Tam Thái Tử

Lại đợi nửa canh giờ, vòi rồng điên cuồng cuối cùng dừng lại trước một đụn cát lớn, sau đó một đạn thân ảnh hạ xuống từ trên cao.

Mấy đứa trẻ hoan hô, cho rằng Sa Hải ca ca bọn chúng sùng bái đã bắt được kẻ địch như mọi lần. Đứa trẻ thứ ba thậm chí còn xoa tay nghĩ xem nên đòi gì từ Sa Hải.

Vù!

Thân ảnh giữa không trung bay về phía bọn họ.

- Hả, hình như không phải Sa Hải ca ca! Bé gái không chắc chắn nói. Đối phương tốc độ quá nhanh, căn bản không nhìn rõ.

- Không thể nào, không ai là đối thủ của Sa Hải ca ca, đó nhất định là Sa Hải ca ca. Bé trai thứ nhất kiên định nói, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ suy tính.

Ầm một tiếng, giống như đạn pháo rơi xuống làm cát bụi tung bay.

- Sa Hải ca ca, huynh lần này lại... Bé trai đầu tiên không nói được nữa, vì người đứng trước mặt chúng căn bản không phải Sa Hải ca ca mà chúng sùng bái, mà là một thanh niên xa lạ. Vẻ mặt cười mà không cười khiến người ta khó lòng cảm thấy chán ghét.

- Chạy mau, là kẻ xâm nhập! Bé trai thứ ba hét lên chói tai, còn không quên trong nháy mắt bỏ chạy nắm lấy tay bé gái.

- Chạy đi đâu? Bản thiếu gia đang không rõ tình hình, các ngươi đến nói cho ta đi. Lý Lân ngoắc tay, mấy đứa trẻ bị thánh lực bao bọc, trở thành nhóm tù binh thứ hai trong tay Lý Lân. Lúc này mấy đứa trẻ mới nhìn thấy Sa Hải ca ca thần thánh trong mắt chúng giống như chó chết bị Lý Lân ném trên mặt đất. Nếu không phải Lý Lân thấy biểu hiện của Sa Hải cũng còn có chút huyết khí, tuyệt đối sẽ giày vò gã.

Ba đứa trẻ ấm ức sắp khóc, dù sao thì cũng là đệ tử đại gia tộc, tuy tuổi còn nhỏ, những cũng đã biết trung với gia tộc không phản bội.

- Ma... Đại ca ca, huynh muốn hỏi gì? Đứa trẻ thứ ba đột nhiên cười hỏi.


Lý Lân hứng thú nhìn nó, cảm thấy buồn cười trước ánh mắt thấp thỏm kia.

- Lúc trước có phải có người bắt một con Ma Long tới không? Lý Lân nhẹ nhàng hỏi. Nếu không phải nhìn thấy được ba đứa bé tự do bị cấm cố, e rằng sẽ cho rằng hắn là người hòa nhã.

- Đúng, đúng vậy, là Trần trưởng lão bắt về, nhưng con Ma Long kia tuy to lớn, nhưng đã hấp hối rồi, hẳn là tìm người cứu chữa rồi. Đứa bé thứ ba cười nói.

- Dẫn ta đi gặp lão tổ các đệ đi. Lý Lân lười tìm cái gì Trần trưởng lão, nếu có thể, hắn muốn trực tiếp tìm lão tổ ra quyết định.

- Lão tổ... Lão tổ, chúng ta không gặp được! Bé gái quệt miệng, nước mắt lưng tròng, có vẻ đáng thương khó tả.

- Vậy các đệ nói cho ta người này là ai! Lý Lân chỉ vào thanh niên nằm sấp bên cạnh mình nói. Đối phương cũng có tu vi cấp Chí Tôn, hơn nữa thời gian đột phá còn sớm hơn hắn, nhưng trận chiến này hắn vẫn thua, thua ở những vòng tròn vô tận Lý Lân vẽ ra.

- Đó là Sa Hải ca ca, thiên tài trong Tây Sa tộc chúng ta, ngươi, ngươi làm gì huynh ấy rồi? Mấy đứa trẻ khẩn trương hỏi.

- Tính cách người này quá cứng rắn, ta chỉ đánh hắn hôn mê thôi. Lý Lân giao Sa Hải cho ba đứa trẻ, tiếp đó lắc mình tiếp tục xâm nhập.

Chính vào lúc này, cát bụi trước mặt Lý Lân khởi động, hóa thành một người cát lớn trăm trượng, rít gào đánh về phía Lý Lân.

- Cuối cùng cũng ra rồi, ngươi chính là lão tổ Tây Sa tộc? Lý Lân trầm giọng hỏi.

Người cát lớn không hề mở miệng, một quyền mạnh mẽ đánh về phía Lý Lân.


Lý Lân thầm tức giận, hiển nhiên đối phương vẫn luôn quan sát, nhưng không hề để ý đến bản thân hắn.

Ầm một quyền, Lý Lân bay ngược ra, hắn lần đầu tiên xông tới chính diện lại chịu thiệt. Đồng thời trên thân thể người cát khổng lồ cũng xuất hiện những vết nứt chằng chịt. Hiển nhiên đối phương vì không lui về phía sau, phải chịu toàn bộ lực phản chấn.

Gào!

Người khổng lồ cát gào lên, một cây côn to lớn mấy chục trượng phóng ra từ dưới đất, sau đó rơi vào trong tay người cát, đập thẳng về phía Lý Lân.

Lý Lân cầm trường thương trong tay, dốc sức chống đỡ.

Tiếng động chấn động cả biển cát cuồn cuộn xuất ra, người cát khổng lồ nổ tung, cây côn to lớn cũng bị gãy thành mấy đoạn.

Lý Lân cũng không dễ chịu, nửa người hắn bị đánh chìm vào trong đất, bản thân cảm thấy thất bại. Trường thương vàng kim tuy không hao tổn gì, nhưng phản lực to lớn lại khiến lòng bàn tay Lý Lân đau đớn.

- Ha ha! Thiếu niên anh hùng thật mạnh mẽ, lão phu không nghênh tiếp từ xa, xin thứ lỗi! Tiếng cười sảng khoái vang lên. Một bóng người từ mặt đất bay lên, thủ đoạn cao minh khiến người ta phải nhìn nhận.

Lý Lân nhảy từ trong đồi cát ra, sắc mặt âm trầm.

- Ngươi là tộc trưởng Tây Sa tộc?

- Không sai, lão phu Sa Thông Thiên, xét ra tiểu hữu hẳn là thiếu tộc trưởng gia tộc La Căn, La Căn- Tư Kha Đạt rồi. Thiếu tộc trưởng có thể đến Tây Sa tộc chúng ta làm vẻ vang cho mảnh đất bần hàn này của chúng ta. Sa Thông Thiên mỉm cười nói. Người này thoạt nhìn bốn năm mươi tuổi, vóc người hùng tráng, tóc dày chặt, có vẻ thọ nguyên cực kỳ sung túc.


- Ngươi biết ta? Lý Lân không ngờ đối phương lại có thể một câu bóc toạc thân phận của hắn.

- Tin thiếu gia chỉ mới hai mươi đã đạt tới Đế cấp đỉnh phong sớm đã truyền khắp địa vực tây bắc. Lão phu là một phần tử của địa vực phía tây, tự nhiên đã được thấy phong thái của thiếu tộc trưởng Tư Kha Đạt. Sa Thông Thiên tính tình rất tốt, khiến người ta khó mà liên hệ gã với người cát cuồng bạo lúc trước.

Lý Lân cũng không biết bản thân đã nổi tiếng rồi, tâm tư của hắn không hề để ý đến mặt này.

- Tư Kha Đạt thiếu tộc trưởng đến Tây Sa tộc ta là vì chuyện gì? Sa Thông Thiên hỏi.

- Tọa kỵ của ta bị người của Tây Sa tộc ngươi cướp đi, người hầu của ta cũng bị người của ngươi đả thương, bản thiếu gia đến để đòi lại công bằng. Lý Lân không hề khách khí nói.

- Có chuyện này? Sa Thông Thiên biến sắc, dường như cực kỳ kinh hãi.

- Sa Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sa Thông Thiên hét về phía sau, một đạo hoàng quang lóe lên, một lão giả già nua xuất hiện sau lưng Sa Thông Thiên.

- Tộc trưởng, vừa rồi Tiểu Triệu trưởng lão có mang một con Ma Long về, chỉ là không ai ngờ rằng đó lại là tọa kỵ của Tư Kha Đạt thiếu gia. Lão giả sợ hãi nói.

- Khốn nạn, mắt bị chó ăn rồi à. Mau bảo hắn tới tạ lỗi với Tư Kha Đạt thiếu gia. Sa Thông Thiên tức giận nói.

Lão giả vội nghe lệnh, thân thể lóe lên biến mất.

- Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi! Tây Sa tộc chúng ta đời đời giao hảo với gia tộc La Căn, hẳn là hạ nhân nhìn lầm, nếu không tuyệt đối không xảy ra tình trạng này. Sa Thông Thiên có hơi khổ sở, cười trừ nói.

- Nếu đã như vậy thì xin trả lại Ma Long, rồi giao Triệu trưởng lão kia cho ta xử trí. Lý Lân ngạo nghễ nói. Hắn là thiếu tộc trưởng của gia tộc La Căn, thân phận còn tôn quý hơn cả Sa Thông Thiên, lời nói tự nhiên không có chút khách khí.

- Việc... Sa Thông Thiên có phần khó khăn. Giao Triệu trưởng lão cho Lý Lân thì tuyệt đối không được, cho dù Tây Sa tộc không phải là siêu cấp gia tộc, nhưng cũng có chút mặt mũi ở địa vực tây bắc, không thể vì yêu cầu của Lý Lân mà bỏ qua lực lượng trung kiên của gia tộc.


- Sa tộc trưởng không muốn? Lý Lân lạnh lùng nói. Thái độ của đối phương khiến Lý Lân để ý, dù sao công kích trước đó cũng ẩn chứa sát khí khủng bố. Không có ý muốn giết thì căn bản không làm được như thế.

- Không dám, Tư Kha Đạt thiếu gia xin đừng giận. Người trong tộc không hiểu chuyện, lão phu chấp nhận chịu phạt nặng cho Tư Kha Đạt thiếu gia trút giận. Mời Tư Kha Đạt thiếu gia vào trong nghỉ ngơi. Sa Thông Thiên vẻ mặt khổ sở nói.

- Hy vọng Sa tộc trưởng có thể khiến ta hài lòng! Lý Lân kiêu ngạo nói.

- Đương nhiên, đương nhiên! Sa Thông Thiên cười cầu tài.

Gã vung tay lên, cát vàng sau lưng tách ra, lộ ta một cánh cửa phát ra khí tức tự nhiên, bên trong tràn ngập hơi nước, nguyên khí sung mãn, lại là một bảo địa tu luyện hiếm có, căn bản không khốc liệt như bên ngoài.

Lý Lân bay vào, vẻ mặt đầy tò mò, đây lại là một tiểu thế giới độc lập, sau khi tiến vào căn bản không có cảm giác tiểu thế giới khuyết thiếu. Hơn nữa thế giới này rất lớn, sợ rằng hơn vạn dặm nhiều, Tây Sa tộc sinh sống ở đây tự nhiên có nội tình thâm hậu.

Lý Lân đột nhiên cảm giác bản thân có phần khinh thường. Dù sao thì đây cũng là sào huyệt của người ta, thực lực của Sa Thông Thiên còn mạnh hơn hắn một chút, nếu thực sự đánh nhau khả năng chiến thẳng của Lý Lân không đến hai phần. Chỗ dựa duy nhất của hắn chỉ có đánh không lại thì chạy trốn.

Đại điện của Tây Sa tộc, một tu sĩ trung niên bị trói quỳ trên mặt đất, người này chính là trưởng lão Triệu Khánh Lâm của Tây Sa tộc lúc trước cướp đi Ma Long của Lý Lân và đả thương Tát Ma. Lúc này quỳ gối ở đó, vẻ mặt vẫn lộ vẻ tức giận bất bình. Sa Lâm xuôi tay đứng bên cạnh sắc mặt kỳ lạ, dường như đang thầm tính gì đó.

Vù vù!

Hai người Lý Lân đi tới, Sa Lâm cung kính nói: - Gia chủ, đưa Triệu trưởng lão đến rồi!

Sa Thông Thiên tiến lên một bước, đá Triệu trưởng lão ngã ra, rồi sau đó như phát điên đánh tới. Triệu trưởng lão gào lên thảm thiết, vẻ mặt ngơ ngác và đau đớn hoàn toàn biến dạng.

Lý Lân thần sắc bình tĩnh, không hề phản đối, cũng không tán thành, dường như tất cả không có liên quan đến hắn.

Sa Thông Thiên mắng thầm trong lòng, nhưng không thể không tăng thêm sức lực, xương cốt trên người Triệu trưởng lão nhanh chóng bị đá nát, nằm rên rỉ trên mặt đất, không còn sức để kêu gào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận