Thương khung một màu tối đen , lôi vang ngập trời như muốn hủy thiên diệt địa , mặt đất bao phủ cát vàng nhấp nhô vô tận ,từng luồn cuồn phong quét ngang tạo thành từng cơn bão cát như muốn thôn phệ mọi vật cảng.
Bụi bay ngập trời , sấm vang liên hồi , cuồng phong gào thét , vết nứt không gian dày đặc chính là những thứ mà nơi này có.Thực vật không có , sinh vật lại càng không một nơi thế này sớm đã tuyệt diệt các thứ có khả năng phát triển , nơi thế này cho dù là tiên nhân thấy cũng phải biến sắc mặt mày.
Ở nơi này không chết vì lôi điện cũng chết phong bạo, đặc biệt là vết nứt không gian, nó thôn phệ hết thảy mọi thứ tới gần rồi tiêu hóa bằng các đợt không gian phong bạo sắt bén ,đụng vào chỉ có nước hình thần câu diệt đánh mất cơ hội Luân Hồi.Nơi này trước đây không phải thế này , nó ngập tràng tiên khí ,thực vật um tùm , núi non chập chùng , hạc bay thành đàn , sinh linh vô tận ,nó từng là nơi nhộn nhịp nhất ,vô số các đời phàm nhân sinh hoạt, là thánh địa tu luyện của tiên nhân , vô tận tuế nguyệt đã tàn phá hết thảy.
Nó được gọi là Cổ Giới ,giới diện hình thành từ thời Bàn cổ khai thiên lập địa , năm tháng vô tận đã biến nó thành một vùng đất chết , cách thời gian sụp đổ không còn xa.
Thời gian vô hình , vô vị không sát thương , không khiến mọi người sợ hãi ,mà sau cùng mọi thứ đều bị nó giết chết , vĩ đại đến đâu rồi cũng sẽ thành một nạn nhân của thời gian.cho dù giới diện thời hồng hoang này cũng vậy , cũng sẽ biến mất.Nhưng không ai biết ở sâu cả vạn trượng dưới lòng đất, nơi sắp sắp sụp đổ này lại có một tia sinh mệnh khí tức mong manh như có như không , nếu như ai có thể độn thổ tới độ sâu như thế có thể thấy thứ phát ra sinh mệnh khí tức ấy chính là một khối băng.
Nó không phải khối băng bình thường mà là một khối kim băng dày đặc thần văn phát ra quan mang chói mắt, nếu có người ở đây thì cũng không thể nhìn thẳng vào nó được , nó là cái thứ gì vậy , một khối băng lại có sinh mệnh khí tức là cái dạng gì vô lý.
Đó là suy nghĩ của phàm nhân , còn nếu là tiên nhân có đủ thần thông thì có thể phát hiện ở sâu trong khối băng đó là một đứa trẻ , nó mới là thứ phát ra sinh mệnh khí tức đó.
Một đứa trẻ lại nằm ở một vùng đất chết thế này lại còn ở độ sâu này kỳ lạ hơn lại là còn bị phong bế trong khối kim băng này, chuyện này có vẻ hoang đường không thể tưởng, trừ phi đứa trẻ này không phải sinh linh bình thường?.Có lẽ đúng là vậy, nó không hề bình thường ,mặc dù không biết nó là chủng loại gì , là cái dạng gì sinh vật , nhưng chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã biết nó không phải nhân tộc.Nó nằm co rúm trong khối băng , như là đứa trẻ bình thường trong bụng người mẹ đang mang thai.
Đôi mắt nó nhắm chặt , không , không phải đôi mà là Thất Mục ,quá kỳ lạ , bảy con mắt đều nhắm hờ nên khá khó thấy , đặc biệt còn trong cái khối băng tỏa kim quang chói mắt này , bảy đôi mắt trong đó ba đôi ở mặt và một con ở giữa mi tâm (giữa hai lông mày).
3 đôi mắt cũng không phải nằm song song nhau , chỉ có đôi mắt nằm ở vị trí nên nằm là bình thường thì 2 đôi mắt còn lại có xu hướng chỉa lên mi tâm , nằm xéo như vậy.Ngoài ra nó cũng chẳng khác đứa trẻ của nhân tộc là bao.
Một mái tóc bạch kim , hai tay bình thường , ba cái chân ừm không hai cái chân hai bên thôi ở giữa có lẽ còn quá nhỏ để gọi là chân.
Hai đôi tai bình thường ,cổ cũng bình thường, vai cũng bình thường, lưng cũng bình thuơ...!không lưng không bình thường chút nào , sau lưng lại có tận sáu cánh chia làm ba đôi và có xu hướng nhỏ dần tính từ đôi trên hai xương vai có lẻ vì còn nhỏ cho nên không hề có lông vũ chỉ xơ xát mấy cọng lông có lẽ là màu trắng.Một đứa trẻ quá mức kỳ lạ , không giống bất kỳ một chủng tộc nào.Vì sao nó ở đây cũng chẳng ai biết , đáng tiếc một chủng tộc kỳ lạ này lại phải chuẩn bị táng thân lại nơi này.
Nhìn nhìn có vẻ nơi này cũng không chống đỡ được bao lâu nữa , sẽ sớm sụp đổ , giới diện sụp đổ là đáng sợ tới mức nào cho dù đại năng tiên nhân cũng phải vẫn lạc(chết).Việc này có khi lại tốt, bị nhốt trong khối băng đó nếu tính từ lúc giới này có dấu hiệu sụp đổ , sinh linh biến mất , cho tới nay có lẽ vạn năm có hơn.
Nghĩ xem không có ý thức thì không sao nếu đứa trẻ đó mà có ý thức thì nghĩ xem nó bị tra tấn tới mức nào.
Vạn năm bị phong bế là cỡ nào thống khổ.
Người ta thường tra tấn các tù nhân không sợ chết bằng cách nhốt họ vào trong phòng kín không âm thanh , ánh sáng , và đa số lúc thả bọn họ ra đều có xu hướng hoảng loạn , sợ hãi , đứa trẻ này lại nằm đó cả vạn năm rất đáng sợ a.Cũng sớm thôi lâu lắm thì hai ba tháng nữa , giới này đã không còn sức để chống đỡ nữa rồi.nó đã nuôi dưỡng biết bao thế hệ sinh linh, tài nguyên khô cạn từ lâu.
Gắng đến bây giờ đã không hề dễ dàng ..