“Đoán xem em là ai?"
Một trò đùa quen thuộc, Phách Lãng im lặng.
Anh cầm lấy tay cô.
”Dược Âm.
”
“Chồng em giỏi lắm, không thấy cũng đoán ra em này!”
Dược Âm phía sau tấm tắc khen, vui vẻ cười hì hì, tay muốn thu về.
Phách Lãng lại không muốn, giữ chặt tay cô.
“Đừng.
Cứ như vậy nói chuyện với anh một lúc.
”
“Làm gì chứ, phải mở mắt nhìn nhau mới nói chuyện được chứ? Mau để em nhìn.
”
“Không.
” Phách Lãng vẫn cứng đầu, giữ tay Dược Âm không cho động đậy.
“Nhìn đi, anh vẫn đang ở bên em mà.
”
Dược Âm không nói, bàn tay giữ yên, để anh nói thêm vài lời, bàn tay đã ướt nhẹp.
“Sao anh lại khóc?”
“Dược Âm, anh xin lỗi.
”
“Hả, sao thế?”
“Giá như anh không đi công tác dài ngày, có phải em sẽ không gặp chuyện không?”
Phách Lãng đau lòng vẫn còn tự trách.
Khi cô cần anh nhất anh vẫn còn mải mê với công việc, không lo được cho cô còn để cô ở nhà một mình, kết cục lại bị chính anh trai ruột mình giở trò đồi bại.
Anh đi một tuần, trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, đồ đạc trong nhà lộn xộn mới đầu anh còn trách, cho tới khi thấy Dược Âm nằm trên giường với đống áo quần lẫn lộn, cơ thể tràn ngập vết tích, mới đứng người, suy sụp.
Đến nay chuyện đã qua một năm, anh trai anh cũng đã mất, Phách Lãng vẫn không thể buông bỏ.
“À.
” Dược Âm thở phào, “Chuyện đã qua rồi, anh đặt nặng thế làm gì? Em cũng! ”
“Dược Âm, đừng nói, anh không! ”
Dược Âm ngắt lời, vỗ về, nhẹ giọng nói với anh: “Anh có tin vào kiếp sau không?”
“! ”
“Kiếp sau anh sẽ lại nhận ra em chứ?”
“Dược Âm! ”
Cô mỉm cười, bỏ tay mình ra.
Giây phút ấy, anh bắt đầu nghe thấy những tiếng hô hoán của bác sĩ, náo loạn đến mức trước mắt chỉ còn một mảng tàn mờ.
Dược Âm đung đưa trước mặt, với một sợi dây thừng thắt trên trần nhà, thoắt một cái lại như tiên nữ biết bay, cười với anh.
Nước mắt anh trực rơi lần nữa.
“Lần sau đừng dại dột tu sat nữa, gặp em lần này thôi.
”
Bàn tay chạm đến khuôn mặt anh, lạnh đến đáng sợ.
“Anh không thể chết được.
”
Thanh âm nhạt đi, anh dần mở mắt, trở lại với nhịp tim đều đặn, hơi ấm mong manh cũng tan đi nhanh chóng, ấm áp cuối cùng sót lại trong tâm khảm cũng hóa thành tàn bụi.
“Đừng mà! ”
Nước mắt anh rơi không dừng được, người anh muốn thấy không còn nữa, chỉ còn trần nhà trắng phau.
Tiếng ồn ào xung quanh che lấp, lời muốn nghe thêm cũng không còn nữa.
“Bệnh nhân mở mắt rồi! Mau chuẩn bị máy sốc tim tới đây!”
Anh còn sống, chua chát thật.
Bác sĩ: “Anh Phách! Anh phải gắng lên, đứa trẻ cần anh, con của anh cần anh!”
“Anh không thể chết được!”
Lý do đây ư?
Sau khi Dược Âm sinh con mới đi tìm cái chết, để lại cho anh đứa con nhỏ, nó thật sự còn rất nhỏ!
Phách Lãng hơi nhếch khóe môi, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Cô chờ anh tìm đến, có lẽ phải chờ lâu hơn rồi.
Bác sĩ đang ra sức cứu lấy anh, gấp tới độ không dừng tay được.
Lại bị anh hỏi một câu mà bị trì hoãn.
“Bác sĩ, anh có tin vào kiếp sau không?”
“Cô ấy hỏi tôi, tôi chỉ muốn nói.
”
“Có, kiếp sau đó tôi sẽ lại nhận ra em.
”