Tể Tướng Giả Đứng Đắn Full

Không ngờ hắn sẽ hạ triều sớm như vậy, thậm chí tự mình bưng thuốc đến thăm, Ấn Hỉ sững sờ, vội vàng đánh đòn phủ đầu: "Ta đã khỏe rồi."

"Đừng cậy mạnh, nhìn nàng còn đang run kìa, nhất định vẫn bị lạnh." Hắn cười nói.

Nàng không phải là lạnh run, nàng chỉ là...chỉ là...

Ánh mắt liếc nhìn chén thuốc trong tay hắn, thân hình mảnh khảnh nhịn không được run lên một cái.

Từ nhỏ nàng đã quen ăn của ngon vật lạ, đầu lưỡi nàng sớm được nuôi dưỡng rất nhạy cảm. Chén canh mặn ra sao, hay món bánh ngọt thế nào nàng chỉ cần nếm liền biết. Chén thuốc này đắng cỡ nào, nàng tất nhiên càng biết rõ.

Mấy ngày nay, cái lưỡi của nàng đã bị hành hạ quá nhiều, nàng không chịu được nữa rồi!

"Ta thật sự đã khỏe rồi." Nàng lần nữa thận trọng nói rõ, không đợi hắn đáp lại liền nhanh chóng vượt qua người hắn lao ra ngoài. Nhưng mà ai ngờ được, nàng bệnh nặng mới khỏi, bước chân vẫn còn không ổn định, vừa mới đi mấy bước, mũi chân đã không cẩn thận vấp phải cánh cửa.

Chấn động bất ngờ, , nàng lập tức mất đi thăng bằng, mắt thấy sắp ngã ra ngoài cửa...

"Tiểu thư!" Như Ý, Mãn ý kinh hãi gọi.

Thượng Quan Khuynh Vân nhanh tay lẹ mắt, duỗi cánh tay dài ra, dễ dàng ôm nàng vào trong ngực. Suốt cả quá trình vẫn giữ nét mặt vui vẻ dịu dàng, hô hấp không hỗn loạn, ngay cả chén thuốc trong tay cũng không rơi ra một giọt nào.

"Nhìn xem, nàng căn bản còn chưa khỏe." Hắn nhìn thẳng đôi mắt giật mình hoảng sợ của nàng, bàn tay đang ôm lấy eo nàng khẽ lướt qua cái lưng mảnh khảnh, cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng. "Còn gầy nữa."

Một luồng khí nóng ẩm theo giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ lướt trên tai nàng, khiến nàng rụt cổ lại. Gò má non mềm ửng hồng lên tựa như đóa hoa đang hé nụ.

"Ta, ta vốn gầy từ lâu." Một cảm giác ngượng ngùng khó hiểu khiến nàng nhanh chóng di chuyển người ra sau, kéo xa khoảng cách giữa hai bên.

Hắn cũng không có cản trở, vẫn bưng chén thuốc đứng lặng ở trước cửa ra vào như trước, thân hình cao lớn dường như che khuất đi ánh sáng vàng rực ở bên ngoài.

"Không, vốn là rất vừa vặn." Ánh mắt hắn thâm trầm, chậm rãi quét qua thân hình của nàng.

Ánh mắt của hắn tựa như một bếp lửa, cháy nóng rực làm nàng suýt nữa muốn thở hổn hển, thậm chí có ý muốn kiếm thứ nào đó che lại thân thể của mình.

Trời ơi! Là...là ảo giác của nàng sao?


Từ khi nàng bị bệnh nằm trên giường đến nay, nàng cảm thấy hắn dường như không giống với lúc trước.

Trước kia, mặc dù hắn đã từng không nói một lời nhìn chằm chằm nàng, nhưng ánh mắt ấy luôn chỉ dừng lại ở bên ngoài, nhưng hôm nay, ánh mắt của hắn quả thực như muốn soi sâu vào nội y của nàng!

Ấn Hỉ không khỏi nghi ngờ nhìn Thượng Quan Khuynh Vân, đã thấy hắn ung dung dắt nàng vào trong phòng.

"Uống thuốc đi." Hắn đặt chén thuốc lên trên bàn, sau đó mở nắp chén ra.

"A!" Sắc mặt Ấn Hỉ tái nhợt, bây giờ này mới phát hiện mình đã quên việc phải trốn đi! A! Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy, sao có thể tự nhiên ngây người nhìn hắn?

"Ngàn vạn lần đừng để bản thân mệt mỏi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi." Hắn đỡ lấy nàng, kéo cái ghế qua, muốn để nàng ngồi xuống. Nàng lại hất tay của hắn, bước lùi từng bước về phía sau.

"Ách, ta thật sự khỏe rồi, cho nên không cần uống thuốc nữa." Nàng cảnh giác lui về phía sau.

"Hỉ nhi..."

Đừng tưởng kêu nàng thân mật như vậy, nàng sẽ chui đầu vào lưới. Hắn nhất định đang muốn lừa gạt nàng trở về, ép nàng uống thuốc! Nắm lấy váy tơ, Ấn Hỉ xoay người định chạy đi lại thấy tổng quản bưng một chồng sổ sách cùng với một cái hộp sơn son thiếp vàng đi đến.

"Tể tướng, đây là đồ mà ngài cần." Tổng quản cung kính đem đồ đặt lên trên bàn.

"Ừ" Thượng Quan Khuynh Vân đáp một tiếng, lộ ra tươi cười, điềm nhiêm mở cái hộp ra.

Một bên, Án Hỉ nắm chắc cơ hội, đang định xoay người ra khỏi cửa phòng, nhưng trong một cái chớp mắt, một mùi hương chua chua ngọt ngọt bay tới chóp mũi của nàng.

"Mứt quả Lạc Thần?"

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua biểu cảm của con người có thể thay đổi nhanh như vậy.

Ban đầu vốn là một cô nương nhỏ sợ hãi, cảnh giác người khác ấy thế mà chỉ trong nháy mắt đã tươi cười như hoa, như một dải lụa bảy màu nhẹ nhàng trở về bên cạnh bàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm không còn kháng cự, chỉ ngập tràn hưng phấn.

"Nàng thích?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.


Đương nhiên thích.

Nói đến Mứt quả Lạc Thần thì phải nói đến tiệm Nguyệt Quế ở Giang Nam.

Bọn họ chính là dùng phương pháp độc quyền ngâm quả Lạc Thần, lại phủ lên một lớp mật tinh khiết. Nghe nói vị ngọt mà không ngán, chua mà không chát, còn bao hàm hương vị nồng đậm của quả Lạc Thần.

Nàng vẫn giận là sao tiệm Nguyệt Quế không mở chi nhánh trong kinh thành, làm nàng không nếm được vị chua ngọt đó, ai ngờ thế nhưng hắn lại có thể mang đến cho nàng.

"Không chỉ có thế." Hắn cười thần bí, thong thả mở một tầng nắp nữa ra: "Còn có mứt hoa hồng do ngự trù làm."

Ấn Hỉ hưng phấn đến nỗi muốn bay lên.

Khuôn mặt phấn nộn hồng hồng mê người, nàng không tự chủ kéo kéo ống tay áo của hắn.

"Trời ạ! Sao ngài có thể lấy được? Cái đó là điểm tâm trong cung đình đó!" Không phải ngự trù là đầu bếp chuyên dụng của hoàng thượng sao? Hắn làm sao có thể...

"Dĩ nhiên là hoàng thượng ban cho." Hắn hời hợt nói, không có giải thích rằng mình đang là người đang được hoàng thượng tin cậy trong triều, cho dù hắn mượn ngự trù cũng chẳng có gì khó khăn.

"Vậy sao?" Ấn Hỉ không có suy nghĩ nhiều. "Mấy loại mứt này là..."

"Phần thưởng." hắn cười nói. "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn uống thuốc, có thể ăn những loại mứt này."

A! Lại bị hắn lừa!

Nói cả buổi, thì ra hắn đang muốn bức nàng uống chén thuốc kia? Như vậy sao được, cái lưỡi của nàng không chịu nổi hành hạ như vậy!

"Sao ngài có thể làm như vậy? Ta đã cứu ngài một mạng đó!" Nàng lập tức kháng nghị, nếu không có nàng, hắn cũng không biết đã luân lạc đến phương trời nào, vậy mà hắn lại dám cò kè mặc cả với nàng? Quá đáng!

"Ta cũng không phải đã đưa Thiết Vực cho nàng rồi sao?" Thượng Quan Khuynh Vân dù bận vẫn ung dung trả lời, đưa tay nhận lấy ly Đại Hồng Bào mà Như Ý đã chuẩn bị, nhấp một ngụm.

Ấn Hỉ á khẩu không trả lời được, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi reo lên: "Ta cũng rất khoan dung với ngài rồi, mặc kệ ngài ăn chơi trác táng hay là giả nghiêm chỉnh phá hỏng cả tòa nhà, thậm chí trêu hoa ghẹo nguyệt, ta cũng không có nói gì!" Nhìn xem, nàng đối xử với hắn quá tốt.


"Mấy ngày nay, nàng lén lút đổ thuốc ra ngoài cửa sổ, làm chết hai cây hoa quế, ta chẳng phải cũng một mắt nhắm một mắt mở sao?" Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, cười như không cười nhìn nàng.

Ánh mắt như nhìn thấu hết mọi việc này khiến nàng thấy chột dạ.

Không xong rồi, hắn phát hiện khi nào? Nàng rõ ràng đều thừa dịp Như Ý và Mãn Ý không ở đây mới vụng trộm phạm tội...ách, bảo vệ cái lưỡi của mình, chẳng lẽ hắn phái người giám thị nàng?

Không thể nào, vì muốn bồi dưỡng tình cảm với Thâm Tuyết, hoàng thượng liên tục đến thăm, người trong phủ chỉ vội vàng quét dọn rồi tiếp khách cũng không kịp rồi, thời gian đâu ra mà giám thị nàng

"Ta không có đổ chén thuốc ra ngoài cửa sổ." Nàng cố ý đứng thẳng, điềm nhiên giải thích. "Huống chi, nếu ta thật sự vụng trộm đổ chén thuốc đi, làm sao ta có sức để xuống giường?"

Ấn Hỉ mới vừa dứt lời, một bên Như Ý, Mãn Ý lập tức che miệng lại, đỏ mặt cúi đầu.

Các nàng thề, các nàng thật sự không phải cố ý rình coi!

Mà là mấy ngày nay, Tể tướng thừa dịp tiểu thư ngủ say thì bảo các nàng đi nấu thêm một phần thuốc, các nàng thực sự quá tò mò, mới có thể chú ý đến chén thuốc này. Ai biết được các nàng lại ngoài ý muốn thấy Tể tướng ngậm thuốc vào trong miệng, sau đó từng chút một đút cho tiểu thư đang ngủ say...

Ấn Hỉ bởi vì chột dạ, không chút nào chú ý sự khác thường nào của hai người, ngược lại Thượng Quan Khuynh Vân có thâm ý khác nhìn về phía hai người, sau đó phất tay cho tổng quản và hai nha hoàn lui ra ngoài.

"Có sức không phải là khỏi bệnh, nàng cũng đừng tức giận, chỉ cần uống thuốc xong, có thể ăn mứt."

Hắn mở miệng dùng giọng điệu như dỗ hài tử dụ dỗ nàng: "Băng dưới hộp sơn này cũng sắp tan ra rồi, để một lát nữa, mứt này sẽ hỏng, đến lúc đó mùi vị sẽ không còn nguyên chất nữa." Hắn tấn công vào điểm yếu của nàng, nhanh chóng kéo nàng đến ngồi bên cạnh, bàn tay ấm áp ôm lấy eo của nàng.

Ấn Hỉ không có phát hiện ra động tác của hắn, chỉ ảo não cắn cắn đầu ngón tay, lâm vào trong tình trạng hỗn loạn.

Hắn nói không sai, nếu hỏng rồi, mùi vị nhất định sẽ không giống như cũ, chỉ cần nàng có thể lấy dũng khí uống hết chén thuốc kia vậy thì có thể dễ dàng ăn mứt quả rồi. Làm người lúc nào chẳng phải như vậy? Đều là trước đắng sau ngọt.

Rốt cuộc, nàng cũng quyết định.

Cầm chén thuốc đã sớm nguội một nửa, nàng cau chặt cái mũi nhỏ, nhắm chặt mắt, sau đó mới rót thuốc một mạch vào trong miệng. Vị đắng chát mới vừa vào miệng đã khiến nàng muốn ói, nhưng nàng bắt buộc chính mình phải bỏ quên cảm giác đó nuốt tất cả thuốc vào.

"Rất tốt."

Trong nháy mắt, nước mắt của nàng chực trào ra, một hương vị ngọt ngào của mứt quả cũng đi vào trong miệng nàng. Vị ngọt của đường cùng với mùi hương của quả Lạc Thần lập tức xua tan đi vị đắng chát của chén thuốc, tan ra trên đầu lưỡi của nàng.

Nàng không khỏi hoang mang mở mắt, chỉ thấy hắn bình thản nhận lấy chén thuốc của nàng, còn thay nàng lau đi vết thuốc trên môi, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nàng đã nhìn thấy hắn đem ngón tay ướt át tới bên môi...

"A, không được..."


"Quả nhiên là mỹ vị." Trong cái nhìn vừa sợ vừa thẹn của nàng, hắn chậm rãi mút lấy đầu ngón tay ướt át, đôi môi ma mỵ tươi cười, làm cho Ấn Hỉ không có cách nào hô hấp, "Ta rất thích." Dường như sợ nàng không đủ kinh ngạc, cuối cùng hắn còn nói lên cảm tưởng của mình.

Lần đầu tiên trong đời, Ấn Hỉ thật muốn bò xuống bàn mà trốn.

Nàng mặc dù ngậm mứt quả cũng không nếm ra được vị gì, chỉ có thể nhìn hắn cười, e lệ không nói ra lời, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ ứng như một cây hoa đào.

"Tể tướng?" Ngoài cửa, đột nhiên có tiếng gọi của Như Ý và Mãn Ý.

Tiếng kêu to như một câu thần chú đánh thức Ấn Hỉ trong nháy mắt.

Chỉ thấy nàng ôm lấy gò má nóng bừng đứng lên sau đó bỏ lại mức quả vất vả lắm mới lấy được, tránh về phía bên kia phòng.

Thượng Quan Khuynh Vân nhíu mày, không vui nhìn ra ngoài cửa.

"Chuyện gì?" Dường như biết được mình làm chuyện không tốt, Như Ý cùng Mãn Ý không khỏi rụt cổ vội vàng giải thích. "Công chúa có việc gấp tìm ngài, bây giờ đang ở bên ngoài chờ, có nên mời công chúa đến đây không?"

Con ngươi đen lóe lên, Thượng Quan Khuynh vân nhanh chóng đứng dậy.

"Không, đưa công chúa đến thư phòng, ta lập tức đến"

"Dạ."

Nhận được mệnh lệnh, Như Ý cùng Mãn Ý vội vàng đi truyền lệnh.

Đứng ở trong phòng, Ân Hỉ tuy ngượng ngùng chịu không nổi, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe tình huống bên ngoài, chỉ sợ Thượng Quan Khuynh Vân xông tới, tiếp tục cùng với nàng...cùng với nàng...

"Hỉ nhi, nàng nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay ta sẽ không đến được."

Không cần trở lại!

Lúc này ở trong phòng khách có tiếng cười trầm thấp khiến cho Ấn Hỉ cảm thấy gương mặt của mình nóng muốn chết. Nàng vô thức lắc đầu, không nói gì cự tuyệt sự tiếp cận của hắn.

Đừng tưởng rằng nàng không rành chuyện thế sự, nên cái gì cũng không biết, tốt xấu gì nàng cũng từng ăn nằm ở thanh lâu, làm sao không biết hành động vừa rồi của hắn rõ ràng ăn đậu hủ của nàng!

Ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn chưa đủ, giờ về đây lại đi đùa giỡn nàng? Hắn rốt cuộc xem nàng là cái gì?

Níu chặt chăn, nàng nghiên răng trừng mắt nhìn phòng khách nhưng lại không có dũng khí đi ra ngoài tìm người tính sổ, chỉ có thể ảo não hồi tưởng đến cái hành động khiêu khích của hắn sau đó...xấu hổ đấm giường êm cho hả giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận