Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full

"Công chúa, theo nô tỳ thấy, có lẽ nửa khắc nữa Hỉ Nhi tiểu thư cũng chưa tỉnh lại đâu, không bằng người cứ nhanh chóng ra ngoài cửa mà nghênh đón Hoàng Thượng đi!" Đã thử gọi Ấn Hỉ vài lần nhưng nàng ấy vẫn không tỉnh lại, Hồng Diệp, Tri Thu chỉ có thể liều lĩnh đưa ra quyết định này.

"Ta sao?" Sắc mặt Thâm Tuyết liền tái nhợt, ra sức lắc đầu. "Không được đâu, ta luôn luôn làm hỏng đại sự, ta, ta... Hỉ Nhi! Nhỉ Nhi, ngươi mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, ngươi đã ngủ suốt hai canh giờ rồi. Không phải là ngươi luôn mong chờ điểm tâm của hoàng cung sao? Hoàng Thượng – À, Hoàng huynh sắp đến rồi, điểm tâm cũng sẽ đến, ngươi mau mau tỉnh lại đi!"

"Công chúa à, vô dụng thôi, nếu không có mùi hương của thức ăn ngon, tiểu thư sẽ không tỉnh lại." Như Ý, Mãn Ý khuôn mặt mang đầy sự tuyệt vọng thông báo tin tức xấu này cho Thâm Tuyết.

Ôi ôi, đều do các nàng quá sơ sẩy, không chuẩn bị thật tốt, giờ thì hay rồi, Hoàng Thượng sắp đến, Hỉ Nhi tiểu thư thì vẫn đang cùng với Chu Công dây dưa không dứt, nếu mà Hoàng Thượng trách tội xuống thì... hu hu hu!

Thâm Tuyết cũng nhớ đến tính tình cổ quái của Ấn Hỉ, mấy ngày vừa qua hai người luôn sớm tối ở cùng với nhau, đương nhiên cũng nhận ra phần nào.

"Vậy ta đi gọi người đến nhà bếp bưng mấy phần ăn lên đây nhé?" Thâm Tuyết vội vàng nói.

"Chỉ e là không được, vì Hỉ Nhi tiểu thư chỉ ăn của Thiết—"

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Hai người vẫn chưa kịp nói tên Thiết trù sư nổi tiếng ra, thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng bọn họ.


A, bốn nha hoàn lập tức xoay người lại. Tướng gia? Hả! Hoàng, hoàng, hoàng — Hoàng Thượng? Bốn người kinh sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt tất cả đều cùng quỳ xuống mặt đất. "Hoàng Thượng cát tường, Hoàng Thượng vạn tuế, không phát hiện Hoàng Thượng đã đến, chúng nô tỳ đáng chết!"

Bốn người sợ hãi kêu rên, đầu cũng không dám ngẩng lên. Thâm Tuyết may mắn hơn một chút, không cần phải quỳ trên mặt đất. Tuy nhiên Hoàng Phủ Thao vẫn tinh mắt phát hiện nàng đang lùi từng bước, từng bước về phía sau nhuyễn tháp, lẳng lặng cố gắng tạo khoảng cách với hắn.

Sau đó hắn lập tức mỉm cười, phất tay với bốn người đang quỳ dưới đất kia, "Cũng không phải chuyện gì to tát, mà lại doạ các ngươi thành như vậy, tất cả mau đứng lên đi!"

"D... Dạ! Đa tạ Hoàng Thượng ân chuẩn." Nhận được tha thứ của hoàng thượng, bốn người liền đứng lên ngay lập tức, nhanh chóng lui vào một góc.

Phù, phù, Hoàng Thượng đến thăm lầu Cúc Liên, chủ yếu là muốn bồi dưỡng tình cảm huynh muội với Công chúa. Các nàng đương nhiên tự biết phải lánh mặt càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không trở thành vật cản đường.

"Thâm Tuyết dạo này sao rồi? Sao chỉ mới mấy ngày không gặp mà muội lại trở nên sợ hãi vị hoàng huynh này thế?" Hoàng Phủ Thao vẫn giữ nét mặt tươi cười, vẫy tay với Thâm Tuyết đang kinh hoảng đứng ở góc kia.

"Không phải, Thâm Tuyết chỉ là... Uhm..." Nàng nhỏ giọng giải thích, cả người hoảng loạn giống như con thỏ nhỏ đang đứng trước mặt sói lang. "Muội chỉ cảm thấy có lỗi vì đã không ra cửa nghênh đón Hoàng huynh, cho nên mới..."

"Cũng không phải là chuyện lớn gì." Hoàng Phủ Thao cười đầy ý tứ, nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi liệu bản thân có phải có sừng lớn hoặc răng nanh hay không, mà luôn luôn khiến cho người khác phải sợ hãi?

"Dạ..." Thâm Tuyết vẫn tự trách bản thân. Khuôn mặt nàng cúi gằm đầy hối lỗi, mười ngón tay vặn vẹo không ngừng, như thể nàng muốn cột chúng lại với nhau.


"Vậy thì muội có nên lại gần đây một chút để hoàng huynh nhìn rõ hơn được không?" Hoàng Phủ Thao cố gắng khắc chế tình cảm huynh muội đang tràn ngập rõ ràng trong hắn, đè nén thân tình mênh mông trỗi dậy theo thiên tính kia lại, vẫy vẫy tay với Thiên Tuyết.

"Vâng? D... Dạ." Sau khi xác định Hoàng Phủ Thao không hề có chút giận dữ nào, Thâm Tuyết mới bước từng bước nhỏ vòng qua giường, đi đến bên cạnh hắn.

Mắt thấy khoảng cách giữa hai người đã được kéo lại gần, Hoàng Phủ Thao mới nở nụ cười, nói: "Hoàng huynh thấy khí sắc của muội tươi tỉnh hơn hẳn, tinh thần cũng tốt lên nhiều, có phải là do đã bắt đầu quen với cuộc sống ở phủ Tể tướng rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Thâm Tuyết thu lại sắc mặt, uyển chuyển trả lời: "Thượng Quan đại nhân luôn luôn chiếu cố Thâm Tuyết, Hỉ Nhi cũng mỗi ngày đem đến nhiều món ăn ngon, dùng bữa chung với Thâm Tuyết. Thâm Tuyết sống ở đây thật rất tốt." Khi nhắc đến bạn tốt Ấn Hỉ, Thâm Tuyết không tự chủ được liền nở một nụ cười chân thành.

"Thật sao? Nếu là như vậy thì thật là tốt quá." Hoàng Phủ Thao để ý đến nụ cười kia, vì thế liền liếc mắt nhìn Ấn Hỉ đang nằm nhắm mắt trên nhuyễn tháp, chìm đắm trong giấc ngủ ngọt ngào. "Này, hình như Hỉ Nhi ngủ rất ngon nha, Trẫm đến đã lâu như vậy, thế mà nàng ta vẫn chưa tỉnh lại."

Cửa sổ mở rộng ở đằng sau nhuyễn tháp có chạm trổ hoa mai và chim hoàng tước, ánh sáng mặt trời mờ nhạt bên ngoài rọi vào, chiếu lên kiều nhan đang nằm kia. Gò má nàng bỗng trở nên phấn hồng, rạng ngời sáng trong. Khuôn mặt bầu dục, lông mày uốn cong mềm mại, toát lên một vẻ ôn nhu tinh tế khiến người khác không thể thốt thành lời.

Hoàng Phủ Thao để hai tay ra sau, vô thức tiến lên một bước, đang định tinh tế đánh giá Ấn Hỉ, bỗng nhiên Thượng Quan Khuynh Vân không biết từ đâu cất bước tiến lên.

Thân hình của hắn cao lớn, hai cánh tay khoan thai, làm như vô tình cản trở tầm nhìn của Hoàng Phủ Thao.

"Theo như vi thần thấy, Hỉ Nhi cô nương có thể đã nhiễm phong hàn, cho nên mới ngủ say bất tỉnh như vậy." Thượng Quan Khuynh Vân vẫn giữ nét mặt như thường ngày, giọng điệu đều đều cung kính bẩm báo.


Nhiễm phong hàn?

Như Ý cùng Mãn Ý đứng ở một góc kia cảm thấy có chút hoang mang. Rõ ràng cách đây ba canh giờ trước, Hỉ Nhi tiểu thư vẫn tràn đầy sức sống lôi kéo các nàng đến vườn hoa gần đây để hái thật nhiều cánh hoa hồng. Tiểu thư nói rằng muốn đem về ngâm thành hồng trà, mang uống chung với điểm tâm mới là sự kết hợp hoàn hảo. Họ thật sự không rõ tiểu thư có chỗ nào biểu hiện không khỏe nữa!

"Nhiễm phong hàn?" Hoàng Phủ Thao cũng sửng sốt. "Như vậy thật không tốt, mau mau gọi thầy thuốc đến xem bệnh mới phải."

"Vâng, vi thần đã cho người mời thầy thuốc đến." Thượng Quan Khuynh Vân lập tức tuân theo lời thiện (1) nói tiếp. "Tuy nhiên trước hết, thỉnh Hoàng Thượng phải bảo trọng long thể. Người và Công chúa có thể ra ngoài dùng điểm tâm trước. Vi thần nghe nói cầm nghệ của Công chúa rất điêu luyện, nên đã sai người mang đến một cây đàn tốt, sắp đặt sẵn bên trong Cầu Nguyệt Hiên ở ven hồ, chi bằng liền mời Công chúa tấu một khúc nhạc gửi tặng Hoàng thượng."

"Thâm Tuyết am hiểu cầm nghệ sao?" Hoàng Phủ Thao ngạc nhiên hỏi.

Đôi má Thâm Tuyết liền hồng lên, "Chỉ là chút hiểu biết nông cạn mà thôi, không đáng để nhắc đến."

"Công chúa quá khiêm tốn rồi. Mười ngón tay của Công chúa đều nhỏ nhắn tinh xảo, thêm nữa, người đã học đàn từ nhỏ, cầm nghệ chắc chắn không hề thấp kém." Thượng Quan Khuynh Vân nhàn nhạt nói, thân ảnh cao lớn vẫn đứng yên trước nhuyễn tháp như cũ, tựa hồ không có ý muốn di chuyển.

Đối với lời nói này của Thượng Quan Khuynh Vân, Hoàng Phủ Thao cảm thấy hưng phấn cực độ. "Thâm Tuyết, đi thôi, Hoàng huynh nhất định phải nghe muội tấu một khúc mới được."

"A! Nhưng còn Hỉ Nhi, nàng —-" Thâm Tuyết vội vàng nhìn về phía nhuyễn tháp. Mặc dù đối với việc Ấn Hỉ bị nhiễm phong hàn, cá nhân nàng cũng có chút băn khoăn. Nhưng đây chính là Thượng Quan đại nhân được Hoàng Thượng tín nhiệm, lời nói của ngài đương nhiên có phân lượng, nàng tự nhiên cũng không dám hoài nghi gì nhiều.

"Thân thể Hỉ Nhi không khoẻ, chúng ta liền để cho nàng ấy nghỉ ngơi thêm đi." Hoàng Phủ Thao vẫy tay, ý bảo Thâm Tuyết đi theo.


"Nhưng mà điểm tâm... Hỉ Nhi, nàng ta..." Ôi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trước khi ngủ, Hỉ Nhi đã đặc biệt dặn dò nàng, khi nào điểm tâm đến, nhất định phải đánh thức Hỉ Nhi dậy ăn, nhưng mà bây giờ thì...

"Muội sao lại gấp gáp như vậy." Hoàng Phủ Thao cười cười. "Đừng lo lắng, Hoàng huynh vẫn chưa quên lần trước muội đã nói gì, hôm nay hoàng huynh mang rất nhiều điểm tâm tới. Tất cả đều để ở bên ngoài chờ muội đến ăn." Không đúng rồi, những điểm tâm kia kỳ thật là Hỉ Nhi muốn ăn.

Thâm Tuyết sốt ruột bán an, nhưng cũng không biết làm sao để giải thích tình hình này, mắt thấy Hoàng Phủ Thao đã đi tới trước cửa, nàng cũng chỉ có thể bước theo. Nhưng mới bước được vài bước, nàng liền dừng lại, liếc qua nhìn Như Ý, Mãn Ý đang đứng trong góc, muốn ra hiệu cho hai nàng đánh thức Ấn Hỉ thì Thượng Quan Khuynh Vân liền lên tiếng.

"Công chúa, Hoàng Thượng đang đợi, thỉnh người mau đi theo."

"Nhưng mà Hỉ Nhi, nàng ấy..." Bởi vì bị khuất sáng, nàng không thể nhìn thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, chỉ có thể lo lắng nắm lấy tà váy.

"Vi thần sẽ chiếu cố nàng chu đáo." Vung tay áo một cái, Thượng Quan Khuynh Vân bỗng nhiên nhìn về phía bốn người, nói: "Các ngươi hộ tống công chúa ra ngoài."

"Vâng!" Bốn người nha hoàn không dám chậm trễ, tất cả đều đi đến bên cạnh Thâm Tuyết.

Được bốn người hộ tống, cho dù Thâm Tuyết có nóng lòng ra sao, cũng chỉ có thể theo sau bước chân của bốn người, đi ra khỏi cửa, rời lầu Cúc Liên.

Chú thích:

1) Tòng thiện như lưu (從善如流) – thuận theo những ý kiến đúng đắn hoặc lời khuyên thiện ý một cách nhanh chóng và tự nhiên như nước chảy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận