Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full




Trong thư phòng, Thượng Quan Khuynh Vân đang ngồi xem xét sổ sách được gửi đến từ các cửa hàng ở khắp nơi.

Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ, rọi sáng sắc nét lên chồng sổ sách tài chính phức tạp kia. Hắn đọc lướt nhanh như gió, nhưng vẫn có thể quan sát kỹ càng tình hình giao dịch của các cửa hàng. Không cần dùng đến bàn tính, hắn cũng có thể dễ dàng nắm rõ ràng tình hình xuất - nhập hàng hoá của mười cửa hàng, chi phí, lời lãi, thậm chí ngay cả những mục ngày tháng, các điều khoản, cũng đều được ghi chú cẩn thận và tỉ mỉ.

Cửa hàng nào mua bán mặt hàng gì, số lượng bao nhiêu, nhập vào sổ sách bao nhiêu, người mua là ai, hắn đều nắm rõ ràng tường tận.

Tổng quản ôm một chồng sổ sách nặng vừa mới được phê duyệt, cung kính đứng chờ ở một bên, tranh thủ báo cáo sự việc lớn nhỏ trong phủ như những ngày thường, "Tướng gia, hôm nay Hỉ Nhi tiểu thư lại đi đến lầu Cúc Liên"

"Ồ?" Sắc mặt Thượng Quan Khuynh Vân không đổi, tay vẫn cầm bút lông Hồ Châu nhỏ, khẽ chấm một nốt nhỏ, nét bút nhanh chóng tiếp tục lướt trên sổ sách.

"Hỉ Nhi tiểu thư hầu như đều đến lầu Cúc Liên nhiều ngày nay, tiểu nhân cảm thấy có chút lo lắng không biết Hỉ Nhi cô nương có thể..." Tổng quản khựng một chút, dường như ông ấy đang cố lựa lời mà nói, "Có thể nhất thời không cẩn thận, tiết lộ chuyện của Kim đầu bếp ra ngoài? Đến lúc đó nếu bí mật bị bại lộ, chỉ e rằng sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có cho ngài."

Khi còn ở Lầu Phong Hạc, mọi người đều biết tay nghề của Thiết Vực xuất quỷ nhập thần. Không chỉ các khách điếm khác muốn cướp người, mà ngay cả triều đình cũng có ý muốn mời hắn vào cung đảm nhận công việc ngự trù. Nếu tin tức Thiết Vực chưa chết bị truyền ra ngoài, đến lúc đó không chỉ có Thiết Vực gặp tai ương, mà toàn bộ Phủ Tể tướng đều sẽ bị nháo đến gà chó không yên.

"Nàng ấy sẽ không nói ra." Thượng Quan Khuynh Vân mỉm cười lật sang trang mới, giọng nói tràn đầy sự chắc chắn.

"Tiểu thư sẽ không nói ra?" Tổng quản vẫn còn hồ nghi.

"Nàng ấy vốn thích ăn mỹ thực, từ lâu đã sớm tính toán mang Thiết Vực đến Phi Thạch Phong. Ngươi nói xem, nếu thế thì nàng làm sao có thể để lộ chuyện này cho người khác có cơ hội phá huỷ chuyện tốt của nàng?" Hắn một công đôi việc, vừa xem sổ sách, vừa giải quyết những hoang mang của Tổng quản.

Mắt Tổng quản không khỏi trừng lớn.

"Hỉ Nhi tiểu thư muốn dẫn Kim đầu bếp đi? Nhưng, nhưng Kim đầu bếp là người của Tướng gia mà."


"Vậy thì sao? Ngươi đã bao giờ thấy nàng ấy sợ ta chưa?" Đừng nói là sợ, chỉ e rằng nàng còn chưa bao giờ để Tướng gia hắn vào mắt nữa kìa!

Nàng luôn tỏ ra ra lười biếng thong dong, nhưng thực ra lại rất sắc bén khôn khéo. Dù chỉ là một chuyện rất nhỏ bất thường xảy ra, cơ hồ đều khó thoát khỏi pháp nhãn của nàng. Hơn nữa, nàng tinh thông bói toán và xem tướng, từ lúc hai người gặp mặt, hắn hiểu rằng việc cố gắng "nguỵ trang" trước mặt nàng thật sự rất thừa thãi.

Bởi vậy nên hắn chẳng cần giấu diếm điều gì, từ thân phận Long gia đến tính tình của hắn, hắn chưa từng che giấu chút nào khi đối mặt với nàng.

Thật sự không có.

Tổng quản ho nhẹ một tiếng, rất thông minh mà không trả lời thành thật, càng không vạch trần việc Ấn Hỉ sở dĩ lớn mật như thế, đương nhiên là có nguyên do.

Có thể theo lương tâm mà nói Tể tướng đang thay Duệ Vương gia chiếu cố người, nhưng ngài ấy thật sự quá dung túng cho Hỉ nhi tiểu thư. Giống như năm ngày trước, Hỉ Nhi tiểu thư mặc kệ mọi khuyên bảo của Như Ý và Mãn Ý, tự tiện xông vào Lầu Cúc Liên tìm điểm tâm, chuyện đó cũng đủ để khiến cho mọi người sợ tới mức hồn vía lên mây.

Hoàng thượng vốn là bậc cửu ngũ chí tôn, nếu không được tuyên triệu, ai cũng không được phép tới gần. Ấy vậy mà đêm đó khi Hoàng Thượng tới nhận người thân, nàng là người ngoài nhưng lại cố tình tìm đến cửa.

May mà cuối cùng cũng không xảy ra đại hoạ gì. Nhưng để tốt cho Hỉ Nhi tiểu thư, Tể tướng đại nhân thật sự nên ân cần dạy bảo Hỉ Nhi tiểu thư vài câu. Ít nhất cũng nên giáo huấn nàng về quy củ, để cho nàng hiểu được mức độ "làm xằng làm bậy" của nàng. Ấy vậy mà cái gì ngài ấy cũng không nói, tựa hồ như làm như vậy là không đúng.

"Nhưng thưa Tướng gia, Hỉ Nhi tiểu thư và ngài đã gặp nhau tại thanh lâu, đối với "thân phận" của ngài, tiểu thư có lẽ đã biết chút ít, nếu tiểu thư và Công Chúa —- uhm, không cẩn thận nhiều lời, vậy, vậy..."

Đầu bút lông mượt mà đang di chuyển có lực trên sổ sách nhất thời dừng một chút, con ngươi đen láy của Thượng Quan Khuynh Vân chớp một cái, rồi hắn thản nhiên mở miệng, "Nàng sẽ không nói."

"À vâng, đúng, đúng vậy." Tuy rằng ngoài mặt xưng dạ phải, nhưng Tổng quản vẫn khẽ nói thầm trong bụng, ngay cả thanh lâu mà Hỉ Nhi tiểu thư cũng dám đến, ông không tin còn có việc gì mà nàng ấy còn không dám làm sao?

Thượng Quan Khuynh Vân ngồi đằng sau án thư vẫn không nói chuyện, hắn tập trung nhanh chóng xem xét quyển sổ cuối củng, rồi mới dừng bút đứng dậy.

"Phân phó xuống dưới, ngày mai trên đường đi đến biên cương phía Bắc lấy ngân sức (1), thuận đường vòng qua các phía Đông Bắc thu mua hàng da. Mùa đông năm nay sẽ đến sớm."


"Vâng!" Tổng quản lấy lại tinh thần, vội vàng đi đến bên án thư, phẩy ống tay áo rộng lên chồng sổ sách. Sau khi lớp mực chu sa khô lại, ông mới cẩn thân ôm sổ sách vào trong ngực.

"Còn nữa, phân phó phường dệt Giang Nam đẩy nhanh tốc độ thiết kế và cắt may quần áo mùa đông, có thể dệt bao nhiêu thì dệt bấy nhiêu. Trong một tháng, đem hàng hoá của bảy thành vận chuyển đến Kinh thành."

Xem ra mùa đông năm nay chẳng những tới sớm, mà còn tới đột ngột và khắc nghiệt nữa!

Tổng quản không ngừng gật đầu xác nhận, không chút nghi ngờ lời của Thượng Quan Khuynh Vân. Sau cùng cúi đầu một cái, liền nhanh chóng cầm sổ sách rời khỏi thư phòng, lĩnh mệnh đi làm việc.

Chân trước Tổng quản vừa mới bước ra, trên hành lang xa xa liền có một tiểu tư (2) chạy đến.

Tiểu tư khéo léo cung kính, không dám xông vào thư phòng, mà đứng bên ngoài cúi đầu hô: "Tướng gia, trong cung truyền tin tức, bảo là tối nay Hoàng Thượng sẽ đến thăm phủ Tể tướng."

Lại đến nữa sao?

Đứng trước cửa sổ, sắc mặt Thượng Quan Khuynh Vân không thay đổi, lẳng lặng ngắm nhìn trúc xanh đang lắc lư nhè nhẹ ở hướng nam. Khẽ cảm thụ cơn gió Bắc nồng đậm đang đến, sau một lúc lâu, mới xoay người đẩy cửa bước ra khỏi thư phòng.

"Ta biết rồi, phân phó bên dưới kêu đầu bếp chuẩn bị bữa ăn."

"A, về bữa ăn, Hoàng Thượng đã phân phó, nói là sẽ mang đến một ít điểm tâm của cung đình đến, cho nên ngài để tiểu nhân đến báo với Tướng gia, không cần phải chuẩn bị gì." Tiểu tư bẩm báo lại tin tức vừa nghe được không sai sót một chữ.

"Điểm tâm của cung đình?" Thượng Quan Khuynh Vân nhướng lông mày, theo bản năng hắn chợt nhìn về phía lầu Cúc Liên.

"Vâng, tiểu công công truyền tin còn nói, thỉnh Tướng gia hãy mời Hỉ Nhi tiểu thư đến trình diện."


Đôi mắt đen chớp một cái, Thượng Quan Khuynh Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt.

"Cũng là ý của Hoàng Thượng sao?"

"Vâng." Tiểu tư vội vàng gật đầu, nhịn không được vui vẻ bổ sung: "Mà cũng thật đúng dịp, Công chúa cũng vừa phân phó, nói là muốn để Hỉ Nhi tiểu thư ở lại Lầu Cúc Liên dùng bữa. Xem ra Công Chúa và Hoàng Thượng quả nhiên là tâm ý tương thông."

Sợ không phải là tâm ý tương thông, mà là "người có tâm" cố ý an bài!

Thượng Quan Khuynh Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấu, đây tuyệt đối là quỷ kế nho nhỏ của Ấn Hỉ.

Có Thiết Vực còn chưa đủ, không ngờ nàng lại dám đánh chủ ý đến điểm tâm của cung đình. Vậy mới nói tại sao đêm đó cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại ngọt ngào đến vậy. Đã nhiều ngày qua nàng đều bỏ việc tìm Chu Công đánh cờ, siêng năng chạy đến lầu Cúc Liên. Thì ra là vội vàng thu xếp cho việc này.

Thật không uổng phí công sức, nàng đã trở thành "người một nhà" trong miệng Hoàng Thượng, trở thành "bạn tốt" trong mắt Công Chúa. Với tầng quan hệ như thế này khiến cho "đường ăn uống" của nàng có thể thuận lợi trải ra trước mắt. Hôm nay là điểm tâm của cung đình, ngày khác, sợ là ngay cả ngự thiện phòng cũng có thể quang minh chính đại thoải mái tiến vào.

Nàng rất thông minh, cũng rất lanh lợi, luôn luôn hiểu được cần phải làm gì mới đem lại lợi ích tốt nhất cho mình. Tất nhiên nàng cũng hiểu được mối quan hệ của hắn với nàng chỉ như cá với nước. Chỉ cần nàng vẫn còn muốn tiếp tục nhấm nháp tay nghề của Thiết Vực, nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ những bí mật của hắn.

Chỉ là, nàng chỉ coi trọng hắn vì mỹ thực, nếu như sau này nàng lại say mê mỹ thực của cung đình, có khi nào nàng sẽ quên ngay cả Thiết Vực? Đến lúc đó, đừng nói gì đến ước định tránh hung tìm cát, mà chỉ sợ ngay cả hắn là ai, nàng cũng sẽ quên sạch sẽ.

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, Thượng Quan Khuynh Vân lập tực bỗng cảm thấy có cảm giác u buồn đang len lói trong tim mình. Nỗi buồn bực kia dường như rất quen thuộc, thậm chí còn khó chịu hơn lần xuất hiện trước.

Đối vối việc này, bất luận là điểm tâm của Thiết Vực hay điểm tâm của cùng đình, tất cả đều khiến cho hắn cảm thấy thật chướng mắt —– khiến cho hắn muốn dứt khoát thay đổi cái gì đó, nhưng lại không hiểu được mình cần phải thay đổi cái gì.

Hắn chưa từng trở nên nôn nóng như vậy!

Bất kể là khi dùng thân phận Tể Tướng để làm quan trên triều, hay là lấy thân phận Long gia đi lại trên thương trường, hắn luôn luôn hiểu được bản thân muốn cái gì, rồi mới kín đáo lên kế hoạch, hao hết tâm tư để đạt được. Chỉ khi đứng trước mặt nàng, hắn bỗng tự dưng cảm thấy mờ mịt.

Là hắn lợi dụng nàng để giở quỷ kế trước mặt Hoàng Thượng, nhưng khi nghĩ đến một ngày nào đó nàng sẽ quên đi hắn, hắn lại không thể kiềm chế được phẫn nộ.

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn vô phương khống chế nỗi lòng của mình, cũng giống như —- hắn vô phương khống chế được nàng.


Từ khi có Ấn Hỉ làm bạn, Thâm Tuyết quả thật trở nên vui tươi hơn nhiều.

Lúc đầu còn thấy hoảng loạn bất an, nhưng mà hiện giờ, nàng không bao giờ e ngại khi tiếp xúc với Hoàng Phủ Thao nữa.

Đối với sự chuyển biến này, thật sự khiến cho Hoàng Phủ Thao vui sướng khôn cùng. Vì vậy mấy ngày trước còn đặc biệt mời Hoàng Phủ Hạo Nguyệt và Ấn Hoan đến phủ Tể Tướng để gặp mặt Thâm Tuyết, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm chú cháu.

Chỉ có điều, Hoàng Thượng liên tục đến thăm Phủ Tể tướng đều khiến cho mọi người chú ý. Ngay sau đó, người còn mang cả vợ chồng Vương gia đến Phủ Tể tướng, nên đối với những người có tâm tọc mạch, chuyện về vị thứ xuất công chúa cũng bị lan truyền ra bên ngoài.

Cả triều đình văn võ bá quan đều cho rằng Công Chúa sẽ rất nhanh vào cung nhận tổ quy tông, nhưng tất cả đều lo lắng đến lai lịch xuất thân của nàng, e ngại rằng nàng sẽ khó thích ứng với nếp sống cung đình. Hoàng Phủ Thao đành phải nghe lời khuyên can của Thượng Quan Khuynh Vân và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, đem việc này tạm thời trì hoãn, cứ để cho nàng nghỉ ngơi thêm tại phủ Tể tướng, cũng là giúp nàng dần làm quen với nếp sinh hoạt của nhà quan.

Ngày hôm đó, Hoàng Phủ Thao đã dò xét xung quanh, mới cùng Thượng Quan Khuynh Vân đi vào lầu Đào Liên.

Vừa bước lên cầu kiều, từ xa hai người đã nghe thấy âm thanh líu ríu bên trong tiểu lâu. Thì ra là bốn tỳ nữ đang vây quanh cái gối thêu hoa bên nhuyễn tháp, người một lời ta một lời trò chuyện với nhau, mà Công chúa Thâm Tuyết lại đang đứng ở một góc của nhuyễn tháp, sắc mặt khẩn trương nhìn chằm chằm phía đối diện.

"Tiểu thư! Tiểu thư! Người mau tỉnh lại đi."

"Phải làm sao đây? Sao gọi mãi mà tiểu thư vẫn bất tỉnh thế này." Như Ý và Mãn Ý đều uể oải bất lực, họ quay sang nhìn Thâm Tuyết cầu xin giúp đỡ.

"Ôi! Phải làm sao đây? Hoàng Thượng sắp đến rồi." Thâm Tuyết nào có biện pháp gì, chỉ có thể lo lắng sốt ruột, dùng đôi tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay kiều diễm của người thiếu nữ đang nằm trên nhuyễn tháp, ra sức lay nàng ấy dậy.

"Công chúa, không nên gọi là Hoàng Thượng, người phải gọi là Hoàng huynh mới đúng chứ!" Tri Thu – người được phái tới hầu hạ Thâm Tuyết đứng ở một bên, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở nàng, biểu tình trên mặt chuyển từ khẩn trương đến kinh hoảng.

Hoàng Thượng sắp tới, nếu để ngài ấy nghe thấy kiểu xưng hô này, nhất định ngài ấy sẽ mất hứng.

"Ối!" Tay nhỏ bé của Thâm Tuyết cứng đờ, lúc này nàng mới ý thức được bản thân lại mắc lỗi rồi.

Chú thích:
(1) Ngân sức: trang sức bằng bạc
(2) Tiểu tư: người hầu nam, chủ yếu làm nhiệm vụ chặt củi chăn ngựa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận