Thần Hoàng

Nói là chỗ truyền thừa của Long tộc, quả thật danh bất hư truyền.
Cho dù ngộ tính tệ tới cỡ nào đi nữa, một đường mò mẫm tìm tòi, cũng tất có thể lĩnh ngộ được thần thông của Long tộc Thuấn Không.
Mà phần thưởng, chính là những thứ này.
Đa số là các loại linh quả, bởi vì bị phong cấm, cho dù qua cả vạn năm, vẫn được bảo tồn tươi mới như cũ.
Nhưng phần lớn Tông Thủ đều không dùng được, cũng không phải những thứ này không có tác dụng với hắn, mà là tu vi của hắn đã nhảy lên tới Linh Cảnh Hậu Kỳ, đang cố hết sức đè nén lại.
Các loại linh dược linh quả có công năng củng cố căn bản bồi dưỡng nguyên thần này, ít tiếp xúc thì tốt hơn.
Vì vậy, hắn đành phải thèm thuồng nhìn bọn người Tiểu Kim sung sướng ăn uống hưởng thụ, phân chia sạch sẽ những gì hắn thu hoạch được.
Con rùa kia cũng không ngừng kêu lên, dường như rất là hài lòng, tỏ vẻ đi theo hắn được ăn ngon mặc đẹp, rất là sung sướng.
Tông Thủ cảm thấy buồn bực vô cùng, ngẫu nhiên lấy được vài pháp bảo, cũng đa phần đều phải là thân rồng, hoặc phải là con cháu mang dòng máu của Long tộc Thuấn Không mới có thể khởi động sử dụng được.
Cũng may theo dọc đường đi, thu hoạch lớn nhất là phá giải tìm hiểu các phù cấm.
Không biết khi nào thì đã tới giữa sườn núi.
Không gian quanh thân, vẫn như cũ biến ảo khúc chiết, muốn kéo hắn ra khỏi nơi đây.
Tông Thủ cũng như cũ muốn trấn áp xuống.

Bất quá lúc hắn vừa mới ra tay, trong lòng dường như cảm ứng được điều gì.
Hắn chỉ thấy hai tay nóng lên.
-    Là quyền giáp Quân Thiên!
Tông Thủ hơi nhíu mày, trong mắt có chút kinh ngạc.
Đối với cặp quyền giáp của Vũ Điệu Thiên Vương này, không lửa mà tự cháy, ngọn lửa màu trắng, bỗng nhiên cháy bừng lên trên hai tay.
-    Linh giáp tự sinh cảm ứng, chẳng lẻ là xung quanh đây có các phối kiện (bộ phận) khác?
Tông Thủ có thể đối kháng Tiên Cảnh tu sĩ, một là do thân thể là song mạch, linh vũ hợp nhất, hai là vì Quyền Giáp Quân Thiên, làm cho hắn khi đối kháng với tu sĩ Tiên Cảnh trung kỳ cũng không chút thua kém.
Hắn vẫn luôn phiền lòng các bộ phận còn lại của bô Thần Giáp Quân Thiên này không biết đi đâu mà tìm.
Vốn là định đến Nguyên Thủy Ma Tông xem thử, sau lại mới biết trong tông môn đứng đầu của ma đạo này, chỉ có quyền giáp thôi, sau đó là mất đi manh mối.
-    Long Điện Thuấn Không biến mất cũng là lúc Vũ Điệu Thiên Vương chết trận. Có lẽ --.
Theo như sử sách, năm đó số lượng Thánh Cảnh của ngoại vực chết trong tay Vũ Điệu Thiên Vương cũng khoảng bốn mươi!
Lực lượng mạnh mẽ không ai sánh được, là vị phách vương cuối cùng của Vân Hoang.
Thậm chí nghe nói năm đó vài vị Thánh Cảnh, cũng phải né tránh.
Tần Hoàng thống nhất Vân Giới, nhưng đuổi đi hết tất cả dị tộc (tộc khác) ra khỏi Vân Giới, chính là vị Vân Giới bá chủ này.
Nhưng chính bản thân vị bá chủ này, cuối cùng cho đến chết, tu vi cũng chỉ đến Thánh Cảnh sơ phẩm mà thôi.
Ánh mắt sáng bừng lên, Tông Thủ tùy ý cho thuấn không cấm trận kéo hắn đi.
Một lúc sau mở mắt, liền nhìn thấy một cái hang cực kỳ khổng lồ.
-    Nơi này, nên là ở giữa tòa núi lớn kia.
Tông Thủ nhìn lại, không khỏi vạn phần kinh ngạc.
Cả hang chu vi ước chừng ba mươi ngàn trượng, nhưng tất cả là hài cốt của các con rồng to lớn, hình dáng vô cùng kỳ quái.
Nếu không phải nơi này trang trí hoa mỹ sang trọng, sắp xếp giống Long Điện bên ngoài, hắn sẽ tưởng rằng đây là mộ địa của Long tộc Thuấn Không.
Hài cốt của rồng đầy các nơi.

Ở trung tâm đứng một người, khuôn mặt thanh tú, mặc bộ giáp màu vàng kim loại nhạt, cũng đồng dạng thân xác chưa bị ăn mòn, đang trợn to mắt.
-    Tình hình này có thể là chết cũng lôi kéo đối phương cùng nhau diệt vong?
Tông Thủ cảm thấy hoảng sợ, ở đây nơi nào cũng thấy được dấu vết của chiến đấu.
Mấy bộ hài cốt rồng đều là do bị thương nặng mà chết, hoặc là các vết sẹo lớn, nhìn vô cùng kinh khủng, hoặc là xương sống bị gãy, méo mó đến mức không tưởng tượng nổi.
Trong đó có hai con rồng rất lớn khổng lồ, không biết là Thần Cảnh hay Thánh Cảnh, giống như bị một lực lượng to lớn xé rách ra!
Mà làm cho quyền giáp Quân Thiên sinh ra cảm ứng, chính là giáp bảo vệ ngực trên người thanh niên kia. Trên đó cũng có ngọn lửa đang cháy bừng, nhưng là ngọn lửa đỏ, không phải màu trắng bạc như của quyền giáp đã qua tay hắn tẩy luyện.
-    Không ngờ lại là hai món.
Một là giáp bảo vệ ngực, một là bảo vệ cánh tay, chất liệu giống nhau.
Sau đó Tông Thủ chuyển mắt hướng phía dưới chân thanh niên kia, nhìn thấy dòng chữ viết gấp gáp nhưng cũng mang đầy khí phách.
“Phụ hoàng chiến đấu tại Át Hình Sơn, các giáo phái trong Vân Hoang đều khoanh tay đứng nhìn, các tộc đều khoanh tay nhìn --.
Chỉ có Long tộc Thuấn Không tấn công thành trì nước ta, làm Nhiễm Ngụy ta hết lương thực cũng không có tiếp ứng, cuối cùng lạc bại. Nhiễm Hoang may mắn trốn thoát, không hận dị tộc, chỉ hận này Long tộc Thuấn Không, tác phong đáng giận, đáng khinh! Đời này không còn gì lưu luyến, các giáo các tộc đều tưởng ta đã chết. Cho nên vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn liều mạng với Long tộc Thuấn Không. Đáng tiếc trận chiến này thất bại trong gang tấc, cuối cùng không thể diệt tộc! Đáng giận, đáng tiếc --”.
Tông Thủ im lặng, sau đó khẽ thở dài.
Nguyên lai thanh niên này là hậu duệ của Nhiễm Vũ Thiên Vương. Có thể ở đây giết chết nhiều Long tộc Thuấn Không như vậy, quả thật giống cha.
Hắn rất rõ chuyện năm đó của Nhiễm Vũ Thiên Vương. Trong tuyệt cách không ngừng đột phá chiến thắng, cuối cùng kiệt sức mà chết.
Cả Vân Giới, đều ăn ý khoanh tay đứng nhìn.
Long tộc Thuấn Không gặp nạn này cũng chỉ do bụng làm dạ chịu.

Nhưng mà theo như Tông Thủ nghĩ, họ cũng không có sai. Liên quan tới sanh tử sống còn của chủng tộc, cho dù là dùng thủ đoạn nào đi nữa, đều là tất yếu.
Thử nghĩ lại xem, chín tộc chân long, từ ngày xưa là bá chủ của Vân Giới, cuối cùng bị loài người bắt buộc rời khỏi Vân Giới, biết bao bi ai?
Trong khi hắn đang suy nghĩ cảm thán, bọn người Tiểu Kim cũng không có ngừng lại.
Cấm trận ở đây, do trận đại chiến, đều bị phá hư, giống như một kho tàng đã mở cửa vậy.
Tiểu Kim hóa thân thành chất lỏng, lan tràn ra khắp mọi nơi, nơi nào nó quá, các loại linh kim linh thiết đều biết mất.
Hàm Hi và mười tám con Ngân Nghĩ đều tản ra các phía.
Ngọn lửa màu bạc bừng cháy, đốt cháy toàn bộ những con rồng đã chết, sau đó biến thành tia huyền khí màu vàng kim, dung nhập vào thân hình của hắn.
Bích Hỏa Huyền Quy thì đi chung quanh nhặt vảy rồng, dấu vào mai rùa của mình.
Ngay cả Khiếu Thiên, cũng cẩn thận lựa chọn hai quả long đan nuốt vào.
Tông Thủ lấy lại tinh thần, trước mắt một mảnh tang hoang. Cả long điện, cơ hồ đều bị mấy tên này càn quét sạch .
Tông Thủ mở miệng muốn nói gì, dù sao nơi đây là chỗ truyền thừa của gia tộc Ngao Khôn, ít nhiều cũng phải để lại chút mặt mũi cho hắn.
Sau đó hắn quyết đoán ngậm miệng lại, và tham gia hành động của mấy tên kia. Dù sao nơi này cũng không thể tệ hơn được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận