Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


Mặt Dương Nhược Lâm đã tái nhợt, thậm chí cô còn không dám cử động, vẫn đứng sững sờ nơi đó như người gỗ.
Lục Tiêu Họa đi tới phòng bệnh của Hạ Minh Chính nhưng cô không đi vào, cô chỉ đứng ngoài nhìn thật lâu.

Tuy rằng Hạ Minh Chính bị thương nặng nhưng giống như lời Sở Luật nói, ông sẽ sống sót, không chết được.
Thẩm Ý Quân đang cho Hạ Minh Chính ăn cơm, tình cảm giữa hai vợ chồng lúc này rất tốt, tuy rằng giữa bọn họ trải qua quá nhiều chuyện, cũng từng người đều tính kế nửa đời ngươi nhưng vào lúc này hai người thật sự hòa hợp, bọn họ về sau thời gian cũng không còn nhiều, kỳ thật như vậy cũng đủ rồi.
Cô xoay người rời khỏi nơi này, cô sẽ không vạch trần Dương Nhược Lâm, từ trước tới nay cô cũng không nghĩ sẽ làm vậy bởi vì Thẩm Ý Quân cần một người con gái, mà Dương Nhược Lâm lại muốn một gia đình giàu, tuy rằng từng người đều là lợi dụng nhưng với bọn họ lại là lựa chọn tốt nhất.
Dương Nhược Lâm thấy Lục Tiêu Họa rời đi, rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm, nhưng trái tim đập mạnh vì hoảng sợ vẫn không thể thả lỏng, trừ phi cô rời khỏi Hạ gia, trừ phi cô không làm Hạ Nhược Tâm nữa.
Nhưng cô làm sao bỏ được cuộc sống xa hoa này.
Con người từ bình thường đến giàu có thật dễ dàng, nhưng từ giàu có quay lại cuộc sống bình thường rất khó.
Đây không khác gì khiến một người từ thiên đường rơi xuống địa ngục, mà thay đổi như vậy sợ là hiện tại Dương Nhược Lâm không chấp nhận được.
Bên ngoài, Lục Tiêu Họa đứng ở cửa bệnh viện.
Gió thổi tới mặt cô, chiếc khăn lụa trên cổ cũng nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, có ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, rất ấm.
Tiếng ồn xung quanh vào tai cô, rất mỹ diệu.
Một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, thật… đẹp.
Kỳ thật, vẫn là tịch mịch.
Cô than một tiếng, khi cúi đầu mới phát hiện chiếc xe kia thuần một màu đen, liếc mắt thấy chiếc biển số độc nhất vô nhị, quả là nhà giàu.
Nơi này cũng chỉ có người kia có loại bảng số này, đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, Sở Luật tiên sinh, cho nên có khi nói tật xấu của anh cũng xác thật nghe nhiều hơn, cổ quái cũng rất nhiều.

Biển số xe vẫn luôn phải dùng cái này, nói anh mê tín cũng không phải, bởi vì đây là con số anh thích, chỉ như vậy mà thôi.
Cô đi tới, mở cửa xe ra, có thể khiến tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị đến đón, đây là duyên cô tu luyện tự đời nào.
“Tôi muốn đi đón con gái tôi, tiện đón cô luôn.”
“Cô cùng ăn cơm nhé?”
Lục Tiêu Họa cởi giày cao gót của mình ra, Sở Luật với tay đưa qua một thứ.

Lục Tiêu Họa nhận lấy, mở ra mới phát hiện là một đôi giày bệt kiểu dáng rất xinh đẹp, phần đầu nhọn lại, trên thân giày đều có mấy viên trân châu, đương nhiên đây là trân châu thật sự mà không phải giả.
“Cái này coi như đổi lấy bữa cơm được không?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa.
“Cũng được.” Lục Tiêu Họa thay giày, giày mới đi vào rất thoải mái, đặc biệt là đế giày rất mềm cho nên chân đi vào rất thoải mái, không đau chân.
Cô muốn giày, đương nhiên cũng muốn ăn cơm, hơn nữa Sở tổng cũng sẽ không quá keo kiệt, không đến mức không mời người khác được bữa cơm.
Xe chạy tới nhà trẻ thì dừng lại.
Sở Luật đi xuống chuẩn bị đón con gái, nhà trẻ này quản lý rất nghiêm khắc, yêu cầu cụ thể một người nhà của trẻ tới đây đón trẻ mới được, cho nên nhà trẻ rất an toàn.
Cô giáo nắm tay Tiểu Vũ Điểm đưa tới.
“Ba…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới, trên người mặc quần áo rất ấm áp, hai bím tóc óng mượt được giữ bởi hai cái kẹp tóc chân trâu.

Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn chân trâu trên mặt giày của mình, quả nhiên là cùng một bộ.
Sở Luật hỏi chuyện cô giáo một chút, cô giáo cũng trả lời, biết con gái anh ngày hôm nay không tồi anh mới yên tâm.
Sở Luật bế con gái lên.
“Đi thôi, bảo bảo.

Hôm nay ba cho con gặp một người, nhớ phải ngoan.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu, để ba bế lên xe.

Vừa thấy người ngồi trong xe lập tức hai mắt bé sáng lên, bé bổ nhào vào trong xe.
“Mẹ…”
Lục Tiêu Họa ôm lấy tiểu gia hỏa, sờ sờ kẹp tóc lên đầu bé.

“Ai mua?”
“Ba.” Tiểu Vũ Điểm ngước mặt lên, rất tự hào: “Ba mua rất đẹp.”
“Sở tiên sinh, anh rất thích làm đẹp cho con gái sao?”
Lục Tiêu Họa cũng không biết đây là cô đang cười hay đang khen Sở Luật.
“Phải.” Sở Luật trả lời rất bình tĩnh, ngay cả trong giọng nói cũng không thấy chút cảm xúc nào, anh thật sự sẽ đem sự châm chọc trở thành khen tặng.

Không thể không nói nhiều khía cạnh của người đàn ông này người khác đều không so được, bao gồm cả phương diện mặt dày.
Sở Luật ngừng xe lại, anh mở cửa xe, Lục Tiêu Họa bước xuống, cũng bế Tiểu Vũ Điểm theo.
“Đưa cho tôi, bé hơi nặng.”
Sở Luật vươn tay hướng Lục Tiêu Họa, muốn ôm con gái nhưng bé liền xoay mặt đi không cho ba ôm.
“Cứ để tôi.” Lục Tiêu Họa không cảm thấy đứa bé này quá nặng, chắc chỉ tầm ba mươi cân*.

“Tôi có thể ôm được, nhưng sau này lớn hơn chắc sẽ không được.” (*1 cân TQ bằng nửa kg)
Tiểu Vũ Điểm nghĩ nghĩ, à, không được lớn lên, tức là không thể ăn cơm.
Sở Luật đành phải thu tay mình lại, sau đó nhét tay vào trong túi, cứ như vậy để hai người đi phía trước còn anh đi theo bảo vệ.
Quả nhiên, trong lòng Lục Tiêu Họa than thầm một chút, quả thật Sở Luật dẫn đi ăn cơm.
Sở Luật chọn vài món ăn, đều là những món thanh đạm, những món quá chua quá cay quá mặn đều không có.
Sau khi đồ ăn đưa lên hết Sở Luật liền lấy một chiếc thìa đưa cho con gái, để bé tự ăn.
“Xin lỗi, nhà tôi đều ăn thanh đạm, Tiểu Vũ Điểm đều không ăn được vị gì nhiều quá.” Sở Luật lấy một ít đồ ăn cho con gái, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn tự mình ăn, bé cũng đói bụng nên ăn rất nhanh.
“Tôi hiểu.” Lục Tiêu Họa xoa xoa đầu Tiểu Vũ Điểm.

Cô đã lén điều tra, bé chỉ có một quả thận, phải chú ý chăm sóc cho quả thận này cho nên ngày thường ngay cả ăn uống cũng phải rất chú ý.
Nhưng cũng tốt, tuy rằng thanh đạm nhưng đồ ăn lại rất ngon, không thể nói tước mất niềm vui hưởng thụ đồ ăn ngon của bé, bé vẫn có thể chạy nhảy, chỉ là không có một quả thận.
Lục Tiêu Họa cũng gắp cho mình một ít đồ ăn, hương vị đồ ăn không tồi, ăn rất ngon, ăn ở chỗ này cũng coi như một loại hưởng thụ không tồi.

Ăn cơm xong Sở Luật cũng không bế con gái mà nắm lấy tay bé dắt đi để cho tiêu cơm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui