung Vân không thể làm gì khác, hơn nữa ca khúc mà Dung Vân chơi hiện tại là ca khúc của Thịnh Ý.
Thứ hai, khúc dương cầm lúc nửa đêm. Có lẽ là nhắc nhở của Thịnh Ý với Dung Vân, rằng y không được quên hắn, khúc nhạc đó cũng là khúc nhạc hai người họ đã từng cùng nhau diễn tấu.
Thứ ba, cô con gái kì quái. Dung Vân hiện tại không biết con gái mình đã chết, cũng không biết người hàng ngày chung chăn gối với mình là một người khác.
Tất cả đều đã có giải thích.
Thẩm Dịch Châu thuận tay bỏ búp bê lên tủ đầu giường, duỗi người: "Đúng, chờ đến mai là được."
Hắn vừa nói vừa đi đến phòng tắm, rất là tự nhiên: "Đêm nay cậu ngủ đây chứ?"
"Hả?" Đường Du ngập ngừng: "Anh cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện?"
"Hôm nay là buổi tối cuối cùng, cá không nấu chín sẽ bay." Thẩm Dịch Châu nói: "Đêm nay Dung phu nhân có thể sẽ tới giết tôi."
Nghe xong lời này, Đường Du không hề nghĩ ngợi mà đáp: "Tôi ở lại đây."
Dù thế nào hai người cũng là đồng đội, nếu Thẩm Dịch Châu gặp nạn, cậu nhất định phải giúp hắn.
Hai người rửa mặt xong thì Đường Du chuẩn bị lên xô pha ngủ, ai ngờ Thẩm Dịch Châu gọi cậu lại: "Cậu lên giường ngủ đi."
Đường Du ngẩng đầu nhìn, cậu nghĩ tới cảnh Thẩm Dịch Châu cứu mình tối qua. Hình như lúc ở gần Thẩm Dịch Châu, cô bé mới lùi về phía sau, vì thế khi đồng đội cứu nhau chắc khoảng cách cũng là yếu tố quan trọng ha?
Nghĩ xong Đường Du lòng không gánh nặng trèo lên giường.
Thẩm Dịch Châu thuận tay tắt đèn, căn phòng lập tức tối đen.
Trong bóng tối, giác quan con người sẽ trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Từ nhỏ Đường Du đã một thân một mình, chưa từng ngủ cùng ai nên hơi không quen, tay chân đều cứng ngắc.
Thẩm Dịch Châu nằm bên cạnh cậu. Khoảng cách giữa hai người rất gần. Đường Du thậm chí còn có thể ngửi được cả mùi hương trên người hắn, rất giống hương hoa.
Con trai cũng có thể dùng nước hoa à? Hơn nữa còn thơm như vậy?
Không đúng, trong game lấy đâu ra nước hoa...
Đường Du mơ mơ màng màng suy nghĩ vấn đề này, chẳng bao lâu sau đã ngủ mất.
Cảm thấy cậu đã ngủ say, Thẩm Dịch Châu cũng chỉ nhắm mắt.
Nửa đêm, cửa phòng lặng lẽ bị mở ra. Một người phụ nữ chân trần đi tới. 'Cô ta' đến bên cạnh giường, tay cầm dao, nặng nền chém xuống giường.
Nhưng khoảnh khắc con dao kia chuẩn bị chém lên người Thẩm Dịch Châu thì lại bị một luồng ánh sáng trắng chặn lại. Lưỡi dao như thể bị ngăn lại bởi một bức màn rất dày, văng ngược trở lại, khiến người phụ nữ phải lùi về sau mấy bước.
Thẩm Dịch Châu bị động bèn thức dậy. Hắn mở mắt, đối diện với người phụ nữ đang đứng cạnh giường. Dung phu nhân vẻ mặt oán độc đang nhìn hắn, gương mặt cực kì dữ tợn.
Thẩm Dịch Châu mặt không đổi sắc nhìn 'cô ta', nhẹ nhàng lui vào trong lòng Đường Du. Đường Du khẽ nhíu mày, có thể là do không quen bị người khác ôm lúc ngủ. Lúc cậu định trở mình, Thẩm Dịch Châu lại nhanh chóng ôm hông cậu. Thân thể Đường Du nhất thời ngừng lại, mấy giây sau, cậu xoay người về phía Thẩm Dịch Châu, thành thật ôm hắn vào trong ngực.
Khoé môi Thẩm Dịch Châu cong lên.
Biểu tình Dung phu nhân trở nên vặn vẹo, lạnh lùng nói: "Không phải ban ngày rất kiêu ngạo sao? Giờ lại nhát cáy như thế? Chỉ biết trốn trong lòng đàn ông thì có gì đáng tự hào?"
Thẩm Dịch Châu ngay cả mí mắt cũng không thèm động: "Này chị hai, chị không hiểu được đâu! Có thể núp trong ngực đàn ông mới gọi là bản lĩnh. Khinh thường tôi á, chị có người đàn ông nào để làm giống tôi không?"
Lời này của hắn rõ ràng là cố ý nói cho Thịnh Ý đang khoác da của Dung phu nhân nghe.
Bàn tay cầm dao của Dung phu nhân run rẩy, hiển nhiên là bị chạm vào nỗi đau: "Không biết xấu hổ."
"Phải." Thẩm Dịch Châu cười híp mắt: "Thực ra tôi còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa."
Sau khi nói xong, hắn hôn Đường Du một cái. Đường Du đang ngủ say nên không có phản ứng. Thẩm Dịch Châu quay đầu nhìn người phụ nữ, khoé miệng mang ý cười nhàn nhạt: "Nhìn đi, tôi và cậu ấy muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó. Anh suốt ngày khoác một miếng da chắc cũng không thoải mái lắm? Muốn theo đuổi tình yêu đích thực rất dễ mà, cởi lớp da này ra rồi đối diện với người ta thôi. Loại người mà tôi khinh thường nhất chính là loại người như anh, muốn yêu không dám yêu, muốn hận cũng chẳng dám hận."
Nói đến đấy, hắn lắc đầu, hình như có chút cảm khái: "Như tôi thì tốt, muốn ôm thì ôm, muốn ngủ thì ngủ, muốn hôn thì hôn, đúng không nà?"
Ánh mắt của Dung phu nhân dường như sắp hoá thành lưỡi dao, đỏ như máu. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Thẩm Dịch Châu đã chết một vạn lần.
Ánh mắt hai người giao nhau, giống như tia lửa do đá cọ ra, hận không thể cọ ra luôn cả tia điện.
Có thể vì biết rằng đêm nay không thể làm gì Thẩm Dịch Châu, Dung phu nhân nắm chặt dao trong tay không nói gì, xoay người rời khỏi phòng. Khoảnh khắc 'cô ta' xoay người, búp bê đặt trên tủ đầu giường dường như có sinh mệnh, dính lên lưng cô ta như một cái bóng. Búp bê nhếch môi cười với Thẩm Dịch Châu.
Thẩm Dịch Châu mặt không đổi sắc chăm chú nhìn Dung phu nhân, mãi khi cô ta biến mất sau cửa. Thế nhưng nửa đêm còn lại hắn cũng không dám nơi lỏng cảnh giác, vì thế không hề chợp mắt, chỉ có đến rạng sáng mới không nhịn được mà thiếp đi.
___
Tiểu kịch trường:
Thẩm Dịch Châu: Tôi là một quý ông, sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà hôn môi.
Sau này -
Thẩm Dịch Châu đau khổ hút thuốc: Năm đó thật sự tôi quá thiệt thòi, nếu như hôn môi thì giờ hai ta cũng có con luôn rồi.
Đường Du: ...?