Tần Ca



Để cùng Doanh Chính xuất cung tìm người, Vương Bí bận rộn chuyện trong cung đến mức ngay cả nhà cũng không về được.

Mộng Điềm luyện quân ở xa vắng mặt, cấm vệ doanh trong cung nếu xảy ra vấn đề sẽ cần Mông Nghị xử lý, cho nên mọi quân vụ đều đè nặng lên một mình Vương Bí. Vừa vội vàng bắt tay vào chuyện tạm thời chuyển giao chính vụ cho người đáng tin cậy, vừa sai nhân thủ an bài chuyện xuất cung. Đợi tất cả sự tình đều dàn xếp xong xuôi thì cách lúc hắn cùng Doanh Chính xuất phát chỉ còn lại có ba lần nửa canh giờ.

Đánh giá lần ra ngoài này hẳn không ít ngày, ắt có một đoạn thời gian không gặp ái nhân, bởi vậy nhân lúc trời chưa sáng Vương Bí vội vàng chạy về Vương phủ.

Nghe tiếng mở cửa, Long Dương đã đi ngủ lập tức tỉnh lại, cảnh giác muợn ánh sáng của ngọn đèn bên giường nhìn ra thì thấy là Vương Bí, lúc này hắn mới buông tâm tung chăn đứng dậy: “Lần này là có chuyện gì mà bận đến nỗi ngươi hai ngày không về nhà? Ăn chưa?” Đưa khăn ẩm cho Vương Bí, Long Dương thắp ngọn đèn lớn trong phòng sáng lên.

“Ăn rồi. Ta trở lại xem ngươi cùng cha, trời sáng lại phải đi.” Ngồi trên giường Vương Bí kéo Long Dương lại ôm lấy, vùi đầu vào trong lòng người trước mặt.

Không nghe nói lại có chiến tranh, thế nhưng thấy Vương Bí hai ngày nay bận đến như vậy Long Dương vội đẩy người ôm mình ra hỏi: “Đi? Đi đâu? Tộc Hung Nô bên kia lại không chịu yên sao?”

Không phải là tộc Hung Nô, mà là cái tên không ra khỏi cửa cũng có thể gặp sự cố kia kìa: “Đại hoàng tử Phù Tô không thấy, thị vệ báo lại nói là bị người bắt cóc, đến bây giờ cũng chưa có tin tức.” Vương Bí nhỏ giọng nói.

“Không thấy?” Quá mức kinh ngạc Long Dương cất cao âm điệu, tiếp đó vội vã che miệng cũng nhỏ giọng hỏi lại: “Chuyện khi nào?” Cũng không thấy trong cung hay trong thành có bất luận động tĩnh gì.

“Bảy ngày trước.”

“Bảy ngày trước!” Bảy ngày trước thì vì sao hiện tại mới đi tìm? Long Dương nghi hoặc.

Nhìn ra tâm tư của Long Dưong, Vương Bí cởi áo giáp trên thân rồi kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Long Dương nghe. Đương nhiên Vương Bí chỉ biết là Doanh Chính cùng Phù Tô bởi vì nháo mâu thuẫn mới dẫn phát ra lần rời nhà bị bắt cóc này, về phần mâu thuẫn gì thì Doanh Chính chưa nói Vương Bí cũng không hỏi.

Bất quá căn cứ theo đầu nguồn những tranh chấp giữa hai người từng phát sinh mười mấy năm qua đều là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, bởi vậy Vương Bí cũng không nghĩ sâu xa, mà có nghĩ cũng không ra.

“Kết quả hoàng thượng cho rằng đại hoàng tử ở nhà chúng ta hoặc là Mông phủ cho nên bỏ lỡ thời gian tốt nhất để đi tìm? Vậy các ngươi lúc này xuất môn muốn tìm làm sao? Đi đâu tìm? Thiên hạ lớn như vậy…”

“Này cũng là chỗ ta lo lắng, ngươi còn chưa thấy A Chính như vậy đâu, hoàn toàn mất lãnh tĩnh. Hiện tại chỉ hy vọng tiểu tử Phù Tô kia không phải bị cướp mà là tự rời nhà trốn đi.” Việc này hoàng tử khác thì Vương Bí không biết, nhưng Phù Tô tuyệt đối có thể làm ra được.

Đặt y phục của Vương Bí sang một bên Long Dương xoay người nói: “Tranh thủ còn thời gian ngươi nhanh ngủ một lát, ta đi chuẩn bị cơm cho ngươi, ăn rồi hẵng đi.”

Kéo Long Duong lại Vương Bí cười nói: “Không cần, một lát ta phải chạy về cung, hơn nữa nơi đó cũng không đến nỗi không cho ta được một bữa cơm.”

“Xuất môn ra ngoài cẩn thận một chút.”

“Ngươi cũng vậy.” Kéo tay Long Dương, Vương Bí dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vết thương trên tay ái nhân mình.

…….

Vương Bí còn có tâm tình dỗ ngon dỗ ngọt người khó lắm mới cưới được về nhà giải bớt nỗi khổ tương tư hai ngày này cùng với thời gian tới, Doanh Chính ở trong cung thì không có mệnh tốt như vậy.

Hai ngày này hắn có thể nói sống một ngày bằng một năm, buổi tối hai mắt cùng không dám nhắm, bởi vì vừa nhắm mắt hắn lại mơ thấy nhi tử có chuyện xấu. Cho nên trừ phi để Doanh Chính tìm được nhi tử, tận mắt thấy nhi tử không thiếu một sợi tóc người này mới có thể bình thường lại.

“Triệu Cao, trời đã sáng chưa? Vương Bí đã tiến cung chưa?” Ngồi cạnh bàn một đêm, ngay cả Doanh Chính cũng nhớ không rõ đây là lần thứ mấy hắn hỏi.

Triệu Cao thủ ở bên ngoài cũng một đêm không ngủ đẩy cửa phòng để cung nga đưa thức ăn ngự thiện phòng vừa chuẩn bị vào, cung kính tiến lên nói: “Hồi bệ hạ còn một canh giờ trời mới sáng, cửa thành khi đó mới mở.”

“Triệt hạ đi, trẫm không muốn ăn.” Khoát khoát tay Doanh Chính ý bảo cung nga mang thức ăn trên bàn đi.”

“Hoàng thượng bữa này người nhất định phải dùng, đại hoàng tử còn chờ người đi tìm. Nếu như bỏ đói thân thể không có khí lực thì làm sao mà đi.”

Đã hai ngày không hảo hảo dùng bữa Doanh Chính thật sự là không muốn ăn, nhưng vừa nghĩ đến nhi tử còn đang đợi mình, liền uống một chén cháo: “Triệu Cao ngươi nói mấy ngày nay Tô nhi có phải chịu đói hay không? Có thụ thương hay không?”

“Theo nô thấy hoàng thượng đây là lo lắng quá nhiều. Giống như lời Vương tướng quân, đại hoàng tử chưa chắc là bị người bắt đi. Hơn nữa đại hoàng tử từ nhỏ cát nhân thiên tướng, võ công cùng mưu trí lại càng bất phàm, làm người cũng biết ăn nói. Nói lời khó nghe thì đại hoàng tử không giống các hoàng tử khác trong cung, tuyệt sẽ không lúc nhược thế còn lấy cứng đối cứng với người.”

Lời này của Triệu Cao nghe vào tai làm Doanh Chính an tâm không ít: “Mong là vậy.” Chỉ cần Tô nhi của hắn bình yên vô sự thì hắn sao cũng được.

Sắc trời dần dần sáng lên, mặc dù cách lúc cửa thành mở còn nửa canh giờ nhưng Doanh Chính cấp bách đã sớm trong tư thế sẵn sàng. Tất cả đã chuẩn bị tốt từ lâu Doanh Chính quyết định không đợi Vương Bí tiến cung, mà lệnh một thị vệ chạy đến Vương phủ báo cho Vương Bí trực tiếp ra ngoài cửa thành hội hợp, còn hắn tự mình mang theo mười mấy thiếp thân thị vệ nhắm hướng cửa cung.

Ngựa cùng lương khô sớm đã để sẵn trên con đường đi đến cửa cung, đang lúc Doanh Chính trở mình lên ngựa chuẩn bị xuất cung thì một chiếc xe ngựa lấy tốc độ cực nhanh chạy như bay mà đến.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thỉnh chờ một chút, có tin tức, có tin tức!”

Nội thị đánh xe thấy bên kia đã toàn bộ lên ngựa vội quay đầu báo lại cho người bên trong. Mà Triệu Cao ngồi trong xe lo mình đến không kịp chỉ có thể với đầu ra ngoài hô to, sợ Doanh Chính không nghe thấy.

“Chủ tử hình như là Triệu tổng quản.” Thị vệ đứng ở sau cùng nghe không xa truyền đến tiếng la, vội lớn tiếng bẩm báo cho Doanh Chính ở đằng trước.

“Triệu Cao? Chuyện gì?”

“Không biết, Triệu tổng quản chỉ nói có tin tức.”

Nghĩ có thể là tin tức liên quan đến Phù Tô, Doanh Chính quay đầu ngựa lại vọt về xe ngựa: “Có tin của Tô nhi sao?” Vừa đến gần xe Doanh Chính đã túm lấy Triệu Cao còn đang vươn cả đầu lẫn thân ngoài cửa sổ: “Nói!”

“Không phải…không phải đại hoàng tử…” Mắt thấy sắc mặt đế vương vì lời của mình mà trở nên dữ tợn, Triệu Cao vội chỉ vào trong xe run run nói: “Là…Từ…Từ…quốc sư nói…”

Ngay lúc Triệu Cao sắp bị Doanh Chính dọa sợ đến tắt thở thì người ngồi chung trong xe rốt cuộc mở miệng: “Thiên hạ rộng lớn hoàng thượng muốn đi đâu tìm đại hoàng tử?” Đẩy mở cửa xuống khỏi xe, Từ Phúc đứng trước Doanh Chính đang ngồi lên lưng ngựa: “Không biết có thể thỉnh hoàng thượng lại gần một chút hay không, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

Nói xong Tử Phúc cúi đầu về hướng Doanh Chính.

Buông tay kéo áo Triệu Cao ra Doanh Chính lập tức nhảy xuống lạnh lùng nói: “Có chuyện nói mau.”

Mặt mang mỉm cười Từ Phúc một chút cũng không để ý đến lời nói lạnh nhạt của Doanh Chính, chỉ lấy từ trong áo ra một tờ giấy đưa lên: “Vô luận hoàng thượng thấy Từ Phúc như thế nào, có cho rằng Từ Phúc chỉ là một kẻ gạt dối đời lấy tiếng hay không, có chút chuyện hôm nay thân là thần tử của hoàng thượng Từ Phúc có trách nhiệm cùng nghĩa vụ thượng tấu. Tin cũng được, không tin cũng được, thần chỉ muốn nói thỉnh hoàng thượng yên tâm, đại hoàng tử vô sự, thậm chí rất tốt. Bất quá tốt này cũng chỉ một thời gian, nếu đại hoàng tử đến nơi đó rồi lại ly khai thì vận tốt của hắn coi như dùng hết.” Nắm tờ giấy Doanh Chính không nhận, Từ Phúc lại đi đến đưa lên.

“Tin Từ Phúc hay không do hoàng thượng tự mình định đoạt.”

Nhìn chằm chằm Từ Phúc, Doanh Chính nỗ lực tìm trên mặt hắn để phát hiện chút gì. Chỉ tiếc tất cả đều là phí công, bởi vì từ đầu đến cuối đối phương vẫn chỉ có một biểu tình – cười nhàn nhạt.

Nhận tờ giấy mở ra, ánh mắt Doanh Chính nhất thời chợt lóe, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện. Nhét tờ giấy vào trong lòng, Doanh Chính trở mình lên ngựa mang theo thị vệ đi qua cửa cung, thẳng đến cửa thành hội hợp cùng Vương Bí đã đến đó từ trước.

Một gian hắc *** ngoại trừ đồ đạc không đáng giá ra thì còn cần đặc thù gì nữa?

Trong suy nghĩ của Phù Tô thì một gian ‘hắc ***’ hợp cách cần một lão bản nương phong tao, một tiểu nhị thầm mến lão bản nương, một trù tử (đầu bếp) hàm hậu. Quan trọng chính là *** này nhất định phải mở ở nơi phía trước không có thôn đằng sau không có ***, nằm trên con đường mà cần đi tắt thì phải qua, hay nhất thì còn là nơi hoang sơn dã lĩnh, giống như khách *** có thể mượn dùng làm nơi quay ‘Thiến nữ u hồn’ ngay trước mắt hắn lúc này vậy.

Nương theo tiếng sói tru thỉnh thoảng truyền đến, Phù Tô chỉ vào phòng đất hai tầng trước mặt hỏi Hạng Vũ đứng bên cạnh: “Khách *** mà ca ca nói chính là nhà này?”

“Không sai!” Hạng Vũ cũng thật sự gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai Phù Tô cười nói: “Đệ đệ thế nhưng thoả mãn tối nay không cần màn trời chiếu đất nữa rồi?”

Ta tình nguyện tiếp tục màn trời chiếu đất làm bạn với sói.

“Đại ca chúng ta đánh cược đi?” Phù Tô cười nói.

Hạng Vũ nhíu mày không hiểu hiện tại có gì có thể đánh cược.

“Đệ đệ nghĩ khách *** này chỉ có ba người, một nữ lão bản, một tiểu nhị, một trù tử, còn thì không ai khác, ca ca có tin không?”

“Đương nhiên không tin!” Hạng Vũ nói như đinh đóng cột Bởi vì nơi này nhiều năm trước hắn đã từng tới, đó là một nơi buôn bán tổ truyền, một nhà già trẻ đều ở.

“Đi vào xem thử chẳng phải sẽ biết sao.” Hai tay chắp đằng sau Phù Tô dẫn đầu đi vào khách ***.

Theo ở phía sau Hạng Vũ có chút suy nghĩ nhìn bóng lưng của ‘thê đệ’ mình, cứ nghĩ có chút quen mắt. Ban ngày còn không cảm giác được, thế nhưng cứ đến tối là lại thấy hình như đã gặp qua ở nơi nào.

Hạng Vũ chưa bao giờ gặp phải người như vậy. Nói hắn là công tử văn nhược của nhà giàu nào đó? Hắn thế nhưng lại biết cuỡi ngựa săn thú nhóm lửa tự nấu ăn. Nói hắn là người tập võ? Thì thật sự là quá gầy yếu, đi hơn hai bước là xương sống eo lưng đau, ngay cả ngủ đêm ở ngoài cũng phải trải đệm mềm xuống dưới thân, rất là yếu ớt.

Người bộ dạng trắng nõn gầy yếu nhưng hai tay đã có nốt chai. Không phải vì viết chữ, cũng không phải do đao kiếm, mà rất giống như chuyển vật nặng lưu lại. Người này từ trên xuống dưới đầy bí ẩn, nói lời đầy mâu thuẫn, thế nhưng lại cũng rất thẳng thắn.

Tuy rằng bình thường có chút ý đồ xấu nhưng không có lòng hại người, dọc theo đường có hắn làm bạn cũng không cảm thấy đi xa khô khan vô vị.

Đứng ngoài cửa lớn khách *** Phù Tô vươn tay đập cửa hô to: “Ở trọ đây! Xin hỏi có người không?”

Vừa hô một lần còn không đợi hắn lấy lại hơi hô tiếp, đã nghe từ trên lầu khách *** truyền ra tiếng mở cửa ‘kẹt’ một cái, sau đó một nữ tử cầm theo khăn tay phe phẩy, thắt lưng uốn a uốn éo đi đến thang lầu ‘nhẹ giọng’ cười nói: “Khách quan nhanh mời vào trong. Ở trọ sao? Vậy các ngươi đến đúng chỗ rồi!” Quăng mị nhãn vào hai mỹ nam ngoài cửa xong, nữ tử quay đầu hô to về phía dưới lầu: “Muốn chết sao! Còn không chiêu đãi khách nhân mà ở đó lười biếng!”

“Đến đây đến đây, lão bản nương tiểu nhân còn không phải đang ở hậu viện chẻ củi sao!” Một nam tử khoảng ngoài hai mươi vén rèm từ đằng sau chạy tới. Thấy hai người đứng ở cửa thì tinh thần chấn mạnh một cái, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười mười phần dễ gần tiến lên muốn nhận bọc đồ trong tay Hạng Vũ.

“Không cần, đồ chúng ta tự cầm, hai gian phòng hảo hạng mấy món ăn nhẹ, nhanh lên một chút.” Nghiêng người tránh khỏi tiểu nhị, Hạng Vũ kéo Phù Tô ở một bên ngồi xuống cạnh bàn.

Tiểu nhị vừa liếc mắt nhìn chăm chăm bọc đồ của Hạng Vũ vừa lau lau bàn xong hô lớn một tiếng: “Xin chờ!” rồi lại cầm khăn chạy về hướng trù phòng, ân cần phát sợ.

Nghiêng nghiêng đầu Phù Tô ngọt ngào cười với lão bản nương đang vừa ném mị nhãn vừa lắc lắc đi đến: “Xin hỏi vị tỷ tỷ này có biết muốn đến thôn trấn kế tiếp còn mất bao lâu?”

Bị dáng tươi cười của Phù Tô mê đến đỏ mặt, lão bản nương lấy khăn tay che miệng ho khan một tiếng nhỏ nhẹ nói: “Còn đến hơn hai mươi dặm đường đâu, bỏ qua chỗ ta thì phải ngủ đêm ở ngoài. Ở đây buổi tối ngoại trừ có sói thường lui tới ra thì muỗi cũng nhiều, tiểu huynh đệ tế da nộn thịt nếu thực sự bị mấy thứ không có mắt đó cắn tỷ tỷ sẽ thực thương tâm.”

“Lão bản nương mở khách *** ở đây đã lâu?” Hạng Vũ rất phản cảm với nữ tử trước mắt, không riêng gì dáng vẻ kệch cỡm, càng bởi vì cái mùi gay mũi đến từ son phấn rẻ tiền trên người nàng. Nữ tử này căn bản không thể so sánh với Ngu Cơ của hắn, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Nghĩ đến Ngu Cơ đã qua đời mắt Hạng Vũ lại tối sầm xuống, rơi vào cơn tự trách không sớm đi tìm nàng.

Nhìn thấy ánh mắt Hạng Vũ đột nhiên trở nên ưu sầu, Phù Tô âm thầm co rút mặt một chút lại cười hỏi: “Tỷ tỷ, ở đây chỉ có ngươi cùng với tiểu nhị sao?”

“Ân? Nga, không, còn có một trù tử.” Lão bản nương nhìn chằm chằm Hạng Vũ mất phân nửa hồn.

Nữ nhân ở các giai đoạn tuổi tác khác nhau sẽ thích loại hình nam nhân cũng không giống, lão bản nương tuổi này vừa vặn thích nam nhân chân chính tinh tráng khôi ngô lại không mất vẻ anh tuấn như Hạng Vũ. Đối với loại cà ương mặc dù tuấn mỹ nhưng chưa nẩy nở như Phù Tô cũng chỉ thưởng thức một chút, ‘tính’ thú không lớn.

Thực ra Hạng Vũ cũng chỉ lớn hơn Phù Tô khoảng sáu bảy tuổi, chỉ có thể trách hắn phát dục quá sớm bộ dạng lại quá lão thành, cho nên thường xuyên làm người khác hiểu lầm tuổi tác lớn.

Ăn cơm xong, dưới ánh nhìn soi mói tỏa sáng của lão bản nương Hạng Vũ một tay mang hành lý một tay dắt Phù Tô đang còn tán gẫu với tiểu nhị lên lầu, lấy cớ sáng mai còn phải đi kéo Phù Tô về phòng ngủ.

Thấy hai cánh cửa phòng đều đã đóng, vẻ nịnh hót trong mắt tiểu nhị lập tức tiêu thất không còn mà chuyển thành âm tàn độc ác: “Lão bản nương ngươi xem lần mua bán này…” Lấy tay vẽ lên cổ một đường.

“Làm. Bất quá không được lấy mạng bọn họ, khó có được tận hai mặt hàng tốt, đợi lão nương chơi đùa đủ rồi hẵng giết cũng không muộn.” Nghĩ đến vẻ ngoài của Hạng Vũ, nghĩ đến thân thể cường tráng của hắn lào bản nương cảm thấy thân thể mình như đang thiêu trong lửa, vội giật cổ áo cố sức phẩy phẩy, chờ đợi đêm khuya không gì sánh được phủ xuổng.

……

“A Chính chúng ta đây là muốn đi đâu?”

Để miễn tiết lộ thân phận, ở ngoài Vương Bí cùng Doanh Chính huynh đệ tương xứng, mà thị vệ thì đều gọi hai người bọn họ là công tử.

Dọc theo đường đi Vương Bí đều theo sát Doanh Chính không hỏi hắn muốn đi đâu tìm người, thẳng đến buổi trưa nghỉ ngơi thì hắn nhịn không được nữa mới hỏi, dù sao bọn họ cũng không thể như con ruồi không đầu ngay cả một phương hướng cũng không có. Hơn nữa Vương Bí nhìn thế nào cũng thấy hướng bọn họ đang đi giống như là muốn đi Hàn quốc cũ vậy.

Ngồi dưới tàng cây Doanh Chính lấy từ trong người ra tờ giấy lúc xuất cung Từ Phúc cho hắn đưa cho Vương Bí: “Hắn nói Tô nhi ở chỗ này, hơn nữa rất tốt.”

“Ngươi tin lời hắn?” Đối với mấy cái mệnh lý chi luận này nọ Vương Bí không tin, cho nên hắn cũng không tin Từ Phúc: “Tân Chính? Hắn làm sao mà biết được? Bói toán ra?”

“Ân.” Doanh Chính gật đầu.

“Cứ thế rồi thì ngươi tin?” Vương Bí quả thực không thể tin được Doanh Chính cứ khinh địch như vậy mà tin thần côn nói.

Uống một ngụm nước Doanh Chính nhận lại tờ giấy nhìn hai chữ duy nhất trên đó nói: “Lúc đầu ta không tin, nhưng sau lại ta nghĩ có lẽ Tô nhi thực sự sẽ đến đó.”

“Ngươi là nói hắn muốn đi tìm…” Nghĩ đến một nữ nhân đã thay tên đổi họ Vương Bí bừng tỉnh đại ngộ, đứng lên nói với Doanh Chính: “Mông Điềm! Nhanh tìm người thông tri Mông Điềm, hắn ở ngay tại Tân Chính, để hắn phái người đi dọc đường tìm ngược lại đây.” Gọi một thị vệ đến sai hắn dùng bồ câu đưa tin thông tri Mông Điềm đang luyện binh ở Tân Chính: “Thật tốt quá, thật tốt quá, giờ thì có thể về nhà sớm một chút rồi!” Nghĩ đến Long Dương đang chờ ở nhà. Vương Bí một mình cười rộ lên nhìn rất ngốc.

Nghỉ ngơi không sai biệt lắm thì thị vệ đi trước dò đường cũng chạy về. Người xuống ngựa cúi đầu trước Doanh Chính nói: “Bẩm công tử, phía trước có hai lối rẽ, một là đường lớn một là đường núi đi tắt.”

“Nhi tử kia của ngươi chịu không được một điểm tội, bắt hắn đi dường núi lởm chởm hắn thà rằng đi đường lớn thêm vài bước.” Vương Bí cười nói.

Nghĩ đến nhi tử không thích nhất chính là leo núi cho nên hắn sẽ không chọn đường núi khó đi, vì vậy Doanh Chính hạ lệnh đoàn người tăng tốc đi đường lớn, tiếp tục tìm theo dọc đường.

Doanh Chính đâu dễ nghĩ đến chuyện ở khách ***, chính bởi vì có Hạng Vũ làm lao động miễn phí, Phù Tô sợ cực khổ thật đúng là đã chọn đường núi không có mấy người đi. Bởi vì đi mệt không chỉ có ngựa cưỡi mà còn có người cõng, lần ‘trốn’ nhà này rất giá trị a!

~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui