Nhìn thấy ba người họ rốt cuộc cũng biến mất ở ngoài cửa, lúc này Hoàng Phủ Thao mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế gỗ Hắc Đàn.
Ngoài cửa, một lão thái giám và vài lính hộ vệ đột nhiên vọt vào như ong vỡ tổ.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng ngài, ngài không có sao chứ?"
Hoàng Phủ Thao vừa nhấc mí mắt, không khỏi uể oải mắng chửi: "Hừ! Các ngươi vừa mới làm cái gì? Bây giờ mới vội đến cứu giá, các ngươi không muốn sống nữa đúng không?"
"Hoàng thượng tha mạng, không phải các nô tài không chịu tiến đến, mà là ...mà là... "
Chợt có tiếng cười sang sảng từ bên ngoài cửa, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cùng ái thê Ấn Hoan đột nhiên xuất hiện tại trong đại sảnh.
"Hoàng thượng chớ giận, là do vi thần thấy bên trong hào khí náo nhiệt, cho nên đặc biệt phân phó bọn họ chớ vào cản trở. Sao rồi, hoàng thượng có thấy tuồng hài kịch này thú vị không?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười nói, may mắn mình tới đúng lúc.
Làm bạn tốt đã nhiều năm, hắn chưa từng thấy Thượng Quan Khuynh Vân có ngày thất thố không khống chế được bản thân như thế. Nhưng mà trò khôi hài này, hắn vừa thấy đã thích thú rồi.
Người nào nói nó thú vị, hắn suýt nữa bị hù dọa muốn chết rồi.
Nhìn thấy Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Hoàng Phủ Thao giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vàng chạy đến cạnh hắn
"Hoàng thúc, người đã đến thì nên nói một tiếng chứ, ít nhất cũng nói giúp một câu. Tình hình vừa nãy thật sự là... thật sự là..." thật sự làm mất hết khí thế của hắn, mặt mũi cũng bị ném toàn bộ.
Ấn Hoan không cho là đúng, hừ nhẹ một tiếng.
"Cũng ba năm rồi, sao bệ hạ vẫn không có một chút tiến bộ nhỉ?"
Hoàng Phủ Thao giống như bị đâm vào chỗ đau, hắn đột nhiên nhảy dựng lên. "Nói gì? Ý của ngươi là gì?" Ba năm này, quan hệ của hắn và Ấn Hoan thủy chung vẫn không có tiến triển tốt chút nào, vẫn gay gắt như nước với lửa.
"Ý tại mặt chữ." Ấn Hoan bình thản nói.
"Ngươi! Ngươi dám tỏ thái độ gì thế? Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng thẩm của trẫm, trẫm sẽ cho ngươi lớn lối! Trẫm chính là Đương Kim hoàng thượng, đưa mắt khắp thiên hạ, mỗi ta lớn nhất, ngươi – – "
"Hạo à, nơi này có con chó đang sủa bậy, thiếp đi ra ngoài trước, chàng cứ tiếp tục xem đi." Không đợi Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đáp lại, Ấn Hoan xoay người một cái, bước thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại.
"Chó! Nàng ta lại mắng ta là chó?" Trong đại sảnh, Hoàng Phủ Thao không tin nổi, hét to. "Hoàng thúc, nàng ta thật sự quá ghê tởm, loại nữ nhân này sao người còn không bỏ nàng!"
"Hoàng thượng, ngài tốt nhất hãy tỉnh táo chút đi. "
"Người muốn ta tỉnh táo sao đây? Người cũng thấy, nữ nhân kia căn bản nhìn trẫm không vừa mắt!" Hoàng Phủ Thao tiếp tục nỗ lực lên án.
"Hoan nhi không hề có ý như vậy, chẳng qua nàng ấy cảm thấy ngài không nên "điểm" loạn uyên ương nữa." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khẽ mỉm cười, giọng điệu không nóng không lạnh.
"Ta nào có làm gì? Ta chẳng qua chỉ hỏi thử thôi, hỏi một chút cũng có sai sao?" Ít nhất, hắn còn chưa có ban chiếu chỉ tứ hôn.
"Đúng hay sai, vi thần không tiện bình luận, chẳng qua hiện nay huyên náo đến mức người đi nhà trống, hoàng thượng thấy cao hứng sao?"
Hoàng Phủ Thao nghẹn lời.
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười khẽ, vén áo bào ngồi xuống, "Đêm đã khuya rồi, sáng mai hoàng thượng còn phải đi triều sớm, không bằng bây giờ hãy hồi cung đi."
"Vậy còn hoàng thúc?"
"Vi thần được Tể tướng nhờ vả, thay hắn bắt một đám 'Giao Long'. Chỉ là bây giờ xem ra, vi thần phải chờ thêm một lát nữa, mới có thể đàm luận với hắn."
"Vậy, này – – "
"Chuyện của công chúa, thỉnh hoàng thượng đừng lo lắng, việc này cứ giao cho vi thần xử lý. Mấy ngày nữa, vi thần chắc chắn sẽ cho hoàng thượng một công đạo." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt phất tay, bọn lính hộ vệ đang quỳ ngồi dưới đất lập tức đứng dậy. "Các ngươi mau lập tức hộ tống hoàng thượng hồi cung."
Nàng thật không thể tin được, hắn lại dám ra tay!
Ngay lúc nàng và Thâm Tuyết tính toán ngồi lên xe ngựa rời khỏi phủ Tể tướng này vĩnh viễn, thì hắn lại giống như đầu lĩnh thổ phỉ ra tay cướp nàng về!
Mà khiến nàng bất ngờ hơn nữa, Hoan Hoan đột nhiên xuất hiện, còn giúp hắn mang Thâm Tuyết đi nữa.
"Hoan Hoan? Tỷ muốn dẫn Thâm Tuyết đi đâu?" Đang lúc bị Thượng Quan Khuynh Vân kiềm chế, Ấn Hỉ không tin nổi mở miệng gào hỏi, nàng nhìn thấy Ấn Hoan mang Thâm Tuyết vào phủ Tể tướng.
Ấn Hoan chậm rãi quay người lại, kiều nhan thanh lãnh trông có chút không vui mấy. "Có người muốn gặp công chúa, còn muội cũng có chuyện cần làm."
"Muội làm gì có chuyện nào cần làm!" Ấn Hỉ giãy người, muốn tìm chỗ hở thoát ra khỏi lồng ngực chặt chẽ của hắn, còn tranh thủ đạp vài cái lên chân hắn cho hả giận.
Ấn Hoan hơi đồng tình, nàng liếc mắt nhìn Thượng Quan Khuynh Vân, hắn gật đầu tỏ ý cảm ơn nàng. Khuôn mặt tuấn tú ấy không hề có chút lửa giận nào, chỉ tràn đầy sự bao dung và nhường nhịn.
Nàng nhướng mày, ánh mắt khẽ lộ ra sự vui vẻ trong chớp nhoáng. "Ngươi tốt nhất nên tự giải quyết phiền toái của mình đi."
"Hoan Hoan, sao tỷ lại giúp đỡ hắn? Hắn là tên lừa gạt, bịp bợm, vô lại!" Ngay cả Hoan Hoan cũng theo phe tên vô lại này, ông trời có còn thiên lý hay không?
"Người trong cuộc thường dễ u mê, muội hãy nói chuyện với hắn một lần đi."
"Muội mới không – – "
"Đa tạ." Câu kháng nghị vừa thốt lên, Thượng Quan Khuynh Vân liền ôm Ấn Hỉ nhảy lên tuấn mã, dùng nội lực cắt nát dây cương, phi ngựa chạy xa.
"Hoàng thẩm, Hỉ nhi nàng... Tể tướng đại nhân hắn..." Thâm Tuyết theo bản năng muốn đuổi theo, nàng thật sự không yên lòng cho Ấn Hỉ, nhưng lại bị Ấn Hoan giữ chặt.
"Bọn họ không có việc gì, dù sao muốn cởi chuông phải do người buộc chuông. Cứ để cho hai người họ nói chuyện với nhau cũng tốt, ngược lại công chúa có muốn gặp một người không?"
"Ai?" Thâm Tuyết không yên lòng hỏi, một đôi mắt vẫn lo lắng nhìn nơi tuấn mã biến mất.
Ấn Hoan nói ra một tên.
"Vương Hổ."
Tuấn mã lông đen hòa quyện thành một thể với màn đêm u tối, nó chạy nhanh về phía trướv như điện chớp.
Tiếng gió phần phật, buốt lạnh, thổi tung bay làn tóc dài của nàng, cũng đồng thời khiến nàng khó chịu không thể mở mắt ra được. Con ngựa vẫn tiếp tục hang hái chạy bang bang, khiến cho nàng sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tức tối ngồi trong lòng hắn, bị động chịu sự bảo vệ của hắn.
Hoàn cảnh xấu như vậy không hề nghi ngờ đấy chính là thêm dầu vào lửa, vốn Ấn Hỉ chỉ tức giận mà thôi, bây giờ nàng giận đến mức mất hết lý trí, lửa giận lan cháy sạch cả đầu, vang tiếng răng rắc, cơ hồ muốn nổ mạnh.
"Thả ta ra! Đồ chết tiệt, mau buông ta ra!" Nàng hô to, vốn giọng nói ban đầu còn lười biếng nhu nhược, giờ càng lúc càng chói cao. Dường như đang xảy ra án giết người cướp người ở đây vậy, khiến cho dân chúng láng giềng ở hai bên đường đều mở cửa sổ ra, chúi đầu nhìn ra ngoài.
Nhưng mà con ngựa này chạy quá nhanh, dân chúng căn bản không kịp nhìn thấy tình hình thì đã mất hút bóng dáng con ngựa.
"Đừng mở miệng, coi chừng cắn trúng đầu lưỡi." Thượng Quan Khuynh Vân khuyên can, một tay giữ lấy dây cương, tay còn lại ôm chặt bảo vệ nàng, cẩn thận không để nàng chịu một chút thương tổn.
"Vậy ngươi mau thả ta xuống!" Nàng tiếp tục hét lên.
"Kiên nhẫn một chút, sắp đến rồi."
"Ta không muốn đi. Cái tên cường đạo chết tiệt, ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?" Nàng một tay túm vạt áo của hắn, tay còn lại đập vào ngực hắn. Đáng tiếc bất kể nàng đấm, đánh thế nào, hắn vẫn thờ ơ dửng dưng, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nháy.
Con ngựa đi thật nhanh, nàng la hét ầm ỹ, ấy thế mà hắn vẫn không hề đáp lại.
Mắt thấy đã đến cuối đường Huyền Vũ, ngọn đèn dầu nơi kinh thành phồn hoa cũng càng lúc càng xa. Nàng đánh mỏi nhừ tay, cuống họng khản đặc, thậm chí chỉ có thể gắng thở tùy hắn cưỡi ngựa ra khỏi thành, mặc hắn muốn làm gì thì làm, lửa giận trong đầu không biết vì sao lại trở thành ủy khuất.
Cái tên khốn khiếp đã có ý trung nhân rồi, vậy mà vẫn còn đến quấy rối nàng là sao? Trêu chọc nàng một lần còn chưa đủ à, chẳng lẽ hắn còn muốn thêm lần hai, lần ba nữa ư?
Hắn rốt cuộc muốn đối xử với nàng thế nào?
Trái tim đau ê ẩm, chóp mũi cay cay, từng giọt nước mắt lăn xuống từ hốc mắt, khóc dàn dụa như mưa rào,
Tuấn mã lao nhanh, cơn gió mạnh thổi những giọt nước mắt này rơi xuống cánh tay cùa hắn, khiến toàn thân hắn cứng ngắc, sắc mặt hốt hoảng lo lắng.
"Nàng khóc à?"
"Ngươi...nói lung tung, ta nào có khóc, chẳng qua cát bay vào mắt thôi." Nàng cậy mạnh lau đi nước mắt, nhưng mà lau thế nào cũng không thể lau được nỗi đau đớn trong lòng.
Hu hu, tại sao nàng lại khóc vì hắn như thế? Loại nam nhân như hắn, tính tình háo sắc phóng đãng, bá đạo cường thế, lại còn trong ngoài không đồng nhất. Vì sao hết lần này tới lần khác nàng lại để ý hắn như vậy?
Chẳng lẽ – – chẳng lẽ nàng thực sự nảy sinh tình cảm với hắn sao?
Phát hiện này khiến Ấn Hỉ kinh hãi, chỉ thấy nàng gào khóc một tiếng, khóc tới mức đắng lòng.
Nước mắt chảy càng nhiều, ngập tràn khuôn mặt nhỏ bé của nàng, rơi xuống cánh tay của Thượng Quan Khuynh Vân. Hắn không thể tiếp tục tốn nhiều thời gian hơn nữa, cưỡi ngựa không băng qua hồ nước phía trước để đến biệt viện hắn đã mua ở ngoài thành. Thế nên hắn quyết định rất nhanh, vứt bỏ dây cương trong tay, ôm chặt nàng thi triển khinh công bay lướt qua mặt nước.
Ấn Hỉ đắm chìm trong đau khổ, nên không nhận ra bản thân đã sớm không ngồi trên yên ngựa, càng không phát hiện hắn không hề kinh động bất luận kẻ nào, ôm thẳng nàng đi vào một tòa nhà xa hoa sang trọng, vào trong một lầu các tinh xảo u mờ.
Mãi đến khi Thượng Quan Khuynh Vân ôm nàng ngồi xuống trên giường, nàng tiếp tục khóc nức nở không ngừng.
Trước kia hễ khi hắn thấy nữ nhân khóc, đều cảm thấy phiền. Nhưng mà hôm nay hắn nhìn thấy nàng khóc đầm đìa như mưa tuôn, thiếu nữ nhỏ bé yêu kiểu bởi vì khóc thút thít mà run lên, khiến hắn cảm thấy đau lòng xót xa.
Hắn vén mái tóc rối bời trên má nàng, thử nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Đừng khóc."
Nàng cũng không ngẩng đầu lên, chợt đưa tay hất tay hắn.
"Ta đã nói là cát bay vào mắt, Tể tướng đại nhân cần gì quan tâm nhiều như vậy làm gì? Cứ chuyên tâm cưỡi ngựa của ngài đi!" Dù sao nàng chắc chắn cũng không thể chạy thoát rồi, dứt khoát thừa dịp này, triệt để khóc to một hồi, thuận tiện thương tiếc cho sai lầm lớn nhất đời mình.
Nàng từng lấy làm lạ, vì sao mỗi lần nhìn vào mắt hắn, nhịp tim nàng luôn đập rất nhanh, khuôn mặt nóng lên phiếm hồng? Thì ra cũng bởi vì nàng đã sớm bị hắn quyến rũ mà không nhận ra.
Nhưng mà tại sao lại là cái tên khốn thích trêu hoa ghẹo nguyệt này. Yêu loại nam nhân này, nhất định sẽ đau đớn tan nát cõi lòng, ấy vậy mà nàng lại vô thức động tâm với hắn.
Hu hu... không nghĩ đến một đời anh danh của nàng, thế mà lại bị bại mù mịt trong tình trường. Tại sao nàng lại đáng thương đến vậy!
"Đừng cậy mạnh, nàng rõ ràng đang khóc." Mặc dù lòng tốt của mình bị cự tuyệt, thế nhưng Thượng Quan Khuynh Vân cũng không hề nổi giận, hắn vẫn đưa tay ra, lau đi dòng lẹ trên mặt nàng.
"Đã nói đừng động ta mà!" Nàng vung tay, chộp trúng tay của hắn.
Nàng sụt sịt lau nước mắt, nhưng lại nhận ra bất kể mình lau thế nào, nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng. Mắt thấy vòm ngực của hắn gần trong gang tấc, nàng úp trọn khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của hắn, chà xát lung tung.
Thủ đoạn trả thù này không cần tốn quá nhiều sức lực, vừa nhanh chóng hữu hiệu. Nàng hớn hở dùng bàn tay nhỏ bé quơ quào khắp người hắn, trét đầy nước mắt lẫn nước mũi của mình nhằm phá hư y phục của hắn.
Không chỉ vạt áo trước của hắn, mà ngay cả ống tay áo của hắn, cổ áo, nàng đều không buông tha.
Vì tăng thêm phạm vi quấy phá, nàng thậm chí còn vòng hai tay ra sau lưng hắn, liều mạng chà xát, ngắt nhéo, thân thể mềm mại giống như bị thứ gì cắn vậy, vặn vẹo không ngừng. Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt tiếp theo, bên tai của nàng lại bỗng nhiên vang tiếng thở gấp nặng nề.
Hắn đưa tay kéo ra, túm chặt hai tay của nàng ra sau lưng.
"Nàng có biết nàng đang làm gì không?"
Bàn tay chai sạm nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng mắt của hắn, nàng phát hiện ánh mắt của hắn nóng rực lên như muốn phun ra lửa.
Mấy ngày nay, hắn đều dùng loại ánh mắt này nhìn nàng. Chỉ là bây giờ, ánh mắt của hắn càng nguy hiểm hơn, dường như tùy thời đều có thể nhào về phía nàng!
"Sao, sao nào, không được sao? Nếu không muốn ta làm vậy, ngươi có thể thả ta xuống ngựa!" Nàng cưỡng chế sự e lệ nhút nhát trong lòng, nhưng không thể cản được cảm giác bất an đang nảy sinh.
"Nàng sớm đã xuống ngựa rồi." Hắn cực kỳ bình tĩnh nói, ánh mắt nóng bỏng thêm mấy phần.
r