Được sự cổ vũ của Trần Côn, mọi người bắt đầu nhìn cái gói phía sau Tiêu Dật với ánh mắt háo hức.
Bất kể sau này có ai đến cứu họ hay không thì ít nhất hiện tại Tiêu Dật vẫn còn rất nhiều thức ăn và nước uống trong tay!
Dù hy vọng chờ quân đội đến giải cứu rất mong manh nhưng ít nhất vẫn còn hy vọng.
Thứ họ cần gấp lúc này chính là thức ăn và nước uống trong túi của Tiêu Dật!
“Nếu không muốn chết thì giao thức ăn và nước uống ra đây!” Trần Côn dẫn theo hai thiếu niên cầm giáo uy hiếp Tiêu Dật.
“Nếu tôi không đưa thì sao?” Tiêu Dật cười lạnh nhìn Trần Côn, căn bản không để ý đến lời uy hiếp của bọn họ.
Với sức chiến đấu hiện tại của hắn, cho dù có trăm Trần Côn tới, hắn cũng sẽ không nhìn vào trong mắt!
Đây không chỉ là nguyên nhân do thể chất, mà còn vì giờ hắn đã có sự tàn nhẫn được rèn luyện từ trong sinh tử!
“Muốn chết!” Bị Tiêu Dật liên tục khiêu khích, Trần Côn đã tức giận đến cực điểm, cây gậy trong tay hung hăng chĩa vào Tiêu Dật.
Từ nhỏ đến nay gã chưa bao giờ bị người khác chống đối đến như thế này! Hơn nữa, người chống đối còn là Tiêu Dật, một kẻ dưới đáy xã hội mà gã luôn coi thường!
Hai tên tay sai phía sau cũng giơ giáo lên cười lạnh với Tiêu Dật, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp.
"Thật là một tên nhà quê tự đánh giá quá cao năng lực của mình! Toàn là những kẻ ngu ngốc! Thậm chí không biết thân biết phận mà đôi co với Trần thiếu!" Lăng Tuyết Nhã châm chọc cười nói:"Nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn giao đồ vật ra, sau đó tự vả miệng mình, chúng ta liền tha cho ngươi một mạng!"
"Tiêu Dật, đừng đần độn như vậy! Chúng ta yêu cầu cậu chia sẻ thức ăn và nước uống với mọi người là vì lợi ích của chính cậu! Nếu cậu ích kỷ nhất quyết đi theo con đường riêng của mình thì đừng trách tất cả mọi người không khách khí!" Đỗ Chí Minh sửa lại cặp kính gọng vàng, ưỡn ngực ra vẻ đạo mạo, ra vẻ cực kỳ chính đáng khiển trách Tiêu Dật.
"Đúng đúng! Tiêu Dật! Sao cậu có thể ích kỷ như vậy! Cậu còn có chút nhân tính nào không? Chúng ta đều là bạn học.
Nếu cậu cung cấp thức ăn, thì chúng tôi cung cấp cho cậu nơi nương náu, cậu nên chia thức ăn cho mọi người đi!"
"Đúng! Không thể ích kỷ như vậy! Đưa thức ăn và nước uống ra đây!"
"Bây giờ là tận thế.
Tất cả chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.
Làm sao cậu có thể nghĩ đến việc giữ miếng ăn cho riêng mình vậy? Là một con người, tôi khuyên bạn nên tử tế!"
"Tiêu Dật, nếu cậu có tính tự giác thì giao đồ ra.
Thầy Trần bảo cậu tự mình giao ra, đây là để cho cậu thể diện, không biết tốt xấu thì ngoài việc không thể giữ lại đồ đạc của mình mà còn chịu nỗi đau về da thịt nữa.
"
Vài tên học sinh núp sau lưng Trần Côn cáo mượn oai hùm cũng đều ưỡn ngực răn dạy Tiêu Dật, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, miệng đầy lời nói chính nghĩa!
Chỉ có Đường Ninh Ninh đứng ở phía sau Tiêu Dật tức giận nhỏ giọng nói: “Tại sao lúc đuổi Tiêu Dật ra ngoài các cậu không nói về ích kỷ các nhân đi? Hiện tại Tiêu Dật cửu tử nhất sinh mới tìm được đồ ăn, dựa vào cái gì mà phải vô tư lấy ra chia sẻ cho mọi người! Muốn thức ăn sao không tự đi ra ngoài kiếm đi! Các cậu thật vô liêm sỉ!"
"Đừng nói nhảm nữa! Nếu muốn đồ ăn nước uống trong túi của tôi thì tự mình đến đây mà lấy lấy!" Tiêu Dật nghe những người này nói lời dối trá mà thấy ghê tởm buồn nôn, sắc mặt càng lúc càng lạnh như băng, hắn không muốn nói nhảm cùng đám người này nữa, ở tận thế này, toàn nói chuyện bằng thực lực!
Muốn thức ăn và nước uống của mình, vậy tới lấy đi!
"Chết tiệt! Ngươi thật vô liêm sỉ! Ta thấy là ngươi đang tìm cái chết rồi!" Trần Côn sắc mặt dữ tợn, kiêu ngạo vô cùng giơ cây gậy lên nặng nề vung về phía đầu Tiêu Dật.
Trần Côn từ nhỏ đã học Taekwondo, hiện giờ đã là trình độ đai đen Taekwondo, đối phó với người thành thật như Tiêu Dật, gã tuyệt đối nắm chắc!
“Không!” Đường Ninh Ninh hét lên, quay đầu lại, không dám nhìn cảnh tượng khủng khiếp sắp xảy ra tiếp theo.
Trương Hoa chính là bởi vì đắc tội Trần Côn, mới bị Trần Côn dẫn người đến đánh gãy tay trái, cuối cùng bị đám người Đỗ Chí Minh đuổi ra ngoài đi chịu chết, cô biết, thứ Tiêu Dật sắp gặp phải, cũng rất có thể là kết cục bi thảm tương tự.
Cô muốn đứng lên giúp đỡ Tiêu Dật, nhưng cô không có can đảm chứ đừng nói đến là có bản lĩnh.
Dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là thầm cầu nguyện cho Tiêu Dật.
"Không biết tự lượng sức mình! Lại dám làm trái ý Trần thiếu, thật sự là muốn chết! "Lăng Tuyết Nhã hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Tiêu Dật sắp bị đánh, trong lòng vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng mà ngay khi cây gậy của Trần Côn sắp quất vào trán Tiêu Dật, trên tay Tiêu Dật đột nhiên xuất hiện một thanh mạch đao sáng loáng, trên mạch đao, còn dính máu đen cùng bọt thịt, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ.
"Xoẹt!" Đao quang chợt lóe, Lăng Tuyết Nhã vốn còn đang châm chọc Tiêu Dật đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai hoảng sợ.
“A!!!” Tiếng hét của Trần Côn cũng vang lên.
Một cánh tay cầm gậy nặng nề rơi xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Hai tên chó săn chuẩn bị trợ chiến phía sau Trần Côn bị máu tươi bắn tung tóe đầy mặt.
Dòng máu nóng bao phủ khuôn mặt khiến cả hai phát ra những tiếng ú ở không lên lời như thể bị ma nhập.
"Bụp, bụp" hai người ngã ngồi xuống đất, toàn thân bắt đầu run lên, nhìn bóng dáng như ác ma của Tiêu Dật đi tới, một vũng chất lỏng màu vàng bắt đầu chảy ra từ háng chúng, bọn họ không ngừng đạp chân lui về phía sau, hy vọng có thể cách ác ma này xa một chút.
Họ chỉ là sinh viên, sao từng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như thế này được?
Những người này tuy rằng đều đã từng đánh nhau ở trường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dùng gậy gộc để phô trương sức mạnh, khi nào gặp qua loại này một lời không hợp liền cầm đại đao chặt xuống cả cánh tay người ta thế này?
Ở đây vẫn còn là người à?
Đây rõ ràng là một con quỷ!
Cho đến lúc này, mọi người mới kịp phản ứng, nếu Tiêu Dật có thể mang theo đồ ăn trở về từ thế giới đầy xác sống bên ngoài, thế thì làm sao còn có thể thành thật ù lì như lúc trước được?
Một người ngay cả nhiều xác sống như vậy còn không sợ, sao lại sợ mấy học sinh không có bản lĩnh gì chứ?