Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full

Ấn Hỉ đột nhiên trở mình trên nhuyễn tháp. Động tác lơ đãng, nhưng lại khiến cho làn tóc đen láy đang xoã tung trên nhuyễn tháp của nàng chợt chuyển động như sóng nước dập dềnh.

Tóc của nàng đen nhánhmượt mà, tựa như một dòng suối đen tuyền huyền bí, nhẹ nhàng đong đưa theo từng chuyển động nhỏ của nàng, khiến cho nàng càng trở nên mềm mại quyến rũ.

Con ngươi đen chậm rãi hạ xuống, Thượng Quan Khuynh Vân nhẹ nhàng nhấc chân, vô thức đi tới bên cạnh nhuyễn tháp.

Hương trầm nhàn nhạt tản ra từ chiếc lư hương nơi góc phòng, không gian vắng lặng chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng.

Hắn ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp đang chìm trong giấc ngủ. Không kiềm chế được bản thân, hắn liền nhẹ nàng cầm lên một lọn tóc của nàng, rồi tiếp tục nâng niu thưởng thức.

Sợi tóc của nàng không những đen mà còn bóng loáng, mềm mại hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Khi tóc quấn quanh ngón tay, hắn cảm giác như thể được sợi tơ mềm mại nhất thế gian vờn quanh, mang đến cho người ta cảm giác êm ái khó nói nên lời.

"Uhm..."

Trên nhuyễn tháp, Ấn Nhỉ nhẹ nhàng trở mình, lọn tóc trên ngón tay bỗng nhiên lướt qua. Ngay tại khoảnh khắc đó, hắn rõ ràng cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó trêu đùa.

Con ngươi đen càng trầm hơn, hắn không ngăn được bản thân ngồi xuống nhuyễn tháp, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài (1) kia, nhạy bén nắm bắt được mùi thơm ngát tản mát từ thân thể nàng. Hương vị kia nhẹ nhàng ngọt ngào, khiến người ta không khỏi nhớ đến mật ngọt ngưng tụ trong nhuỵ hoa, dụ dỗ ong bướm đến hút cho thật thoả mãn.

Khẽ nhếch môi mỏng lên, hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng. Tiếng nói mờ ảo như gió, mềm nhẹ như bông, không giống như đang gọi người, mà giống như đang rì rầm thủ thỉ.

Ấn Hỉ cũng không có một chút phản ứng nào.

Nàng vẫn đắm chìm trong mộng đẹp, đôi môi hồng phấn trơn bóng bởi vì ngáp mà khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng thở ra càng nhiều hương thơm ngọt say lòng người.

"Hỉ Nhi, tỉnh lại đi thôi." Hắn lại khẽ gọi một lần nữa, đem khoảng cách giữa hai người kéo gần thêm một chút.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, làn da trắng trong mượt mà ấycòn tinh xảo thu hút hơn cả gốm sứ Nguyệ Sắc. Hắn nhìn chăm chú, lại không kiềm lòng nổi mà vươn tay vỗ về kiều nhan mềm mại như nước kia.

Ngón tay thô ráp lướt qua làn mi cong cong, rồi đến chiếc mũi nhỏ ngọc ngà cùng lỗ tai nhỏ nhắn như trân châu, cuối cùng dừng lại trên làn môi ngọt ngào mềm mại mê người của nàng.

Cũng không biết là đang mơ thấy gì, dung nhan điềm tĩnh kia bỗng nhiên mỉm cười, lúm đồng tiền trên má hiện ranhư hoa sen thanh lệ vươn mình trong nước, xinh đẹp vô cùng. Hắn còn đang cảm thấy hoa mắt, bỗng nhiên nàng lại đưa đầu lưỡi nhỏ xinh ra ngoài một chút

Khoảnh khắc đầu lưỡi mềm mại ướt át kia lướt qua ngón tay, một luồng điện dữ dội bất chợt thoát ra từ bụng hắn, khiến cho thân hình cao lớn kia bỗng dưng chấn động.


"Bánh hoa hồng trân châu..." Tiếng nói mơ hồ phát ra từ làn môi đỏ kia, Ấn Hỉ vô thức giơ tay lên nắm bắt không trung.

Đáng ghét, bánh hoa hồng trân châu của nàng đâu?

Rõ ràng nàng ngửi được hương vị của bánh hoa hồng trân châu mà.

Mày liễu nhíu lại, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đưa tay sờ soạng, nhưng chỉ bắt được khoảng không. Ngay lúc nàng chạm vào ống tay áo trước của hắn, Thượng Quan Khuynh Vân vội vã nhảy khỏi nhuyễn tháp như chạy nạn.

"Thiết Vực, ta còn muốn ăn bánh hoa hồng trân châu..." Ấn Hỉ lại nỉ non.

Thì ra ngoài bánh hoa hồng trân châu,trong mộng của nàng còn có một người nam nhân khác. Người mà nàng vẫn sớm sớm chiều chiều vương vấn trong lòng, ngoài miệng thì luôn nói nhớ nhung, ngay cả trong mộng cũng muốn nam nhân này.

Con ngươi đen siết chặt, Thượng Quan Khuynh Vân bóp chặt tay thành quyền, trong lòng cảm thấy khiếp sợ, cảm giác khó chịu chợt bao trùm toàn bộ con người hắn.

Cho dù là đang nằm mơ thì nàng vẫn luôn nghĩ đến Thiết Vực?

Vậy còn hắn thì sao? Chẳng lẽ nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn?

"Thiết Vực, theo ta quay về Tiếu Tiếu Cốc đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt..." Ấn Hỉ vẫn đắm chìm trong mộng đẹp như trước.

Cho dù không cần đi vào trong mộng, bất kỳ kẻ nào cũng có thể thấy rõ ràng khung cảnh trong mơ của nàng. Tiếng nói ngọt ngào, ngữ khí mềm mại kia giống như là đang gọi ý trung nhân trong lòng vậy.

"Thiết Vực..." Đôi môi kia lại lần nữa kêu gọi, thậm chí còn kèm theo nụ cười ngọt ngào.

Con ngươi đen càng siết chặt, Thượng Quan Khuynh Vân dường như nghe thấy có cái gì đó bị gãy trong đầu mình.

Cảm giác khó chịu trong lòng như sóng biển đạt đến cao trào, "Bập!" một tiếng, liền đánh tan toàn bộ suy nghĩ của hắn. Hắn như ma quỷ bị ma quỷ thúc đẩy, quay ngoắt lại nhuyễn tháp, cúi đầu dùng miệng mình áp lên đôi môi phiền toái kia.

"Thiết... Uhm?"

Nụ hôn của hắn mãnh liệt dữ dội, tuy đã thành công ngăn chặn cái miệng nhỏ kia lại, nhưng dường như đã làm kinh động đến nàng. Chỉ thấy mày liễu của nàng khẽ cau lại, muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng hắn không dễ dàng cho phép.

Hắn giống như dã thú công kích, săn bắt đôi môi của nàng. Lưỡi của hắn không hề lưu tình chút nào, mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng, bừa bãi chiếm lấy vị ngọt của nàng. Mùi vị của nàng thật giống như trong tưởng tượng, thậm chí còn ngọt ngào hơn, khiến cho hắn không khỏi than nhẹ một tiếng, theo bản năng hắn càng xâm nhập sâu hơn, tham lam hấp thụ tư vị mê người đó nhiều hơn.


Có lẽ là sự bá đạo của hắn đã kinh động đến nàng, hoặc có lẽ nàng đang mơ thấy gì đó, nên nàng không hề tránh né. Ngược lại, nàng cố tình tìm hiểu cái lưỡi, học theo động tác của hắn, càng dây dưa với hắn nhiều hơn.

Sự chủ động và thuận theo của nàng đã trở thành liều tình dược mãnh liệt nhất, khiến thân hình cứng rắn như sắt thép của hắn trở nên nóng cháy trong nháy mắt, còn nóng bỏng hơn cả nham thạch nóng chảy. Hắn khẩn trương ôm nàng vào ngực, đồng thời luồn tay vào vào trongy phục của nàng, tiếp xúc với với làn nha trơn bóng mềm mịn nhưng tinh xảo hơn gốm sứ ấy.

"Ưm..."
Bên tai vang lên âm thanh yêu kiều đến mê hoặc lòng người, hắn thở dốc nặng nề , chợt kinh ngạc cùng mừng rỡ phát hiện, thân thể yêu kiều dưới tay mình ấy thế mà không hề gầy yếu như đã tưởng tượng, ngược lại còn đẫy đà đến mức khiến cho huyết mạch của hắn phải phun trào.

Nàng nằm dưới thân hắn, thân thể mềm mại không xương kia tản mát ra mùi thơm ngát mê người. Mỗi một giác quan đều bị kích thích theo từng vuốt ve uyển chuyển đầy sủng nịnh của hắn trên cơ thể nàng., Dục vọng nóng bỏng sâu trong lòng hắn rốt cuộc bùng nổ hoàn toàn, đồng loạt tấn công toàn bộ thân thể của hắn trong chớp mắt.

Hắn muốn nàng!

Hắn muốn nàng hoàn toàn thuộc về hắn. Hắn không bao giờ cho phép nàng nghĩ đến Thiết Vực nữa, không bao giờ cho phép nàng nhớ thương người đàn ông nào khác. Trừ hắn ra, bất cứ ai nàng cũng không được phép tơ tưởng!

Con ngươi đen ngầm hạ xuống, hắn hoặc liếm hoặc mút dọc theo cái gáy trắng như tuyết kia xuống phía dưới, chiếm lấy da thịt trắng nõn của nàng, đánh dấu ấn ký thuộc về hắn—-

"Đại... Hồng Bào?"

Đột nhiên, đôi môi đỏ khẽ bật thốt lên tên một loại trà nào đó. Tiếng nói biếng nhác kia mang theo một chút hoang mang, còn có một chút thanh tỉnh, thân hình cao lớn đang đè phía trên kia bỗng dưng trở nên cứng ngắc.

Tiếng nói mềm mại bất ngờ ấy giống như một nhát kiếm, hung hăng đập tan dục vọng của hắn trong nháy mắt, khiến cho hắn khôi phục lại sự thanh tỉnh, bối rối rút tay về.

Đáng chết! Hắn đang làm cái gì vậy?

Hắn rốt cuộc đã làm cái gì thế này?

Lẽ ra hắn nên đánh thức nàng, vậy mà hắn lại giống như một tên dâm tặc, giở trò với nàng?

Sắc mặt của Thượng Quan Khuynh Vân cơ hồ xanh mét, hắn trừng mắt nhìn hai tay của mình.

Hắn vốn không phải Liễu Hạ Huệ, nữ nhân vây quanh hắn cũng nhiều vô số kể, nhưng đều là giao dịch mua bán thoả thuận giữa hai bên, chủ yếu vì giải quyết dục vọng mà phóng đãng trong chốc lát. Một khi không liên quan đến mua bán và nhu cầu, nữ nhân xinh đẹp bao nhiêu cũng chưa từng khiến hắn động tâm, vậy mà hắn lại làm vậy với nàng—-

Hoàn toàn không thể khống chế được!


Ánh mặt trời dần tắt, làn mi cong dài như cánh bướm kia bỗng nhiên chấn động, dường như trong nháy mắt, đôi mắt ướt át dưới mí mắt kia sẽ mở ra, tiếp theo sẽ nhìn thấy hắn đang làm điều đó với nàng...

Tình dục còn sót lại trong con ngươi đen kia liền bị sự bối rối nồng đặc thay thế. Giờ phút này, đầu óc vốn khôn khéo của hắn cũng hoàn toàn trống rỗng.

Lần đầu tiên, hắn giống như một thiếu niên mới lớn tràn trề tinh lực không làm chủ được dục vọng, làm sao cũng không ngăn được ý muốn độc chiếm đang len lỏi từ đáy lòng.

Lần đầu tiên, hắn giống như một tên ngu ngốc không nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết, cũng không dám đối mặt với hành động của bản thân.

Bởi vậy trước khi Ấn Hỉ tỉnh lại, hắn liền chạy trốn.

Chạy trốn chật vật!

Mười ngày.

Ròng rã suốt mười ngày.

Hắn giống như một người đàn ông lỡ làm ra chuyện thẹn với lương tâm, không dám về nhà đối mặt với thê tử, chỉ có thể lấy cớ bận rộn công vụ mà lang thang bên ngoài. Đợi đến đêm khuya yên tĩnh, khi tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, hắn mới lén lút hồi phủ. Sau đó thừa lúc trời chưa sáng liền ra khỏi nhà sớm.

Nhưng buồn cười nhất chính là, cho dù hắn có tận lực trốn tránh như thế nào, những chuyện đã phát sinh ngày hôm ấy cũng sẽ không biến mất vì sự trốn tránh của hắn. Chỉ cần hắn thất thần, dung nhan xinh đẹp tuyệt luân kia sẽ lại hiện lên trong trí óc, một lần lại một lần làm nhiễu loạn tâm trí hắn, khiêu khích ý chí sớm đã tan rã của hắn—-

"Long gia, đã nhiều ngày nay, ngài dường như rất yêu thích việc sờ tóc của thiếp." Trong thuyền hoa, vũ nữ như chim nhỏ nép vào người Thượng Quan Khuynh Vân, hạnh phúc lộ ra nụ cười.

Sau khi ly biệt từ lần trước, Long gia không hề đến tìm nàng nữa. Hơn nửa năm quyến luyến, đổi lại lấy một lời không từ mà biệt, hại nàng suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt. Đến khi nàng tuyệt vọng chấp nhận rằng mình thật sự đã bị vứt bỏ rồi, thì Long gia lại xuất hiện.

"Cái gì?" Cầm bình rượu Long Kim nâng lên, Thượng Quan Khuynh Vân bất giác lên tiếng, đôi mắt nhìn về nơi núi non xa xa, tựa như đang có điều suy nghĩ.

"Thiếp nói, đã nhiều ngày này, ngài dường như chỉ yêu thích việc sờ tóc của thiếp." Vũ nữ cười tươi rói, "Ngài yêu thích tóc của thiếp sao?" Trước kia, Long gia chưa bao giờ có động tác ôn nhu như vậy đâu.

"Tóc?"

Con ngươi đen chớp một cái, Thượng Quan Khuynh Vân dường như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt bỗng trở nên cứng ngắc.

"Đúng vậy, đã nhiều ngày nay, ngài thường vỗ về tóc của thiếp, dường như rất yêu thích, không muốn ngừng tay." Vũ nữ cười ôn nhu, đang muốn vươn tay vuốt ve làn tóc đen của hắn, ai ngờ hắn lại bỗng nhiên nắm chặt cổ tay của nàng, không cho nàng tới gần.

Khuôn mặt tuấn mỹ loé lên tia hung ác nham hiểm, hắn rét lạnh trừng nàng, lạnh lùng khiển trách: "Ta nói rồi, đừng làm chuyện dư thừa!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn ngập ý cười nhất thời trở nên trắng bệch, vũ nữ không khỏi run rẩy đứng lên.


"Thiếp chỉ là muốn..."

"Muốn cái gì? Muốn tóc của ta vấn kết với tóc của ngươi?" Hắn vô tình đẩy nàng ra, đứng lên đi ra ngoài.

"Không, không phải, thiếp tuyệt đối không có suy nghĩ đó! Thiếp chỉ là thấy tâm tình ngài dường như không tốt lắm, cho nên muốn làm cho ngài vui vẻ thôi." Vũ nữ cũng vội vàng đứng dậy theo, bối rối đuổi theo cước bộ của hắn.

Ai ngờ Thượng Quan Khuynh Vân lại nhanh chóng xoay người, dùng ánh mắt lạnh băng khiến cho cả người nàng đông cứng lại.

Ôn nhu khi nãy đã không còn thấy đâu, người đàn ông trước mặt đã trở về bộ dáng Long gia lạnh lùng vô tình. Bóng dáng thân cận và âu yếm hai ngày vừa qua giống như do nàng đã tự huyễn hoặc ra.

Nàng vũ nữ đưa tay che đôi môi nhỏ nhắn, rơi nước mắt khóc thương tâm.

Nhưng mà vẻ mặt của Thượng Quan Khuynh Vân vẫn băng lạnh như thế, bỏ lại bình rượu sang quý, lờ như không thấy người trước mắt, xoay người rời đi.

Mới đến đuôi thuyền, hắn liền ra hiệu, ý bảo người chèo thuyền đem thuyền hoa quay đầu, hướng về bờ hồ.

Hắn không thể chịu đựng được mùi vị son phấn nồng nặc, càng không thể chịu đựng được nữ nhân hư tình giả ý tiếp cận hắn. Đó hoàn toàn không phải là thứ hắn muốn, thứ duy nhất mà hắn muốn, cũng chỉ có—-

Trong đầu hắn lại hiện ra dung nhan cười tươi xinh đẹp động lòng người ấy.

Đôi mắt nhẹ nhàng, làn mi nhỏ nhắn mềm mại, dung nhan ngọt ngào khi ngủ, tiếng nói yêu kiều mềm mại của nàng, tất cả đều là độc nhất vô nhị, không thể thay thế được. Ấy vậy mà hắn lại ngu xuẩn đến mức muốn lợi dụng gương mặt của nữ nhân khác để trốn tránh?

Chết tiệt!

Cho dù bây giờ hắn trốn tránh như thế nào, thì trái tim của hắn vốn dĩ đã sớm có đáp án, hắn căn bản là—-

Phanh!

Một tiếng nổ ầm ầm, làm thân thuyền lay động mãnh liệt. Thượng Quan Khuynh Vân đang đắm chìm trong phiền não nên thiếu chút nữa bị văng đến một đầu khác của boong thuyền. Tuy nhiên, hắn nhanh nhẹn xoay người, trong nháy mắt liền trở lại đuôi thyền, đỡ người chèo thuyền đang nằm úp sấp vì bị chấn động đứng lên.

"Ổn định thuyền!" Hắn lạnh giọng gào thét, cho dù đang ở trên boong thuyền bị lay động kịch liệt, hắn vẫn đứng thẳng thắn như cũ.

"Vâng... Vâng!" Nghe mệnh lệnh của hắn, tất cả người chèo thuyền đều liều mạng nắm lấy mép thuyền mà đi lên, sau đó nhanh chóng nhặt mái chèo lên, cố gắng ổn định thuyền hoa.

Chú thích:
(1) Phấn điêu ngọc mài (粉雕玉琢) – ý nói trắng mịn như bào ra từ ngọc

Or/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận