Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full

Dường như có thể nghe thấy một tiếng nổ mạnh cùng với tiếng binh khí giao nhau phảng phất bên tai.

Nhíu chặt lông mi, Ấn Hỉ ngâm một tiếng, nâng mi mắt nặng nề lên.

"Nàng rốt cuộc cũng đã tỉnh."

Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai, xuyên qua tầm mắt mông lung, Ấn Hỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi tới bên giường. Nàng chớp chớp mắt, khi ánh mắt dần thích ứng được với ánh sáng trong phòng thì mới nhìn thấy rõ người tới là Thượng Quan Khuynh Vân.

Gương mặt của hắn tươi tỉnh thoải mái, hắn kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, trên người tản ra mùi mực thơm nhàn nhạt. Nhìn qua bên người hắn, chỉ thấy một cái bàn tròn chất đầy hồ sơ giấy bút, chắc hẳn hắn đã đợi được một lúc rồi.

"Ta bị sao vậy?" Thu lại tầm mắt, nàng hoang mang hỏi, cảm giác cơ thể lúc này đang rất nặng nề.

"Nàng ngã vào trong hồ." Hắn nhàn nhạt trả lời, đồng thời kéo lại chăn cho nàng.

Ban đầu, chăn của nàng là loại tơ mát mẻ, chẳng biết lúc nào đã được đổi thành chăn ấm chỉ sử dụng vào mùa đông. Chăn bông dày đắp trên người, nóng toát mồ hôi. Nàng còn phát hiện, tất cả các cửa sổ đều đóng kín.

Chết tiệt! Hắn muốn hun nóng chết nàng à?

Không chịu nổi không khí khô nóng oai bức như vậy, Ấn Hỉ đã chuẩn bị xốc chăn lên đứng dậy.

"Đừng lộn xộn, nàng bị nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn." Thượng Quan Khuynh Vân đè vai nàng xuống, ngăn cản hành động của nàng.

"Ta bị nhiễm phong hàn?" Ấn Hỉ không khỏi có chút nghi ngờ lời nói của hắn, không phải là nàng tự kiêu, nhưng từ lúc tám tuổi đã được sư phụ thu dưỡng, nhìn nàng có vẻ gầy yếu như thế nhưng mà chưa bao giờ bị bệnh. "Chuyện xảy ra khi nào? Ta làm sao có thể bị bệnh?"

"Đêm qua". Nhớ tới chuyện phát sinh đêm hôm qua, trong lòng Thượng Quan Khuynh Vẫn vẫn run rẩy sợ hãi, cằm dưới không tự chủ được mà cương cứng.

"Đêm qua?" Ấn Hỉ trong nháy mắt nhớ lại được sự sợ hãi khi bị vây hãm trong hồ nước kia.

Mặc dù nàng đã từng bấm quẻ bói, cũng tính ra ngày có kiếp nạn, bởi thế mới khẩn cấp nhờ người chuyển tin cho tỷ phu – Hoàng Phủ Hạo Nguyệt phái nhân mã đến cứu người. Nhưng nàng lại chỉ lo đến kế hoạch cứu người mà quên mất bói cho chính mình một quẻ.

Nàng mới rơi xuống nước, liền nhớ ra bản thân không biết bơi. Tuy nhiên nàng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo vung tay vung chân giữ cho bản thân mình nổi trên mặt nước, đáng tiếc lúc này thuốc nổ lại được kích động, kẹp giữa ba con thuyền tạo nên những làn sóng ngầm mãnh liệt. Nước chảy mạnh làm cho nàng choáng váng, cho dù cố gắng vùng vẫy như thế nào, cả người vẫn dần chìm xuống, lại bị một cú sốc hông, nước liền tràn vào khoang mũi, khoang miệng của nàng.

Nếu không phải hắn kịp thời phát hiện ra nàng, cứu nàng lên bờ, chỉ sợ nàng sớm trở thành một hồn ma chết đuối.

Chút sợ hãi còn sót lại trong người khiến nàng hoảng loạn run lẩy bẩy.

"Không sao chứ." Giọng nói trầm thấp lại vang lên, Thượng Quan Khuynh Vân đưa tay ra, xoa nhẹ gò má của nàng.

Lòng bàn tay lạnh buốt của hắn thế nhưng lại làm ổn định phần khô nóng trong cơ thể nàng, cũng đồng thời ổn định tâm tư bất an của hắn. Xúc cảm của hắn khiến cho lòng người ta an tâm, nàng nhắm mắt lại, theo bản năng ngã vào người hắn.

"Không sao chứ, đừng sợ." Hắn tiếp tục an ủi tâm tình của nàng, vết chai trên bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên da thịt nóng bỏng của nàng, cảm thụ sự mềm mại và tinh tế cùng với sự tín nhiệm ỷ lại của nàng.

Nhưng mà chỉ trong một chớp mắt tiếp theo, nàng đột nhiên mở mắt.


Nàng chợt nghĩ đến điều gì đó đó, đột nhiên trừng mắt nhìn hắn.

"Trông ngài...có vẻ không bị gì cả." Nàng nheo mắt, trong câu nói tràn ngập sự bất bình.

"Đều là nhờ hồng phúc của nàng." Nếu không phải nàng thần cơ diệu toán, hắn cũng sẽ không thuận lợi thoát thân như vậy.

"Hồng phúc của ta?" Nàng nâng cao âm lượng, đôi mắt lộ rõ sự chỉ trích. "Nếu như ngài thật sự nghĩ như vậy, thì sao lại không nghe cảnh báo của ta mà đi du hồ!" Trọng điểm là, hắn lại còn mang theo mấy ả ca nữ đi cùng.

Đừng tưởng rằng lúc đó nhốn nháo lộn xộn nên nàng không để ý đến trên thuyền của người này có mấy ca nữ thanh tươi, mỹ lệ hơn người.

Cái gì gọi là nữ họa? Đó là có quan hệ với nữ nhân!

Rõ ràng hắn căn bản không đem lời của nàng để trong lòng, thậm chí có khả năng hắn còn chẳng thèm tin lời của nàng. Cho nên hắn mới mang theo mấy người ca nữ đó đi du hồ.

Nàng còn nói sao mấy ngày nay thấy hắn đi sớm về trễ, hẳn là đang vội vàng thay Thâm Tuyết an bài lai lịch, bối cảnh. Không nghĩ tới, thì ra hắn đang đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc!

Người đàn ông này quả thực không thay đổi gì, thật là, thật là...

Tức chết nàng!

"Ta xin lỗi, ta cam đoan lần sau sẽ không như vậy." Con ngươi đen buồn bã, giọng điệu của hắn từ trước đến giờ chưa từng thận trọng như vậy, kiên định hứa hẹn với nàng. Bàn tay thô ráp lướt qua gò má non mềm của nàng, cầm tay của nàng đặt vào trong chăn.

Nhưng nàng lại không hề cảm kích, chẳng những rút tay về, còn lạnh lùng hừ hai tiếng.

"Đại gia ngài nói chuyện dễ nghe như vậy, ngài là hạng người thế nào, ta còn không biết sao?" Đúng vậy, từ lúc còn ở Mẫu Đan các chẳng phải nàng đã nhìn rõ bản tính háo sắc trời sinh của hắn rồi sao, thế nhưng sao hôm nay nàng lại muốn cầm tay.

"Ta sẽ sửa đổi." Hắn nghiêm túc nói ra, ánh mắt kiên định.

Nàng mới không tin lời của hắn, thực tế khi nàng phát hiện rằng mình không rút được tay ra khỏi tay của hắn thì đã tức giận đến mức thiếu chút nữa thò chân nhỏ ra, đạp hắn một cái rồi. Thế nhưng đáng tiếc rằng ngọc thể của nàng không khỏe, chỉ có thể thầm đạp hắn trong tưởng tượng cho hả giận mà thôi.

"Hừ, ngài nên xin lỗi không chỉ là vì cái việc này. Nói! Lần trước hoàng thượng mang theo điểm tâm đến lầu Cúc Liên sao ngài không đánh thức ta dậy? Ngài có biết mấy món điểm tâm kia ta đã chờ mong bao lâu không?" Nàng thở phì phò mắng!

Chớp mắt, Thượng Quan Khuynh Vân lập tức nhớ lại mùi vị ngày đó ngọt ngào nhường nào. Trái tim không thế khống chế được nhịp đập đang tăng rất nhanh, nơi dưới bụng cũng hơi khó chịu.

Lúc ấy, hắn thật sự không nên trốn chạy, nếu hắn có thể sớm đối mặt với tâm tình của mình, có lẽ nàng cũng không vì cứu hắn mà rơi xuống nước rồi nhiễm phong hàn.

Nắm chặt tay, hắn càng thành tâm nói xin lỗi: "Là lỗi của ta."

"Cái gì?" Hắn không nhận sai còn được, bây giờ nhận sai, lại làm cho Ấn Hỉ hiểu lầm hắn cố ý không tin nàng, "Ngài làm sao có thể đáng giận như thế? Ngài làm sao có thể nói dối với Hoàng Thượng là ta đang bệnh, lại còn không gọi ta dậy nữa, hại ta,... Khụ khụ khụ..." Nàng ho khan kịch liệt, chợt phun ra một ngụm máu. Ấn Hỉ vội lấy tay che miệng lại, không khỏi khó chịu chau mày,

Nàng nhiễm phong hàn, thân thể đã suy yếu sẵn, lúc này tức giận nóng người, nàng lại mắng đến mức kích động, kết quả ho khan không ngừng.


Nhìn thấy nàng ho tới nỗi chảy cả nước mắt, Thượng Quan Khuynh Vân nhanh chóng ngồi ở mép giường, ôm nàng vào trong ngực, đau lòng vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, thay nàng thuận khí.

"Đừng nóng giận, bình tĩnh một chút." Động tác của hắn nhẹ nhàng lại dịu dàng, phảng phất như đang trông chừng bảo vật quý giá nhất trên đời.

Hắn nói nghe êm ái như thế, nhưng lọt vào tai nàng lại cực kỳ chói tai. "Ta tức giận, chẳng phải đều là...Khụ khụ...là vì ngài à!" Nàng tức giận đẩy hắn ra, hai tay mới chạm vào lồng ngực của hắn lại suy yếu không làm được gì. Cả người mê man, nếu không phải hắn vững vàng ôm lấy nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ngã xuống giường...

Này, đợi đã!

Ôm?

Bởi vì tức giận mà đôi mắt càng sáng, trong nháy mắt kinh ngạc, Ấn Hỉ mới phát hiện tư thế này của hai người cũng quá mức thân mật. Cánh tay trái của hắn vòng qua eo nàng, tay phải thì ở trên lưng, vuốt ve liên tục, cơ hồ không có một khe hở ở giữa hai người bọn họ.

"A! Ngài làm gì vậy? Mau, mau buông ra!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng lên, nàng thử giãy dụa, nhưng lại không có ích gì.

"Không được, ta phải giúp nàng thuận khí, miễn cho nàng lại tức đến mức ho ra máu." Hắn mỉm cười cự tuyệt, nói cũng hợp tình hợp lý, như thể chiếu cố cho nàng là trách nhiệm bẩm sinh của hắn.

"Ta không cần Tể tướng đại nhân như ngài giúp, ta có Như Ý cùng Mãn Ý giúp đỡ rồi!" Nàng giận dỗi cắn cặp môi đỏ mọng, trong đầu còn chưa quên được cảnh hắn với một đám ca nữ đứng trên thuyền hoa. "Nếu ngài có thời gian rãnh rỗi ở chỗ này chọc giận ta, sao không đi tìm Mẫu Đơn cùng với mấy ca nữ kia đia? Thuyền hoa bị cướp chỉ sợ sẽ làm mấy nàng sợ hãi, ngài nên đi an ủi họ nha!" Chua xót trong lòng rốt cuộc cũng vẫn tới, nàng nhịn không được lớn tiếng đuổi người.

"Nàng... đang ghen à?" Thượng Quan Khuynh Vân đột nhiên đưa mặt lại sát mặt nàng, con ngươi đen sâu thẳm chợt sáng lên như phát hiện ra bí mật gì.

Nàng sững sờ.

"Ai, là ai ghen? Ngài đừng tưởng rằng nữ nhân ở khắp thiên hạ này đều thích ngài!" Nói thì nói thế, nhưng nàng lại bối rối quay mặt đi, có chút không dám nhìn thằng vào ánh mắt như nhìn thấu cả con người nàng.

"Làm sao!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại càng đỏ lên, tức giận đến nỗi nghĩ muốn cắn hắn một cái, "Ta đã sớm nói là ta đang thực hiện hiệp nghị với sư phụ, lại nhìn trúng tay nghề của Thiết Vực nên mới có thể nghĩ cách giúp ngài trừ tà, ngoại trừ cái đó ra, ta không hề có một chút hảo cảm nào với ngài cả!"

Hắn tin mới là lạ.

Mới vừa rồi, giọng điệu của nàng như đang ăn dấm chua ngàn năm, huống chi, trừ ăn ra, hắn cũng không thấy nàng tức giận vì cái gì. Nếu không phải trong lòng nàng để ý thì sao nàng lại hậm hực khi nhắc đến những ca nữ kia?

Có lẽ, ngoại trừ Thiết Vực, trong lòng nàng, hắn cũng có một phân lượng nhất định, chỉ là hắn và nàng đều không phát hiện ra mà thôi.

Phát hiện này làm cho Thượng Quan Khuynh Vân mừng rỡ như điên, hắn ôm chặt nàng. Hắn bật cười sang sảng, theo tiếng cười phát ra, Ấn Hỉ cũng bị bờ ngực rắn chèn ép muốn nhũn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở nên hồng hơn, nhưng cũng làm cho nàng bắt đầu giãy dụa.

"Ngài rốt cuộc muốn ôm tới lúc nào? Mau buông...khụ khụ khụ!"

"Nhìn xem, nàng lại ho rồi." Hắn lập tức vỗ vỗ lưng của nàng. "Bình tĩnh một chút, đừng có lớn tiếng như vậy, nàng vẫn còn đang bệnh."

"Ngài..."

Cốc cốc!


Ngoài cửa đột nhiên có tiếng đập cửa.

"Tướng gia, cháo đã nấu xong." Là giọng nói của Như Ý và Mãn Ý.

Ấn Hỉ có chút hoảng hốt, hoàn toàn không dám tưởng tưởng nếu Như Ý và Mãn Ý đi vào, nhìn thấy hai người họ ôm lại một đống sẽ có cảm tưởng như thế nào.

"Mau! Mau buông ra!"

Hắn vẫn không buông tay, ngược lại lên tiếng "Đi vào."

"Hả? Thượng Quan Khuynh Vân! Ngươi, ngài thật là đáng chết..."

Không còn kịp nữa rồi, Như Ý cúng với Mãn Ý đã vào phòng.

Động tác của hai người trước nay đều nhanh chóng linh hoạt, lúc này lại lo cho bệnh tình của Ấn Hỉ, thế nên động tác lại nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Chỉ là các nàng tuyệt đối không ngờ, vừa vào phòng lại thấy cảnh này.

Đến phủ Tể tướng nhiều năm rồi, các nàng chưa từng thấy Tể tướng cười thoải mái như vậy, càng không nhìn thấy Tể tướng ôm bất kỳ nữ nhân nào. Hai người ngẩn người kinh ngạc, ngay sau đó gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Khó trách hôm qua lúc Tể tướng ôm tiểu thư hôn mê bất tỉnh, toàn thân ướt đẫm chạy về phủ sắc mặt lại âm trầm như vậy, thậm chí ngài còn không ngủ không nghỉ chăm sóc tiểu thư cả đêm, thì ra Tướng gia với tiểu thư...

"Như Ý, Mãn Ý, mau, mau kéo tên khốn khiếp này ra!" Nên nhìn hay không nên nhìn đều đã nhìn, Ấn Hỉ cũng không cố giải thích hay che giấu làm gì, vội vàng lên tiếng muốn hai người hỗ trợ.

"Nhưng, nhưng mà..." Đừng nói là ra tay giúp đỡ, hai người họ đã ngây người ra tại chỗ. À ơ, cái từ "khốn khiếp" đó là đi chỉ Tể tướng sao?

"Đem cháo lại đây." Thượng Quan Khuynh Vân lại lên tiếng lần nữa.

"Ách, Dạ!" Hai người hoàn hồn, không dám có chút chần chờ, vội vàng đi đến, đem cháo nóng và thìa đưa qua cho Thượng Quan Khuynh Vân.

"Như Ý, Mãn Ý! Nhanh lên! Mau kéo tên trứng thối này ra!" Ấn Hỉ hô.

Đáng tiếc, Như Ý, Mãn Ý lúc này đây lại càng ngu ngơ triệt để. "Trứng...trứng..trứng thối?"

"Lui xuống, chỗ này để ta làm là được rồi." Sắc mặt Thượng Quan Khuynh Vân vẫn tự nhiên phất phất tay.

"Dạ!" Hai người lần nữa hoàn hồn, một thời gian dài được huấn luyện sự trung thành, giúp cho các nàng lập tức phục tùng mệnh lệnh, nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.

"Như Ý! Mãn Ý! Chớ...Khụ khụ!"

"Hỉ nhi, đừng gọi nữa, coi chừng gọi lớn làm tổn thương thanh quản." Đem cháo nóng đặt trên bàn con cạnh giường, hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, nhưng mà mông của nàng mới đặt xuống giường liền đem chăn ấm phủ lên người nàng, không lưu một khe hở nào.

"Lấy ra! Ngài muốn nóng chết ta à..."

Nàng vừa mới phàn nàn, hắn đã múc một muỗng cháo nóng, thổi nhè nhẹ.

Động tác của hắn dịu dàng cẩn thận, thì cháo nóng sau khi được hắn thổi đã không còn bốc hơi nóng. Nàng thậm chí còn phát hiện, thìa cháo chỉ có một nữa, vừa vặn một ngụm ăn hết.

"Đây là cháo ốc ta bảo Thiết Vực làm, nàng nếm thử xem." Hắn ôn nhu cười, đưa thìa lại gần bờ môi nàng, đáng tiếc Ấn Hỉ lại đang ngơ ngác nhìn hắn, không có bất kỳ phản ứng nào.


Mấy thứ Thiết Vực làm, cho tới bây giờ nàng chưa từng buông tha. Nhưng so với hương vị cháo ốc đang xông vào mũi thì bộ dáng hắn cúi đầu thổi cháo cho nàng lại càng làm nàng tham luyến hơn nhiều.

Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ dịu dàng của hắn, bởi vậy nên cũng không hiểu được, sự dịu dàng của hắn sẽ khiến cho nhịp tim người khác bất giác đập mạnh.

"Sao còn không ăn, không ăn nữa sẽ nguội đấy." Hắn mỉm cười, vẫn duy trì tư thế kiên nhẫn chờ nàng chủ động há miệng.

"Ta..." Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá ôn nhu. Có lẽ là nàng gấp gáp muốn nhìn lại bộ dáng hắn thổi cháo cho nàng. Nàng đã quên hắn từng lấy chăn nóng bao lấy nàng, quên hắn bá đạo ôm nàng, quên hắn làm nhiều chuyện đáng giận, ngoan ngoãn mở miệng, ngậm thìa cháo ốc ấm áp vào miệng.

Một ngụm, hai ngụm, ba ngụm...

Vị cháo rất ngon, nàng không có cách nào bình thường như lúc trước, cất lời khen Thiết Vực thổn thức, bởi vì tinh thần của nàng đã bị hắn chiếm cứ mất rồi

Mỗi khi hắn đút cho nàng một ngụm cháo ốc khô, đáy lòng nàng trào lên một cảm xúc ấm áp. Ánh mắt ngơ ngác dõi theo từng động tác của hắn, bất tri bất giác, chén cháo ốc đã bị ăn hết một nửa. Nàng chưa từng ăn nhiều cháo như vậy, cảm giác chướng bụng khiến cho nàng có chút buồn ngủ.

Đặt cháo nóng lại trên bàn thấp, hắn dùng bàn tay xoa bụng của nàng, sau đó ôm nàng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường.

"Ngủ đi." Hắn giúp nàng đắp lại chăn.

"Hả?" Nàng chống mi mắt "Vậy còn ngài?"

"Ta ở đây."

"Ở đây không đi?" Nàng hỏi lại, như đang toan tính điều gì.

Hắn nở nụ cười, cười đến dịu dàng mà thâm tình, "Đúng, ta luôn ở ngay đây, không đi đâu cả, chỉ ở ngay bên cạnh nàng."

Lời cam đoan của hắn, cuối cùng cũng làm cho nàng thả lỏng tinh thần.

Nụ cười trên môi dần dần hé ra, nàng rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Nàng chưa bao giờ sinh bệnh, lúc này bị bệnh, lại nằm trọn ba ngày.

Thời gian này, có rất nhiều người đến thăm nàng, mà ngay cả Hoàng Phủ Thao cùng với vợ chồng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng tới, nhưng nàng một chút cũng không vui. Thực tế mỗi lần đến thời gian uống thuốc, nàng liền hận mình sao không có cánh để bay đi xa.

Xốc màn lụa lên, chân nhỏ tinh xảo vừa mới bước xuống giường, Như Ý, Mãn Ý đang giám thị...ách, chờ lệnh liền nhanh chóng chạy đến trước giường.

"Tiểu thư, ngài không thể xuống giường được đâu." Hai người lo lắng nói, rất muốn ngăn Ấn Hỉ lại nhưng không dám.

"Vì sao không được? Ta cũng nằm vài ngày rồi, lại nằm nữa, xương cốt đều mềm nhũn." Ấn Hỉ hỏi lại, nàng cúi xuống chen chân nhỏ vào đôi giày thêu.

"Nhưng mà Tể tướng nói..."

Lại là Tể tướng nói?

Mấy ngày nay, nàng phàn nàn chăn mền quá nóng, của sổ quá chặt, chén thuốc quá đắng, buồn bực nhàm chán, hai tiểu nha đầu này sẽ nói "Nhưng mà Tể tướng nói, nhưng thứ này đều vì tốt cho tiểu thư." Sau đó sẽ liều mạng ngăn cản nàng.

"Nghe hắn nói làm gì, cứ nghe ta đã nói là được!" Mang giày thêu, mặc kệ hai người phản đối, Ấn Hỉ chỉ cần vượt qua hai người, đẩy cửa phòng ra.

"Sao lại đi ra ngoài, coi chừng cảm lạnh." Cánh cửa mới mở, chỉ thấy Thượng Quan Khuynh Vân bưng một chén thuốc nóng hỏi đứng ở ngoài cửa, nụ cười trên mặt ấm áp như nắng tháng ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận