Tam Kiếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng Ta Phát Triển Đất Nước


Cùng thời gian đó, trước cửa Đại Hưng, cỗ kiệu xếp thành từng hàng dài.

Văn võ bá quan đều tụ tập thành từng tốp từng tốp trước cửa thành, xì xào bàn tán.
 -" Các ngươi nói, hôm nay tại sao lại phong thành ? Chẳng lẽ trong cung đã xảy ra chuyện rồi ?"
 -" Không biết, nhưng tóm lại chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

"
 -" Nói nhảm, không xảy ra chuyện thì tại sao lại phòng thành.

"
 Một vị cận thần họ Lý đứng một bên nghe bọn họ bàn tán nãy giờ thì trong lòng không khỏi cảm khái.

Quả nhiên, bệ hạ mưu trí như thần, đến bây giờ, mọi chuyện đều xảy ra đúng theo kế hoạch của ngài.

Thái hậu và tên khốn Trần Thủ Hà kia vì để tránh liên lụy đến Trần gia vậy mà lại dám phong tỏa hoàng thành.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của ông lại trở nên phẫn nộ, tuy rằng đây cũng là mưu kế của bệ hạ nhưng bọn họ làm vậy thì thật không thể chấp nhận nổi.


Ông lập tức mở miệng.
 -" Binh sĩ đóng giữ thành đâu ? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu mở cổng để chúng ta đi vào thiết triều?"
 Các vị đại thần vốn dĩ đã phải đứng đợi đến không kiên nhẫn cũng nhao nhao mở miệng nói.
 -" Tại sao đến bây giờ các ngươi vẫn chưa mở cổng thành ? Các ngươi có biết là đã muộn giờ vào triều rồi không ?"
-" Đúng vậy, nếu là vì sơ sót của các ngươi mà làm chậm trễ chuyện quan trọng của đất nước thì các ngươi có thế chịu trách nhiệm được không ?"
 Một binh lính thấy vậy thì vội vàng trả lời:
 -" Các vị đại nhân xin hãy hồi phủ trước, hôm nay không thiết triều."
 -" Ăn nói hàm hồ, gọi người phụ trách của các ngươi ra đây nói chuyện với chúng ta.

" Các đại thần nghe vậy thì tỏ vẻ không tin, mở miệng yêu cầu.
 Trần Thủ Hà thân mặc giáp phục đứng ở trên tường nhìn xuống.

Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống.
 -" Các vị đại nhân hãy hồi phủ đi, hôm nay bệ hạ đã ra lệnh sẽ không thiết triều."
 Các quan lại vốn đang ồn ào thì khi nhìn thấy Trần Thủ Hà sắc mặt âm trầm, đứng ở một bên thì không khỏi im lặng lâm vào tự hỏi.
 Vị kia cận thần họ Lý thấy vậy thì làm sao có thể dễ dàng buông tha.

Ông liếc mắt ra hiệu với một vị đại thần họ Lý khác đứng bên cạnh mình rồi to giọng đáp:
 -" Trần Thủ Hà đại nhân, không biết lý do gì mà hôm nay bệ hạ lại không thiết triều ? Làm phiền ngài mở cổng thành để ta đi vào gặp bệ hạ.

Ta có chuyện quan trọng cần cấp báo với người ngay.

"
 Trần Thủ Hà nghe vậy thì ánh mắt nheo lại, mở miệng nói:
 -" Hữu thái phó, bệ hạ đã hạ lệnh rằng hôm nay sẽ không thiết triều, ngài cũng đừng làm khó ta."
 Vị kia cận thần họ Lý nghe vậy thì vẫn làm bộ gấp gáp, không yên lòng nói:
 -" Trần Thủ Hà đại nhân, ta thật sự có việc gấp muốn bẩm báo với bệ hạ, xin ngài hãy mở cửa thành cho ta diện kiến bệ hạ một mặt.

"
 Trần Thủ Hà nghe vậy thì vẫn kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình một lần nữa.
 -" Hữu thái phó, xin ngài hãy hồi phủ đi, ta cũng không dám làm trái ý bệ hạ."
 Vị kia cận thần họ Lý nghe vậy thì trong lòng một chữ cũng không tin.


Ngươi không dám cái con khỉ, ngươi nếu là thật không dám thì cũng đã không phong tỏa hoàng thành.

Đương nhiên chuyện này Hữu thái phó cũng chỉ dám oán thầm.
______________________
 Cùng lúc đó, một ngọn núi vô danh ở ngoại ô kinh thành.
 -" Các ngươi đã rõ chưa ?" Chỉ thấy một nam nhân ở độ tuổi tứ tuần, ngũ tuần thân mặc áo giáp, giọng điệu uy nghiêm hỏi.

Đây không phải là Lý Thiên Hùng đang nhận lệnh đóng cửa cấm túc tại phủ sao ?
 Chỉ gặp ở trước người ông, hàng chục người thân mặc giáp phục, quỳ một chân dưới đất, hai tay chắp chỉnh tề trước ngực, cung kính nói.
-" Vâng, chúng thuộc hạ đã hiểu.

Tướng quân xin cứ yên tâm, chúng thuộc hạ định sẽ không làm ngài và bệ hạ thất vọng."
 Thấy vậy, Lý Thiên Hùng vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu, mở miệng nói.
 -" Được rồi, các ngươi lui xuống bắt đầu vận hành kế hoạch đi."
 -" Rõ.

Chúng thuộc hạ xin cáo lui trước." Các tướng lĩnh nghe vậy cung kính cúi đầu hành quân lễ rồi rút lui.
 Lý Thiên Hùng nghiêng ánh mắt nhìn về phía kinh thành, mở miệng lẩm bẩm.
 -" Thiên, nên biến."
 Không lâu sau đó, lưu lượng người vào thành bỗng nhiên tăng lên một khoảng lớn so với thường ngày.

Những người này có là thương nhân, có là thư sinh, có là thường dân, có là kẻ mãng phu,...nhưng không ngoại lệ tất cả đều không giống với người bình thường.

Ở trên người bọn họ dường như có một cổ khí chất vô cùng đặc biệt, giống như là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh lão binh.

 Sự dị thường này ngay lập tức thu hút sự chú ý của binh lính trông giữ cửa thành.

Bọn họ ngay lập tức hội báo với Trần Thủ Hà.

Trần Thủ Hà vốn đang lo lắng chuyện của Trần Tống nghe vậy thì không khỏi lâm vào trầm ngâm.

Nhưng chỉ chốc lát sau, ông ta đã hạ lệnh:
 -" Các ngươi cho người đi theo giám sát bọn họ cho kỹ.

Nếu bọn họ có bắt cứ hành động dị thường nào thì phải ngay lập tức khống chế, bắt lại nghiêm hình tra khảo.

"
 -" Vâng." Tên thuộc hạ thông báo kia nghe vậy thì nhanh chóng nhận lệnh rồi lui ra ngoài.
 -" Không được, thế cục càng ngày càng khó đoán, ta phải nhanh chóng xử lí chuyện này mới được." Nghĩ đến đây, Trần Thủ Hà ngay lập tức nói.
 -" Người đâu, các ngươi hãy đến phủ Thái úy mời thái úy đại nhân vào cung thương nghị chuyện quan trọng nhanh."
-" Rõ." Một tên lính vội vàng nhận lệnh rời khỏi hoàng thành đi truyền lệnh ngay.
~~ Hết chương ~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận