Chuyện tình Hạng Vũ Ngu Cơ là một khúc bi ca, mà Phù Tô sở dĩ dám đem Tây Sở Bá Vương tương lai ra trêu đùa, đó là bời vì hiện tại cách lúc Hạng Vũ cùng Ngu Cơ muội muội chân chính gặp nhau còn có hơn mười năm, bởi vậy hắn căn bản không sợ bị người vạch trần.
Sau khi triều đại nhà Tần diệt vong mặc dù được thành lập là nhà Hán, nhưng chân chính lật đổ Tần quốc thì là Hạng Vũ, trong ấn tượng của Phù Tô, Hạng Vũ chỉ là một thất phu hữu dũng vô mưu, chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề, kết quả bị Lưu Bang thế chỗ.
Nhưng vô luận là Lưu Bang cũng tốt, Hạng Vũ cũng được, từ sau khi sai người bóp chết Hồ Hợi từ trong nôi Phù Tô đã đặt mục tiêu kế tiếp định trên thân hai người này. Nguyên bản Phù Tô muốn vô luận như thế nào cũng không buông tha, nhưng hôm nay gặp được Hạng Vũ Phù Tô đã sửa lại chủ ý.
Bởi vì hắn phát hiện người anh em Hạng Vũ này thực sự là quá tức cười cũng quá đơn thuần, nếu như hảo hảo lợi dụng một chút còn có thể hữu dụng. Còn hơn Lưu Bang giảo hoạt, Hạng Vũ này quả thực quá dễ lừa gạt.
“Cơ nhi muội muội ta đi đây, ngươi bảo trọng, ta sẽ đến tìm ngươi!” Người nào đó kín đáo đưa thứ gì đó cho đối phương.
“Hạng ca ca, ngươi cần phải nhớ đến tìm ta a ~ ~ ~” Người nào đó cầm thứ gì đó rưng rưng nước mắt.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!” Người nào đó cưỡi ngựa đi xa còn không quên quay đầu lại hô to.
“Nga, ta chờ ngươi!” Người nào đó chạy lên thêm một bước nho nhỏ vẫy vẫy khăn trong tay.
Vẫy khăn tống biệt Hạng Vũ bởi vì có việc gấp mà phải rời đi xong, Phù Tô quay người lại liền tháo chiếc vòng trên cổ tay vừa được ‘Hạng Vũ ca’ đeo lên xuống, móc trên ngón tay xoay vòng vòng rồi quăng cho Hàn Phồn: “Cất kỹ tín vật ‘định thân’ của bản vương tử.” Nhìn qua nhìn lại thấy trên đường không có ai, Phù Tô cởi nữ trang trên thân thay lại y phục của mình.
Có đôi khi ái tình sẽ đến đột ngột như thế, nhanh đến mức làm cho ngươi không kịp phòng bị. Ai cũng sẽ không nghĩ đến chỉ một cái liếc mắt như vậy là Hạng Vũ đã đeo vòng tay tổ truyền lên tay ‘Cơ nhi muội muội’ mới chỉ nhận thức thời gian đủ dùng một chén trà nhỏ, lại còn thề thốt hỗ hứa chung thân
Bởi vì sự tình phát sinh quá nhanh, kết thúc cũng quá nhanh, đến nỗi ba người Vương Ly còn chưa nhìn rõ đã thấy đường đường Tần quốc đại vương tử của bọn họ bị người đính ước xong xuôi, mà nam nhân kia còn là người của Hạng gia Sở quốc.
Người đầu tiên tìm về được đầu óc chính là Mông Hồng bình thường kiệm nói ít lời kiêm có chứng muộn tao, hắn kéo lại Phù Tô đang bận xách quần kích động nói: “Rồi ngươi dự định làm thế nào cho ổn? Nếu như hắn thực sự tìm đến thì ngươi lấy đâu ra Ngu Cơ để cùng hắn thành thân?” Sớm biết đối phương là người Hạng gia Sở quốc thì hắn đã bắt lại rồi.
“Này không phải là Ngu Cơ đây sao!” cầm váy khoa tay múa chân một chút, Phù Tô cười ha hả. Thấy Mông Hồng đen mặt, Vương Ly tái mặt, Hàn Phồn trắng nhợt mặt, bất đắc dĩ Phù Tô không thể làm gì khác hơn là thả váy buông tay nói: “Sợ cái gì, tìm một Ngu Cơ không phải là được rồi sao.” Anh hùng cũng phải cúi đầu trước mỹ nhân, đối phó với Hạng Vũ là một chuyện rất dễ dàng.
“Tìm cũng không giống ngươi, có tác dụng gì!” Vương Ly thở phì phì nói, không biết cái người tên Phù Tô này còn có đầu óc hay không nữa.
“Các ngươi vì sao cứ mãi xoắn xuýt ở vấn đề này vậy? Nói trắng ra là ta cứ ở vương cung Hàm Dương làm vương tử, hắn cứ ở Sở quốc sống qua ngày, đời này cùng không có cơ hội gặp mặt, lo lắng chỉ là dư thừa!” Không biết nói gì nữa nhìn ba người lo lắng quá đáng kia, Phù Tô cứ một người lại tặng cho một cái trợn mắt xem thường: “Thì cứ cho là đụng phải, ta không thừa nhận mình là Ngu Cơ thì hắn có thể làm gì, thiên hạ bộ dạng giống nhau cũng nhiều người lắm không phải sao. Huống chi hắn nhất kiến chung tình chính là một nữ nhân, mặc kệ cho hắn đi tìm thôi!”
Tuy rằng Phù Tô nói không phải không có lý nhưng ba nguời vẫn rất lo lắng.
“Được rồi, ngươi làm sao mà biết hắn là người Hạng gia?” Người nọ chỉ nói mình họ Hạng chứ chưa nói cái gì khác: “Ngươi đến tột cùng là làm thế nào để kết luận như vậy?” Vương Ly truy vấn.
Lại trở mắt mấy lượt lên trời Phù Tô do dự một chút, nói: “Hắn chính là cái kẻ mấy ngày trước đây ban đêm xông vào đại doanh muốn giết ‘Tần quốc vương tử’.” Thấy ba người đối diện vẻ mặt nghi hoặc muốn mở miệng, Phù Tô vội vã xua tay ngăn lại: “Ngày ấy mặc dù hắn che mặt, nhưng ta bắn trúng hắn ba mũi tên thì không thể giả được. Vị trí ta nhớ kỹ rõ ràng, vai trái, đùi phải, sau lưng. Mà hắn còn họ Hạng, còn có một thân hảo khí, tuyệt đối là người Hạng gia Sở quốc không thể nghi ngờ.” Phù Tô nói liền một hơi, nói đủ hữu tình hữu lý.
Hiện tại ngẫm lại người nọ động tác lên xuống ngựa đều ngược với thông thường, bình thường nào có ai nhấc nhân vòng qua đầu ngựa, rõ ràng là vì vết thương trên vai trái, hơn nữa hắn bước đi có chút khập khiễng, tất cả những điều này đều đã nói lên mọi chuyện rất rõ ràng.
Nghĩ thông suốt rồi lại thành nghi hoặc, cơ hội tốt như vậy vì sao không bắt mà ngược lại mắt mở trừng trừng thả người đi: “Chủ tử, người hôm nay tiễn hắn đi chẳng phải là thả hổ về rừng lưu hậu họa sao?” Hàn Phồn lo lắng cái kẻ tên Hạng Vũ kia liệu có ngựa quen đường cũ quay lại ám sát hay không.
Tháo tung trâm cài tóc trên đầu, Phù Tô lấy dây tùy ý buộc lại, lắc đầu: “Hắn hiện nay chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, nhưng sau này lại có tác dụng rất lớn với ta, ta còn cần hắn làm việc cho mình.”
Đối với lời Phù Tô, Mông Hồng có chút không thể gật bừa: “Ngươi làm sao biết hắn nhất định sẽ vì ngươi hiệu lực?” Hắn nghĩ Phù Tô đã suy nghĩ quá giản đơn.
Chỉ bằng một bộ dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển của hắn, còn có…
“Dựa vào cái gì?” Phù Tô cười ngọt ngào, ngón trỏ hai tay chọc vào hai bên má nghiêng đầu làm ra bộ dạng khả ải không gì sánh được: “Dựa vào cái mặt giống ‘Ngu Cơ’ như đúc này đây!” Hắn muốn sau này dùng Hạng Vũ để kiềm chế Lưu Bang hiện còn chưa xuất hiện. Chỉ cần Phù Tô hắn một ngày còn là vương tử Đại Tần, thì sẽ không cho phép bất luận kẻ nào dám ghé mắt đến Tần quốc.
Tuy rằng Phù Tô bày ra một biểu tình thủ ngoan vô hại, nhưng Vương Ly, Mông Hồng vẫn cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên. Bọn họ bỗng nhiên nghĩ mình đã quá coi thường cái người trước mắt này, hắn cũng không phải thực sự lòng dạ giản đơn như cảm giác mà bề ngoài của hắn gợi lên.
…….
Vòng vèo trên đường, tổng cộng dùng hai tháng đi lại, lúc Phù Tô bọn họ trở lại đại doanh thì vừa hay đúng lúc Vương Tiễn muốn nhổ trại chính thức khai chiến.
Nhìn thấy Phù Tô vòng trở lại, Vương Tiễn trừng mắt suýt nữa rớt ra ngoài: “Đại vương tử người không biết hiện tại rất nguy hiểm sao? Nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì bảo lão thần cùng chúng tướng sĩ biết ăn nói thế nào với Đại Vương bây giờ?”
Sớm đoán được Vương Tiễn sẽ lại lôi chuyện an toàn ra nói, nhìn thấy các tướng lĩnh trung, cao cấp đều tới gần đủ rồi Phù Tô rất nghiêm túc lời lẽ chính nghĩa nói: “Thân là vương tử của Đại Tần ta sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà trốn đi, ta hẳn là nên ở lại cùng các tướng sĩ. Nếu mọi người cùng nhau đến đây, vậy Phù Tô cũng muốn cùng mọi người chiến thắng trở về. Con dân Đại Tần có thể không ngại, ta làm vương tử sao có thể lùi bước, mọi người cùng tiến cùng lùi!” Nói xong mấy chữ cuối cùng thì Phù Tô giơ cao cánh tay phải cố sức vung lên, vốn định khí thế mười phần ‘vung tay hô to’, kết quả rõ ràng không đạt được hiệu quả mong muốn, còn có chút xẩu hổ.
Làm người có đôi khi nhất định phải da mặt thật đày, ngàn vạn lần không thể vì nhất thời xấu hổ mà sợ hãi rút lui. Vì vậy Phù Tô mặt không đổi sắc lần thứ hai vung tay hô lớn, hát lên chiến ca của Tần quốc: “Nào là vô y? Cùng nhau chung áo. Đại vương khởi binh, cùng nhau chung giáo, cùng chung kẻ thù! Nào là vô y? Cùng nhau chung áo. Đại vương khởi binh, cùng nhau chung giáo, cùng nhau tiến lên…”
Chiến ca ‘Vô y’ làn điệu khẳng khái hiên ngang, mỗi lần trước khi đại chiến chúng tướng sĩ đều phải cao giọng đồng ca để chấn quân uy.
Quả nhiên, Phù Tô vừa bắt đầu các tướng lĩnh cũng đều cao giọng hát theo. Tiếng ca truyền tới doanh trại phụ cận, tiếp đó truyền khắp toàn bộ doanh địa, không bao lâu sau toàn bộ quân doanh đều vang lên tiếng ca to rõ, rất có khí thế nuốt cả sơn hà.
Lúc toàn bộ các doanh trại chủ lực đều đã vang lên tiếng quân ca thì binh doanh quân Tần hai cánh trái phải cũng bị nhiễm, tất cả tướng sĩ đều ra khỏi doanh trướng lớn tiếng hát cùng.
Lúc đầu chỉ là muốn cho Vương Tiễn đừng có đuổi mình về nữa, Phù Tô tuyệt đối không nghĩ đến hắn vừa cất tiếng cư nhiên làm cho sáu mươi vạn quân Tần đại hợp xướng, tiếng ca chấn động hồn phách thậm chí truyền đến tận đại doanh quân Sở cách đó hơn một trăm dặm làm cho khí thế quân Sở bị chèn ép hầu như không còn.
Tiếng ca vang vọng thiên địa làm lòng người nhiệt huyết sôi trào, Vương Tiễn biết thời gian xuất binh đã đến rồi.
Nhìn thật sâu sang người bị vây trong đám người kia, Vương Tiễn nở nụ cười. Đó là Đại vương tương lai của Tần quốc, là một Đại vương chỉ cần nói mấy câu là có thể làm cho người ta cam nguyện vì hắn mà hi sinh.
Đó chính là mị lực của hắn, chỉ là bản thân hắn đến bây giờ còn chưa nhận thấy được.
Lúc này Phù Tô bị người vây ở xung quanh cũng không biết Vương Tiễn đã cho hắn một đánh giá cực cao, hắn chỉ biết là may mà trước khi xuất môn đã cố ý học thuộc chiến ca của Tần quốc để phòng ngừa vạn nhất, hiện tại xem ra quả thực sáng suốt muốn điên rồi!
— 0O0
Mùa xuân năm Tần vương Chính thứ hai mươi ba (năm 224 TCN), lúc Vương Tiễn án binh bất động đã lâu ngày cảm thấy toàn quân trên dưới sĩ khí đạt được đến mức tối cao chuẩn bị khai chiến thì quân đội Sở quốc đột nhiên bắt đầu có dấu hiệu điều động. Vương Tiễn nhận được cấp báo cấp tốc triển khai, triệu tập quân đội tinh nhuệ làm tiên phong, bình minh ngày hôm sau chính thức khởi xướng toàn tuyến tiến công quân Sở.
Ngày khai chiến, quân tiên phong của Tần cấp tốc đột nhập doanh trại Sở quốc, nhưng không dâu dưa quá lâu liền chuyển sang đột tiến thọc sâu vào đất Sở, giết thẳng đến thủ đô Thọ Xuân. Phòng tuyến của quân Sở nhanh chóng bị đánh tan, quân đi trước cùng quân trú đóng loạn thành một đoàn, giẫm đạp lẫn nhau, sau đó không hẹn mà tan tác ở đô thành.
Đương lúc Sở vương thất kinh khẩn cấp ra lệnh đóng chặt cửa thành, leo lên thành lầu dự định lệnh quân Sở thề sống chết chống lại thì hắn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người. Bởi vì quân Tần căn bản không công thành, mà chia binh làm hai đường ôm lấy đô thành Thọ Xuân.
Từng đội tiến độ chỉnh tể, đội ngũ nghiêm minh, liếc mắt là có thể nhìn ra đây là đội quân thuộc về nhiều binh chủng khác nhau. Có kỵ binh, có chiến xa, có bộ binh, thiên quân vạn mã. Bước tiến nhất trí, khẩu hiệu vang dội, chấn đến nỗi đất đai Sở quốc trăm dặm xung quanh đất rung núi chuyển.
Mà lúc quân Tần rẽ ra rồi mới nhìn thấy đằng sau là quàn Sở tan rã loạn thành một đoàn từ trên núi chạy xuống, vô cùng khác thường.
Tần quân căn bản không để ý đến bại binh Sở quốc, chỉ có số ít không có mắt dám ngăn trở con đường phía trước của quân Tần hoặc là chạy vào đội ngũ quân Tần mới có thể bị ám sát. Sáu mươi vạn binh mà quân Tần đi qua thành Thọ Xuân không ai công thành, không ai bắt vương, nhưng bại binh cùng với chính Sở vương đều biết, Sở quốc vong rồi.
Vương Tiễn không đơn giản chỉ có ý định tập kết ngoài thành Thọ Xuân để gây hấn với quân Sở, hắn là đánh chủ ý vào toàn bộ Sở quốc cùng với lòng tin cùng ý chí đối kháng với quân Tần của chúng.
Giống như lúc bình định Triệu quốc, không có kịch liệt chiến đấu, không có ghi lại giết địch mấy vạn tàn sát hàng loạt dân trong thành, Vương Tiễn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lĩnh toàn cảnh Sở quốc, không gặp phải bất luận ngoan cường chống lại nào. Bắt Sở vương làm tù binh, chém giết nam đinh trong vương tộc, sung nhập nữ quyến về Hàm Dương làm nô.
Mắt thấy đại thể đã mất, Hạng Yến buộc phải hàng, thẹn với tổ tiên mà tự sát nhận lỗi, bởi vì Sở quốc không phải thua trong tay Tần quốc, mà là thua ở chính trong nỗi sợ hãi của bọn họ.
Quân Tần thừa cơ xuôi nam, đại quân cấp tốc chiếm lĩnh vùng Mân Việt. Từ đó, toàn bộ lãnh thổ Sở quốc bắc giáp với Hoàng Hà, đông dài tận Giang Chiết, tây kéo đến Ba Thục, nam vòng về Mân Việt hoa nhập vào bản đồ Tần quốc, sáu nước lúc này chỉ còn lại Tề.
………
Cuối thu năm Tần vương Chính thứ hai mươi ba, bốn nam tử một thân áo giáp quân Tần màu đen phóng ngựa như điên thẳng vào thành Hàm Dương. Binh sĩ thủ thành vừa muốn tiến lên ngăn cản đã bị thứ gì đó trong tay một người làm cho sợ đến mức mở lớn cửa thành, quỳ trên mặt đất để bốn người đi vào.
Đường phố Hàm Dương rộng rãi hơn nhiều các thủ đô khác, dù cho xung quanh đều là tiểu thương cũng không ảnh hưởng đến bốn con tuấn mã bôn nhanh qua. Lúc bụi bặm mà móng ngựa tung lên tán đi mọi người mới mơ hồ thấy bốn người vừa cưỡi ngựa qua đang tách ra, hai người rẽ vào khu phú quý ở thành Tây, hai người thẳng đến hướng vương cung.
“Không nghĩ đến lại trở về nhanh như vậy.” Chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai một tửu quán bên đường thành Hàm Dương, một nam nhân mặc trang phục nho sinh, tay nhấc chén rượu nói.
Mà nam nhân ngối đối diện hắn thu hồi đường nhìn về phía vương cung, hơi hoang mang hỏi: “Chính là hắn? Không giống trong tưởng tượng, ta cho rằng hắn vẫn chỉ là một hài tử.”
“Cho nên mới nói quân đội là nơi thay đổi con người.”
…
Trong vương thành không được phóng ngựa, người vừa đến lập tức nhảy xuống giao ngựa cho thị vệ ra đón, tháo rương nhỏ cột trên lưng ngựa xuống nói: “Quay về tẩm cung.” Rồi lên xe ngựa.
Thị vệ nắm ngựa nhìn xe ngựa rời đi kéo một thi vệ khác đang đi qua cạnh hắn hỏi: “Vị lương quân mặc áo giáp vừa rồi là ai? Nhìn niên kỷ không lớn nhưng rất uy vũ.”
“Mới tới?”
“Ân, binh doanh sắp xếp lại điều vào đây.”
Ma cũ cười cười, kiêu ngạo nói: “Người nọ cũng không phải là tướng quân, hắn thật ra là nhi tử mà Đại vương của chúng ta sủng ái nhất, đại vương tử Phù Tô điện hạ!”
“Đại vương tử Phù Tô? Ngươi nói chính là đại vương tử một năm trước theo Vương Tiễn tướng quân xuất chinh, dọc theo đường yên ổn dân tâm đó hả?”
“Chẳng lẽ còn có hai đại vương tử sao?”
“Ta nghe lời hiệu triệu của hắn mới từ Đại Lương đến Hàm Dương, còn được vinh hạnh vào cấm vệ quân của Mông gia!” Tiểu binh vẻ mặt sùng bái nhìn theo phương hướng xe ngựa đang dần tiêu thất.
….
Lúc Phù Tô một thân áo giáp đen, áo bào đen, dây buộc lóc đen, lợi kiếm cùng nó đeo trên đai lưng xuất hiện trong tẩm cung đã một năm không gặp thì lập tức dẫn đến toàn bộ cung nga, nội thị, thị vệ đang trực trong điện, cùng với một mảnh tiếng khóc hòa lẫn tiếng cười.
“Đừng đoạt, đừng đoạt, ai cũng có phần!” Giao rương nhỏ đựng lễ vật cho Hàn Phồn để hắn đi phân phát: “Dao Nương cái này cho ngươi.” Phù Tô từ trong ngực lấy ra một cây trâm phỉ thúy tinh xảo cài lên tóc Dao Nương, rồi nhỏ giọng nói: “Đây là ta ‘thuận tay’ lấy được trong tẩm cung vương hậu Sở
quốc, ta cảm thấy đặc biệt xứng với ngươi.”
Ðại vương tử Tần quốc chạy đến Sở vương cung lấy đồ. Dao Nương mắt mangý quở trách nhìn người đang cợt nhả kia, nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
“Phụ vương đâu?”
“Đã nhiều ngày Đại vương vẫn nghỉ ngơi ở tẩm điện cạnh Thanh Trì cung.”
“Nga, ta đi tìm hắn, cho hắn một kinh hỉ.” Ba chữ ‘Thanh Trì cung’ vào trong tai Phù Tô là đại biểu cho có chuyện ám muội, vì vậy hắn cũng cười đầy ám muội, xoay người bỏ chạy không thấy bóng dáng.
….
Tất cả mọi người đều canh giữ ngoài Thanh Trì cung, không ai dám tiến vào một bước, bởi vì Tần vương có lệnh kẻ dám thiện sấm phải chế, ngay cả Triệu Cao cũng phải đứng ở cửa viện.
Đặt ngón tay lên môi vừa đi vừa chào thị vệ đứng gác, Phù Tô len lén đến sau lưng Triệu Cao đang đứng ở cửa viện nhìn quanh bên trong, chỉ sợ một hồi người bên trong triệu lại không nghe thấy mà chậm trễ, đưa tay lên cố sức vỗ trên vai hắn một cái: “Nộp vũ khí đầu hàng không ta giết!”
“A ~ ~ ~ Ai a? Ai a? Lớn mật!” Bị dọa không nhẹ Triệu Cao tức giận xoay người muốn nhìn xem kẻ nào to gan như vậy, thế nhưng vừa nhìn thấy hắn cả người ngây ra: “Đại…đại…vương tử…” Cao hơn rồi, cường tráng lên, cùng đen đi: “Ô ô…Đại vương tử người cuối cùng cũng trở về, nhớ chết nô thôi…”
“Quá khoa trương đi!” Kéo Triệu Cao đang quỳ sụp dưới đất ôm đùi mình khóc lóc dậy, Phù Tô lấy khăn tay cung nga đưa đến nhét vào lay hắn: “Chảy cả nước mũi rồi!”
Mặt già đỏ lên, Triệu Cao vội vã xoay người lau khô nước mắt: “Đại vương tử lúc nào thì trở về?”
“Vừa.” Kéo Triệu Cao đến một bên Phù Tô lại lấy một cái túi đỏ từ trong người đưa qua: “Lúc công tiến Sở vương cung ta lấy từ trên long tháp của Sở vương, cũng được lắm đó.”
Móc thứ trong túi ra mắt Triệu Cao trợn thật to, lần đầu tiên thấy dạ minh châu lớn như vậy: “Này…này…nô…nô…”
“Cho ngươi thì lấy, ghét thì bỏ a! Nói cho ngươi biết cái này chính ta tránh thoát hai vị Vương Ly với Mông Hồng len lén gỡ xuống, không cần thì trả lại ta!”
Vội vã giấu thứ gì đó trong tay ra sau lưng Triệu Cao không có ý tứ cùng cười gian với Phù Tô.
Nhìn thị vệ thủ ở bên ngoài Phù Tô hỏi: “Phụ vương ta đâu?”
“Đại vương ở bên trong.” Thấy Phù Tô muốn vào Triệu Cao vội vã ngăn cản: “Đừng! Đại vương không cho bất luận kẻ nào đi vào! Giết không tha!”
“Ta là bất luận kẻ nào sao?”
Triệu Cao lắc đầu ai cũng đều có thể là bất luận kẻ nào, ngoại trừ duy nhất đại vương tử.
“Hắn có thể giết ta sao?”
Triệu Cao lại lắc đầu. Đại vương của bọn họ có thể giết toàn bộ người trong thiên hạ cũng luyến tiếc tổn thương đại vương tử.
Này chẳng phải xong rồi sao, Phù Tô vừa muốn vào thì lại bị Triệu Cao ngăn cản. Bất đắc dĩ đảo mắt một cái, hắn đột nhiên nhìn phía sau Triệu Cao hô lên: “Mông tướng quân có nhớ ta không…?” Rồi nhân lúc Triệu Cao quay đầu lại thì nhanh chân nhảy vào trong, còn đứng lại một lát ở bên trong lắc mông thị uy với Triệu Cao.
“Xong rồi, xong rồi! Làm sao cho tốt bây giờ, nếu như đại vương tử…” …nghe được mấy lời không nên nghe thì mình khỏi sống nữa, ngoài viện Triệu Cao gấp đến độ dậm chân liên tục.
Vượt qua hành lang dài Phù Tô đi đến thiên điện ngoài Thanh Trì Cung, nghi hoặc vì sao ở đây ngay cả một cung nga nội thị hầu hạ cũng không có. Ghé vào trên cửa nghe trong phòng truyền ra âm thanh ‘đất rung núi chuyển’ cùng tiếng thở dốc không bình thường của người nào đó hắn liền cười gian liên tục, thế nhưng không đợi hắn chạy ào vào làm ‘cảnh sát bắt kẻ gian’ thì bất thình lình nghe bên trong truyền ra tiếng gọi ‘Tô nhi’.
Dựa vào! Không phải chứ, sao lại biết ta ở bên ngoài?
Nghĩ lầm mình bị người phát hiện, Phù Tô đơn giản là khỏi trốn nữa trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng hét lớn: “Ngạc nhiên chưa? Thấy vui không? Ta đã trở lại…” Lo ‘phi lễ chớ nhìn’ Phù Tô còn cố ý lấy tay che mắt, nào biết không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, vì vậy hắn hiếu kỳ tách ngón tay ra liếc trộm: “Tiếp tục. ..ha ha…các ngươi tiếp tục…”
Khẩn cấp nhảy ra ngoài đóng chặt cửa lại, Phù Tô chạy ra ngoài viện nhìn chằm chằm vào Triệu Cao, sợ đến mức lắp bắp: “Bên trong…là một…nam…” Nào có nhớ cha hắn từ bao giờ thì có thêm khẩu vị này đâu.
“Cũng ít lâu rồi.” Triệu Cao cúi đầu nói, trong lòng thầm nghĩ may mắn chuyện mình lo lắng không phát sinh.
“Nha cũng biết chạy theo thời thế quá đi!” Kinh hỉ chưa cho được, còn bị người ta tặng lại một cái kinh hách, Phù Tô bị thiệt hại rất hậm hực.
“Xong đời, nhìn chuyện không nên nhìn không biết có hỏng mắt hay không a!” Phù Tô đột nhiên kêu lên.
~