Thần Hoàng

Một quốc gia mười hai tiết độ phủ, có ít nhất bốn ngàn vạn dại quân tinh nhuệ -- Tông Thủ nhịn không được cười lên: - Dưới trướng của trẫm mặc dù không bằng Đại Tần thiết kỵ, nhưng mà có bốn vạn huyền hồ thiết kỵ, có thể nói là nhất mạch tương thừa, chiến lực chênh lệch gần giống nhau. Ngoài ra có ba vạn huyết vân kỵ, tướng quân có từng nghe nói qua?Lý Tín có chút gật đầu, uy danh của huyết vân kỵ chỉ cần là người dùng binh thì ai chưa nghe qua? Năm đó Đại Tần cũng từng có ý, nhưng mà huyết anh thần khoáng mạch quá ít, cho nên cuối cùng nhất buông tha cho. Trong nội tâm cũng có chút kinh dị, ngược lại không nghĩ tới thiếu niên này lại có quốc gia mạnh như thế. Mặc dù đặt ở vạn năm trước, cũng không tính yếu. - Dùng trẫm tính ra, Dạ Ma lần này lâm cảnh mặc dù không thể mang cả nước tới, cũng nhất định vượt qua mười tiết độ phủ. Không biết Lý tướng quân có thể chống cự được không? Liệt Khuyết muốn thủ ngự Thiên Phương thế giới, không thể khinh động. Mà kỵ quân nếu như chỉ dùng tử thủ thì khác gì bộ binh? Thống lĩnh kỵ quân, Tông Nguyên có tài, tuyệt không kém cỏi. Nhưng mà lúc này tu vị quá thấp, tham dự đại chiến bực này quá hung hiểm. - Mạt tướng lĩnh mệnh, nhất định không phụ lòng bệ hạ! Lý Tín là người quyết đoán, lôi lệ phong hành. Nửa quỳ ôm quyền, từ trong tay Tông Thủ cầm lấy chiếu thư xác định thân phận sau đó rời đi. Tông Thủ chợt nhớ tới một chuyện, đem một khối quan tài bằng băng lấy ra, hiếu kỳ hỏi: - Ngươi có thể nhận ra người này là ai không? Có thể chôn trong tần hoàng mộ, thân phận chắc là bất phàm... Lý Tín liếc mắt nhìn, ánh mắt bị người trong quan tài làm chấn kinh. Sau nửa ngày về sau, hắn mở miệng nói: - Hắn là Vũ An Quân! - Vũ An Quân, thật đúng là Bạch Khởi? Tông Thủ khẽ giật mình, trong nội tâm kinh ngạc, là khó có thể tin được. - Chắc chắn là Vũ An Quân! Hắn là người đáng thương... Lý Tín muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: - Nếu bệ hạ có thể cứu hắn tỉnh tại, sẽ có thêm một người trợ lực cho bệ hạ. Nhưng mà bệ hạ thực sự cần biết được, cho dù là người nào cũng khó khiến hắn thuần phục được. Lúc này trong trạng thái hôn mê cũng có duyên cớ khác. Nếu không ngô hoàng không đúng, là tiên đế, tiên đế hắn sớm phục sinh rồi, cho Đại Tần tăng một thêm một soái tài, nên thần thỉnh bệ hạ ngàn vạn cẩn thận... Tông Thủ nhíu mày, muốn hỏi mình rốt cuộc phải cẩn thận cái gì. Lý Tín giống như có điều cố kỵ, không chịu nói. Thi lễ xong thì rời đi. Tông Thủ một tiếng thầm than, biết được Lý Tín còn chưa từng chính thức tin phục và thổ lộ nỗi lòng với hắn. Tông Thủ mờ mịt suy nghĩ một chút, cũng thu hồi quan tài băng lại, Nguyên Nhất Kiếm cũng quay vào bảo vệ mảnh vỡ. Lý Tín sẽ không tùy ý lừa gạt mình, nói những lời này tất nhiên là có nguyên nhân. Phục sinh Vũ An Quân không thể không thận trọng. ... Trước Bách Thắng Quan, trong một tòa quan thành vừa mới xây dựng thành. Xe ném đá cùng dầu hỏa không ngừng rơi xuống. Mũi tên như mưa bao trùm đầu tường. Còn có vô số thang mây đang bắt lên tường thành. Quân tốt giống như con kiến bò lên tường thành, trùng kích phòng tuyến của tường thành. Quân lực hai bên quả nhiên không thể so sánh được. Cũng may một phương dựa vào thành mà thủ nên vẫn giữ được. Mà lúc này Khổng Dao đang đứng trên phế tích thành lâu, sắc mặt lạnh lùng nhìn qua đối diện. - Có tin tức của bệ hạ... Trên mặt Hổ Trung Nguyên giờ phút này vô cùng vui mừng. Liên tục một tháng không biết tung tích của Tông Thủ. Mặc dù trong Thương Sinh khung cảnh có huyền mệnh kim sách, còn có tên của Tông Thủ, mọi người cũng lo lắng không thôi. Thẳng đến lúc này một lòng mới hoàn toàn yên bụng. Đại Càn trì chính có nội các, chiến sự có trụ cột mật phủ cùng năm quân đồng hoạt động. Mặc dù không có Tông Thủ quốc sự có lẽ cũng vận chuyển tự nhiên. Nhưng mà sự thật cũng không như thế, Tông Thủ không có mặt thì ai làm việc cũng không yên tâm. Chỉ có tại biết được tung tích của Tông Thủ thì mới có được trụ cột. Đang tuần tra chiến sự thì Khổng Dao lúc này cũng bừng tỉnh, thần sắc kinh ngạc quay đầu, mắt hiện ra ý hỏi thăm. Hổ Trung Nguyên lập tức thần sắc nghiêm túc: - Là một người tên là Lý Tin cầm chiếu thư của bệ hạ tới Càn Thiên Sơn. Nghe nói người này là nửa bước chí cảnh, là bệ hạ mời chào cung phụng. Lần này phụng lệnh của bệ hạ tiến về trước Thiên Phương thế giới tọa trấn, thống soái kỵ quân -- Thấy Khổng Dao không vui nhíu mày, Hổ Trung Nguyên lập biết cười một tiếng: - Nói là bệ hạ lúc này bình yên vô sự, chỉ ở trong mảnh vỡ Tiểu Thiên Thế Giới, ước chừng qua mấy ngày mới có thể trở về. Khổng Dao như có điều suy nghĩ, khó hiểu là dạng mảnh vỡ thời không gì có thể khiến cho Tông Thủ không thể động đậy. Mà thời điểm nàng suy nghĩ, phía trước không xa truyền ra tiếng vang ầm ầm. Đưa mắt nhìn xa thì mặt đất sáng ngời. Vùng đất bằng phẳng trước cổng thành lúc này sinh ra vết rách cực lớn, sau đó lan tràn mọi nơi. Giống như mạng nhện lao tới cửa thành.- Liệt địa thuật! Khổng Dao sóng mắt lưu chuyển, không hề động tác. Liệt địa thuật là tiên pháp tứ giai, nhưng mà như người thi triển hẳn là hai Thánh Cảnh, thống mang ba ngàn linh sư. Uy năng to lớn có thể chấn động Vân Giới. Đối phó với quan thành này thì đúng là đại tài tiểu dụng. Nhưng mà lúc này thực sự không cần nàng lo lắng. Mấy trăm đạo kiếm quang bỗng nhiên đánh tới quan thành. Vết rách kia lập tức nổ bung vô số vầng sáng màu vàng, tán dật trong không trung. - Những tông phái này không thành thật một chút. Hổ Trung Nguyên hừ lạnh một tiếng: - May mắn một trận chiến ở vẫn thần nguyên làm toàn bộ linh sư cung phụng của Đại Thương bị diệt hoàn toàn. Nam Cương chiến sự do đại quân linh sư của Đại Thương hoàng triều dốc tổng thể thực lực, kỳ thật đã hơi thua Đại Càn. Những nơi cần đóng quân trấn áp bây giờ đã không còn ai trấn thủ.- Đại Thương cùng ma đạo liên thủ, Ân Nguyên Thần hẳn là tự hủy trường thành! Sớm muộn gì cũng mất nhân tâm. Người nói chuyện một thân áo xanh, thân mang trường kiếm. Là Kiếm Tông Nhược Đào, vừa rồi là hắn đánh tan liệt địa thuật, đúng là thủ bút của Kiếm Tông. Bách Thắng Quan đại chiến, đang mang hưng suy sáu giáo ở Vân Giới, Kiếm Tông cũng không thể không để ý. Nhược Đào thân là cung chủ Vạn Kiếm khung cảnh, lúc này đại biểu cả Kiếm Tông tọa trấn nơi này. Ngược lại phật môn cần tiếp tục trấn áp ngàn vạn thi quân ở tần hoàng mộ, lúc này rút không ra bao nhiêu dư lực. - Tự hủy trường thành? Cái này chưa hẳn, nho gia có thể liên thủ với ma môn, h Ân Ngự hắn càng không quan tâm tới. Tô Thần cười lạnh: - Có mười hai trấn quốc đồng nhân, nhưng mà Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết trấn áp. Dù là năm giáo liên thủ thì Ân Ngự hắn cũng không sợ. Huống chi lúc này Đạo Môn hơn phân nửa đang vui cười mà nhìn. Mà Chu tử lý học nhất mạch cũng không khuyên can nửa câu. Khuyên can không thành thì khoanh tay đứng nhìn, nói không chừng đang cười trộm đấy, đợi đến thời cơ tốt sẽ ra tay thu dọn tàn cuộc. Ân Ngự muốn trị quốc, vẫn cần dựa vào nho gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận