Có âm mưu.
Chắc chắn là có âm mưu.
Tuy rằng sau chuyện lần trước xảy ra với Thượng Quan Khuynh Vân, Ấn Hỉ xấu hổ đến mức cả buổi chiều cũng không dám bước ra ngoài. Nhưng sau khi tĩnh tâm lại, nàng lập tức phát hiện chuyện này có điều kỳ quái.
Thâm Tuyết vốn luôn e thẹn, rất nhiều chuyện nàng ấy đều nhờ người khác truyền đạt giùm ý tứ của bản thân. Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy nàng ấy chủ động tìm đến Thượng Quan Khuynh Vân, vậy mà bây giờ lại có việc gì gấp phải tìm đến hắn? Hơn nữa, Thâm Tuyết đã đích thân tới tận cửa tìm hắn rồi, hắn lại cố tình sai người đưa nàng ấy đến thư phòng...
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà không thể nói trước mặt nàng vậy?
Phải chăng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nên cố tình giấu giếm nàng?
Ấn Hỉ càng nghĩ càng thấy khó chịu, càng nghĩ thì lại càng thấy phiền, vì thế quyết định đích thân sẽ đi tìm người để hỏi cho rõ ràng. Chỉ là, Thượng Quan Khuynh Vân rất khôn khéo và cơ trí, nếu đã có ý giấu giếm, chắc chắn có hỏi thì cũng không tìm ra được nguyên nhân, vì vậy, tốt nhất là đi tìm Thâm Tuyết để hỏi.
Dưới sự hướng dẫn của Như Ý và Mãn Ý, Ấn Hỉ lập tức đi đến lầu Cúc Liên. Ngay lúc ba người vừa đi qua cửa, chợt nghe thấy tiếng khóc thật thê lương truyền ra từ trong thiên phòng.
Ba người bước nhanh vào trong, chỉ thấy Thâm Tuyết đang nằm trên giường, hai vai không ngừng run rẩy. Hồng Diệp, Tri Thu thì nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui không ngừng ở bên giường. Vừa nhìn thấy Ấn Hỉ, hai người như thể tìm được ân nhân cứu mạng, vội vàng đi tới.
"Tiểu thư, người tới rồi! Nô tỳ còn đang định đi mời người tới đây!" Thật tốt quá, tiểu thư biết cách nói chuyện, nếu là do người nói ra, nhất định có thể an ủi được công chúa.
"Như vầy là sao?" Ấn Hỉ nhướn mày liễu, nhìn Thâm Tuyết đang khóc đến quên trời quên đất kia.
"Nô tỳ cũng không biết, sau khi công chúa nói chuyện với tướng gia ở thư phòng xong, mặt mày người luôn cau có. Lúc nãy không biết là nghĩ đến chuyện gì, liền khóc nức nở, ngay cả bữa tối cũng chưa ăn." Tri Thu bối rối nhỏ giọng bẩm báo, đôi mắt không khỏi lo lắng nhìn về phía người trên giường.
"Sau khi nói chuyện với Tể tướng đại nhân sao?" Ấn Hỉ nheo đôi mắt, "Bọn họ đã nói chuyện gì?"
"Không biết, công chúa không để cho nô tỳ đi vào cùng." Hồng Diệp cũng vội vàng hạ giọng nói: "Nhiều ngày nay tâm tình công chúa lúc nào cũng không yên, ăn cũng không trôi, dường như rất muốn nói chuyện gì đó với tướng gia. Nô tỳ thấy công chúa luôn lo lắng như vậy, vì thế liền chủ trương dẫn công chúa đi tìm tướng gia, ai mà biết được lại —-"
Đáng chết! Thượng Quan Khuynh Vân đặc biệt đưa Thâm Tuyết đến thư phòng để bàn chuyện riêng, quả nhiên là có dụng ý khác.
Cái tên vương bát đản kia sẽ không cố tình thừa dịp bốn bề vắng lặng mà vươn móng vuốt sói ra với Thâm Tuyết chứ, cũng giống như hắn đã làm với nàng... với nàng...
Nàng vẫn luôn cho rằng hắn chẳng qua phóng đãng không kiềm chế được mà thôi, ngàn vạn lần cũng không ngờ được hắn lại hạ lưu đê tiện như vậy, chẳng lẽ đây chính là âm mưu của hắn? Dùng thái độ nghiêm trang chững chạc để lừa bịp, tranh thủ sự tín nhiệm của người khác, sau đó dùng danh nghĩa chiếu cố để đùa giỡn với những nữ tử đến quý phủ của hắn làm khách, một người cũng không buông tha?
Chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!
Tên khốn kiếp kia tốt nhất là đừng như nàng nghĩ, nếu không đừng trách nàng trở mặt vô tình, đánh hắn cho đến khi hắn phải kêu cha gọi mẹ!
Nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, Ấn Hỉ cố gắng thu lại những hỗn loạn trong lòng, bước nhanh đến bên giường, ngồi xuống.
Nàng duỗi bàn tay mềm mại ra, vỗ vỗ bả vai của Thâm Tuyết, nhẹ giọng an ủi: "Thâm Tuyết, sao lại khóc vậy? Đừng khóc nữa!"
"Hỉ Nhi?" Người đang thổn thức không ngừng kia, đến tận bây giờ mới nhận ra Ấn Hỉ đã đến. Thâm Tuyết mở to đôi mắt vì khóc mà hồng cả lên, nâng thân thể nhu nhược đang nằm trên giường ngồi dậy, nhưng tiếng khóc lại càng to hơn. "Hỉ Nhi! Hỉ Nhi!" Thâm Tuyết vô lực cầm hai tay của Ấn Hỉ, giống như nàng chính là khúc gỗ cứu mạng duy nhất trên sông.
"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi khóc thành thế này?" Ấn Hỉ nhận thấy hai tay run rẩy của Thâm Tuyết lạnh như băng, dường như nàng đang sợ hãi điều gì đó.
"Ta...ta..." Thâm Tuyết vừa nói vừa khóc thút thít, vài lần toan mở miệng nói, nhưng cũng đều không nói thành lời.
Ấn Hỉ hoàn toàn kiên nhẫn, cũng không thúc giục, chỉ là không ngừng vỗ lưng nàng để giúp nàng thuận khí, đồng thời hạ giọng an ủi nàng. Cùng lúc đó, Như Ý, Mãn Ý, Hồng Diệp, Tri Thu cũng rất nhanh nhẹn linh hoạt, thừa dịp này liền nhanh chóng mang nước trà cùng khăn ướt bưng đến trước giường để hầu hạ Thâm Tuyết.
Trong tiếng an ủi của mọi người, cuối cùng Thâm Tuyết cũng ngưng được nước mắt, run rẩy mở miệng: "Hỉ Nhi, làm, làm sao đây? Ta thật sự không còn cách nào khác nữa!"
"Ngốc quá, tỷ không có cách, chẳng lẽ những người khác sẽ không có sao?" Ấn Hỉ nghĩa khí chỉ vào chính mình. "Nói ra hết mọi chuyện cho muội nghe, muội sẽ nghĩ cách giúp tỷ."
"Hỉ Nhi..." Hốc mắt hồng hồng, Thâm Tuyết cảm động đến mức suýt chút nữa lại rơi nước mắt.
"Đừng khóc! Tỷ mà khóc nữa, ông trời sẽ chuyển sang màu đen đấy." Ấn Hỉ thở dài, cầm chặt bàn tay nhỏ bé, lạnh như băng của Thâm Tuyết. "Tỷ có tâm sự gì thì cứ nói ra. Nếu muội giải quyết không được, thì còn có Hoàng Thượng và Duệ Vương Gia có thể làm chủ thay ngươi mà, căn bản không có việc gì phải sợ cả."
Ấn Hỉ giúp Thâm Tuyết phân tích thế cục, nhưng sắc mặt nàng ấy lại càng trắng bệch ra, mãnh liệt lắc đầu.
"Không được! Chuyện kia nhất định không thể nói cho Hoàng Thượng và Hoàng Thúc biết được!"
"Tại sao?" Ấn Hỉ hồ nghi hỏi.
"Bởi vì tướng gia đã nói..."
Quả nhiên là Thượng Quan Khuynh Vân!
Trong lòng Ấn Hỉ như thể có người vừa hắt bát nước đá vào, hoàn toàn rét lạnh.
"Hắn nói cái gì?" Nàng vội hỏi.
"Nói... Nói..." Thâm Tuyết ấp a ấp úng không nói nên lời, đôi mắt kín đáo liếc nhìn bốn người đang đứng bên giường, tựa hồ như đang băn khoăn điều gì đó.
Ánh mắt chợt loé, Ấn Hỉ vội vàng phất tay. "Như Ý, Mãn Ý, phiền các ngươi đến hầm băng lấy một chút vụn băng đến đây. Công chúa khóc sưng cả hai mắt rồi, cần phải đắp băng một chút mới được. Hồng Diệp, Tri Thu, các ngươi thì đến phòng bếp chuẩn bị một bát cháo nóng, sau đó hầu hạ công chúa dùng bữa."
Tuy rằng lo lắng cho tình hình của Thâm Tuyết, bốn người kia cũng không dám chậm trễ. Vừa nghe được mệnh lệnh, liền nhanh chóng rời đi để làm việc.
Nhìn thấy toàn bộ lầu Cúc Liên chỉ còn hai người, Ấn Hỉ hít một hơi thật sâu, mới hỏi lại: "Nói đi, hắn rốt cuộc đã nói cái gì vậy?"
Đôi môi Thâm Tuyết run rẩy, hốc mắt rưng rưng lệ, chần chờ trong chốc lát, nàng mới nhỏ giọng nói: "Tướng gia có nói, việc kia nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng nếu làm ầm ĩ, đối với ai cũng không tốt. Nếu để xảy ra chuyện không may, có lẽ ngay cả hắn cũng không thể cam đoan... cam đoan có thể giải quyết việc này ổn thoả."
Cuối cùng, nàng nghẹn ngào một tiếng, không ngăn được bản thân khóc nấc lên.
Ấn Hỉ nheo đôi mắt, quả thật không thể tin được những gì mà nàng vừa mới nghe.
Tên khốn kiếp, vô lại, đáng bị chém ngàn lần kia thật sự đã ra tay với Thâm Tuyết?
Trong lồng ngực, trái tim đã sớm chua xót kia liền vô thức xoắn lại đến đau đớn, yết hầu siết chặt, bỗng nhiên Ấn Hỉ cũng muốn khóc to, nhưng nàng lại cắn chặt đôi môi, ép bản thân phải nuốt xuống những chua xót và uỷ khuất kia.
"Cho nên hắn muốn tỷ im lặng, không cho nói ra với bất kỳ ai?"
Thâm Tuyết gật đầu một cách khổ sở.
Khẩu khí của Ấn Hỉ chợt co rút, gương mặt cũng trở nên tái nhợt, thân thể nhỏ nhắn mềm mại kia dường như lung lay sắp đổ.
Đúng vậy, nàng vốn biết rất rõ bản tính của hắn, vậy mà bây giờ còn cố tình chờ đợi điều gì nữa?
Chẳng lẽ là vì hắn đã từng thổi nguội cháo cho nàng, chăm sóc nàng lúc ốm đau, hay là chuyện hắn lúc nào cũng sủng ái nàng, hào phóng chiếu cố đến nàng, cho nên nàng liền cho rằng mọi ôn nhu của hắn đều chỉ dành riêng cho nàng?
Nàng thật sự rất ngu xuẩn!
"Hỉ Nhi? Muội sao vậy?" Thâm Tuyết lau nước mắt, cuối cùng cũng phát hiện sắc mặt Ấn Hỉ có điều không đúng.
Ấn Hỉ vội lắc đầu, cố gắng xem nhẹ những phiền muộn cùng đau lòng, bình ổn tâm trạng. Trước tiên, nàng cần phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này. Đến khi biết rõ ngọn nguồn của mọi chuyện, nàng sẽ lập tức mang Thâm Tuyết đến nhà của tỷ phu.
Mặc dù tỷ phu cùng với Thượng Quan Khuynh Vân có quan hệ rất tốt, nhưng nàng tin tưởng tỷ phu sẽ giải quyết việc này, chủ trì công đạo cho Thâm Tuyết .
Đến lúc đó, mặc kệ có phải năm nay là năm hạn hay không, mặc kệ có phải tai vạ sắp đến hay không, nàng sẽ không bao giờ thèm quản chuyện của hắn nữa!
"Thâm Tuyết, tên vương bát... ý ta là Thượng Quan Khuynh Vân rốt cuộc đã làm gì với tỷ?"
Hai mắt Thâm Tuyết đẫm lệ, nàng rưng rưng nói: "Tướng gia, hắn bắt...bắt..."
"Bắt cái gì của tỷ?" Tâm tình của Ấn Hỉ quả thực như đang treo giữa không trung.
"Tướng gia bắt giam bạn tốt của ta rồi." Một giọt nước mắt trong suốt lại rơi ra từ hốc mắt. "Ta thực sự không biết Hổ ca sẽ vì ta mà đi cướp thuyền. Nếu ta sớm biết hắn sẽ gây ra chuyện này, ta nhất định sẽ ngăn cản hắn."
"Hổ ca?" Ấn Hỉ không hiểu chuyện này là gì nữa, sao tự dưng lại có thêm một tên nam nhân khác xuất hiện vậy?
"Hổ ca chính là thanh mai trúc mã của ta, từ nhỏ đã rất quan tâm chăm sóc đến ta, thậm chí vì muốn giúp ta chuộc thân, hắn còn tình nguyện đi làm hải tặc, hic hic... Nhưng hắn chỉ chiếm đoạt của bọn gian thương thôi, chưa bao giờ giết người." Thâm Tuyết vừa khóc vừa nói. "Sau đó Tể tướng tìm được ta, còn giúp ta chuộc thân, nhưng lúc đó ta không liên lạc với Hổ ca, cho nên... Hu hu, Hổ ca nhất định là hiểu lầm cái gì đấy, cho nên hôm đó mới dẫn người đi cướp thuyền."
Cái gì? Thì ra bọn thổ phỉ ngày hôm đó đến cướp thuyền là vì Thâm Tuyết.
Vậy là những người đó đã biết được lai lịch của hắn rồi. Nếu bọn họ truyền bí mật này ra ngoài, vậy hắn sẽ...
Một hồi suy nghĩ, Ấn Hỉ lập tức trách bản thân vô dụng.
Mới nói không thèm quản chuyện của hắn nữa, vậy mà lúc này còn thay hắn lo lắng cái gì!
Mím chặt môi son, nàng ảo não quăng bỏ những lo lắng dư thừa trong lòng ra, vội vàng hỏi tiếp: "Làm thế nào mà tỷ biết được chuyện kia?"
"Là, là do bức hoạ." Thâm Tuyết run rẩy nói tiếp. "Hôm ấy khi muội bị nhiễm phong hàn, lúc ta đến thăm thì vô tình nhìn thấy ba bức hoạ ở trên bàn. Ta liếc mắt một cái cũng nhận ra ba người kia là người bên cạnh Hổ ca, vì thế ta liền vội vàng hỏi Tể tướng. Tế tướng nói ba người đó cùng với người của ngài ấy kết bè kết đảng, dám công khai phóng hoả cướp thuyền trên hồ. Sau khi bị bắt thì không chịu ngoan ngoãn khai báo, cho nên ngài ấy mới vẽ tranh, dự định chuyển cho Hình Bộ đi điều tra lai lịch xuất thân của ba người kia, để dễ dàng truy bắt hết đồng loã còn lại..." Thâm Tuyết tuyệt vọng khóc.
Ấn Hỉ kinh ngạc.
"Cho nên hôm nay tỷ và Thượng Quan Khuynh Vân ở thư phòng nói chuyện này?"
Thâm Tuyết bi thương gật đầu. "Ta rất hiểu tính tình của Hổ ca, hắn rất trọng nghĩa khí, nhất định sẽ không bỏ lại huynh đệ của mình. Nếu Hổ ca lại gây ra chuyện ngốc nghếch gì, ta, ta... Hu hu, cho nên ta muốn cầu xin Tể tướng thả ba người kia đi, nhưng Tể tướng lại nói chuyện này hắn tự biết định đoạt, muốn ta đừng can thiệp vào. Ngài còn dặn dò ta không được nói cho ai biết chuyện này, nếu không thì mọi chuyện sẽ càng khó thu xếp."
Mặc dù biết rằng bây giờ không phải là thời điểm vui vẻ, nhưng Ấn Hỉ lại không có cách nào kiềm chế tâm tình của mình.
Thì ra từ đầu đến cuối đều là do nàng hiểu lầm! Trên thực tế, Thượng Quan Khuynh Vân không phải là sói đội lốt cừu, lại càng không có vươn "ma trảo" của hắn ra với Thâm Tuyết, tất cả đều do tự nàng suy diễn. Nhưng nếu như hắn không làm càn với Thâm Tuyết, vậy sao hắn lại có thể hành xử với nàng... ừm, với nàng "như vậy"!
Hắn nên đối xử bình đẳng mới đúng chứ nhỉ!
"Cho nên hắn thật sự không có hành xử... ừm, hành xử... thất lễ với tỷ?" Khẽ cắn cắn môi, Ấn Hỉ ấp úng hỏi, trong lòng như thể có một chú nai con xông vào, không ngừng nhảy nhót.
"Làm sao lại như thế được? Tể tướng đối xử với mọi người luôn khiêm tốn nhã nhặn mà." Thâm Tuyết mờ mịt nói, khoé mắt vẫn còn vương giọt lệ.
Không dám đâu, hắn đối với nàng đâu có giống như vậy.
Ở trước mặt nàng, hắn đâu chỉ bày ra vẻ khiêm tốn nhã nhặn, những lúc hắn nghiêm khắc bá đạo, thật sự không tìm thấy sự khiêm tốn của hắn ở đâu. Có đôi khi, hắn thậm chí còn vô lễ "động tay động chân" với nàng nữa kìa...
Ặc! Trời ơi! Nàng bị làm sao vậy? Tại sao mỗi lần nghĩ đến lúc hắn làm "chuyện tốt" kia với nàng, nàng lại cảm thấy toàn thân nóng rực, cả người lâng lâng? Có phải bệnh của nàng lại nặng thêm rồi không?
Che lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên, Ấn Hỉ lắc lắc đầu, quyết định đem chuyện của mình quăng sang một bên. Việc quan trọng bây giờ là phải tìm cách giúp Thâm Tuyết.
"Nói tóm lại, bây giờ tỷ liền đi tìm Thượng Quan Khuynh Vân để hỏi cho rõ ràng, xem hắn định giải quyết việc này như thế nào, chúng ta cần phải đánh đòn phủ đầu nha."
"A? Nhưng, nhưng Tể tướng đã yêu cầu ta đừng hỏi nhiều..."
"Cần gì phải quan tâm hắn nói cái gì. Tỷ là công chúa, ở đây tỷ lớn nhất, sao tỷ phải sợ hắn!" Thật là, cả đám người trong phủ Tể Tướng này đều bị hắn tẩy não hết rồi sao? Tại sao ai cũng tôn sùng hắn, nghe theo mọi sắp xếp của hắn? Mà ngay cả Hoàng Thượng cũng bị hắn lừa đến xoay mòng mòng.
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì nữa." Ấn Hỉ tức giận nói, liền lôi Thâm Tuyết từ trên giường đứng lên, "Tỷ cũng không muốn để cái tên Hổ— Hổ—"
"Hổ ca." Thâm Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đúng rồi, không muốn để cho cái tên họ Hổ kia gặp phải phiền toái đúng không?"
Thâm Tuyết nhanh chóng lắc đầu, lại nhịn không được nhắc nhở lần nữa: "Ừm, Hổ ca không phải họ Hổ."
Ấn Hỉ nhẫn nhịn hạ xuống xúc động trong đôi mắt đang trợn trắng lên, liền trực tiếp lôi người ra khỏi cửa.
"Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là phải đi cứu người!"
Đêm nay, Hoàng Phủ Thao không tới lầu Cúc Liên để thăm hỏi Thâm Tuyết, mà ở trong đại sảnh, bàn bạc quốc sự với Thượng Quan Khuynh Vân. Lúc Ấn Hỉ và Thâm Tuyết đến, hai người đang trò chuyện kia liền ngưng lại. Hoàng Phủ Thao vừa thấy hai người, đã cao hứng phấn chấn đứng lên từ ghế thái sư làm từ gỗ đàn hương.
"Huynh muội chúng ta đúng là càng lúc càng ăn ý nha. Huynh vừa định sai người mời muội đến đây, chưa kịp làm thì muội đã đến trước rồi."
"Hoàng, hoàng huynh." Thâm Tuyết cứng ngắc mỉm cười, nàng không ngờ Hoàng Phủ Thao lại đang ở đây. Nếu hoàng huynh biết được Hổ ca cướp thuyền hoa, thậm chí còn có ý đồ gây thương tích cho Tể tướng, chắc chắn sẽ không tha thứ cho Hổ ca rồi!
Hoàng Phủ Thao lại nhìn về phía Ấn Hỉ. "Hỉ Nhi, ngươi đã có thể tự mình xuống giường đi lại, vậy thì thân thể chắc hẳn đã tốt hơn nhiều rồi nhỉ?"
"Vâng, tạ Hoàng Thượng quan tâm." Ấn Hỉ thanh tao lịch sự cúi người hành lễ, khoé mắt vừa lúc liếc qua Thượng Quan Khuynh Vân, liền thấy hắn đang không vui mà trừng nàng, dường như rất mất hứng với việc nàng không ngoan ngoãn nằm trong phòng dưỡng bệnh.
Nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ trừng lại hắn, nhưng mà những e lệ đang chồng chất trong tim kia khiến cho nàng chỉ có thể đỏ mặt, lập tức bỏ qua ánh mắt kia.
"Nếu đã đến đây, vậy thì ngồi xuống hết đi. Thật đúng lúc trẫm cũng có chuyện muốn cùng các ngươi thảo luận." Hoàng Phủ Thao không chú ý tới cái "liếc mắt đưa tình" của hai người, cười cười rồi an toạ trước.
"Vi thần không dám nhận." Thượng Quan Khuynh Vân cung kính thở dài, đợi tất cả mọi người đã ngồi xuống, hắn mới an toạ.
Đối với lời nói của Hoàng Phủ Thao, Thâm Tuyết đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Khuynh Vân. Còn với Ấn Hỉ, bởi vì là khách của Tể Tướng, nên tự nhiên Thượng Quan Khuynh Vân liền ngồi đối diện nàng. Cho dù nàng cố tình không nhìn đến hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn đang không dấu vết mà xem xét nàng.
Cơn gió đầu thu từ bên ngoài thổi vào, trong đại sảnh vốn dĩ rất mát mẻ hợp lòng người, nhưng không hiểu sao ánh mắt của hắn lại khiến cho cả người nàng nóng lên, môi bỗng nhiên cũng trở nên khô khốc.
Trời ơi! Nếu không phải e ngại có nhiều người đang ở đây, nàng rất muốn chạy nhanh tới hầm băng, bào lấy một chút vụn băng bỏ vào miệng để ngậm, để xem khô nóng kỳ dị trong cơ thể kia có thể biến mất hay không —
"Để trẫm nói trước, trẫm có hai việc muốn hỏi Thâm Tuyết. Thâm Tuyết, muội có vừa lòng với khoản tiếp đãi ở phủ Tể Tướng không?"
"Thâm Tuyết tất nhiên là rất thích." Thâm Tuyết kiềm chế nội tâm hỗn loạn, cố gắng tươi cười trả lời.
"Vậy nếu hoàng huynh muốn muội sớm vào cung để nhận tổ quy tông thì sao?"
"Chuyện này..." Việc này chưa xong, việc khác đã tới. Thâm Tuyết vạn lần cũng không đoán được Hoàng Phủ Thao sẽ nhắc tới việc này, không khỏi ngây ngốc nói không ra lời.
Ấn Hỉ ngồi bên kia liền nhanh chóng dịch chuyển mông, muốn đem thân mình nghiêng sang một bên, tận lực tránh né ánh mắt như muốn đốt người của Thượng Quan Khuynh Vân, rồi mới mở miệng giải vây cho Thâm Tuyết.
"Từ xưa các bậc thánh hiền đều rất cô độc, xem ra gần đây Hoàng Thượng hình như cũng mắc bệnh này giống các bậc thánh hiền rồi, cho nên mới vội vã muốn Thâm Tuyết tiến cung phải không?" Che lại đôi môi, Ấn Hỉ trêu ghẹo nói, lời nói cũng không có mấy phần cung kính.
Hoàng Phủ Thao nhịn không được liền bật cười.
"Ngươi nha, cái miệng nhỏ nhắn nhưng sao lại lợi hại như vậy? Ngươi thay Thâm Tuyết nói chuyện, chẳng lẽ là muốn cướp người của trẫm hay sao?"
"Hỉ Nhi làm sao mà dám cướp người của Hoàng Thượng chứ? Hỉ Nhi chỉ cho rằng, cho dù Thâm Tuyết không nhận tổ quy tông, thì vẫn là cốt nhục của Tiên Hoàng. Cho dù cả đời không trở về hoàng cung, thì vẫn là người của hoàng gia. Chỉ cần Hoàng Thượng chấp nhận Thâm Tuyết, thì Thâm Tuyết chính là công chúa của hoàng triều Kim Huyễn rồi, sự thật này vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được." Ngụ ý chính là cần gì phải bắt buộc Thâm Tuyết.
Ấn Hỉ nói chuyện không sắc sảo, nhưng lại có thể đi vào lòng người, khiến cho Hoàng Phủ Thao không khỏi tán tưởng, tươi cười càng thêm sâu sắc.
"Tốt! Không hổ danh là đồ đệ yêu quý của Ấn lão cao nhân. Có phải là ngươi đã sớm coi quẻ, biết được cả đời này Thâm Tuyết cũng không vào cung phải không?"
Nụ cười của Ấn Hỉ vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại tỏ ra cực kỳ vô tội. "Bản lĩnh của Hỉ Nhi không lớn, có một số việc không thể tính được, huống chi người tính không bằng trời tính. Người là đương kim thiên tử, việc này hẳn là người có tính toán, Hỉ Nhi cái gì cũng không biết đâu nha."
Hoàng Phủ Thao vừa nghe liền biết nàng đang tránh nặng tìm nhẹ, nhưng hắn cũng không muốn tra hỏi, chỉ là tủm tỉm cười nhìn về phía Thượng Quan Khuynh Vân, "Vậy ý của Tể Tướng thì thế nào?"
"Vi thần cho rằng việc này cần phải trì hoãn, không nên hấp tấp." Thượng Quan Khuynh Vân vẫn giữ thái độ bình ổn, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường ngày.
"Aiz, trẫm biết ngay là các ngươi sẽ nói như vậy mà." Hoàng Phủ Thao lắc đầu cảm thán, nhưng vẻ mặt lại không hề ảo não, ngược lại còn có vẻ rất vui sướng. "Thật ra trẫm cũng nghĩ như các ngươi, tính tình Thâm Tuyết vốn đơn thuần, nếu miễn cưỡng bắt nàng vào cung, chỉ sợ chính là làm hại nàng. Vì thế mấy ngày nay, trẫm đột nhiên đã tìm ra một phương án."