Chu Tuệ không nhớ rõ mình quay lại giường như thế nào, cô ngất xỉu một lần, lúc tỉnh lại, Hình Minh đang ăn cái gì đó, hình như hỏi cô có ăn không, cô không biết mình đang nằm mơ hay đã tỉnh, cô nói gì đó mơ hồ trong cổ họng, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cô thức dậy vì đói, sáu giờ sáng, cô ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, loạng choạng rời giường, chân tay đau nhức như thể cô vừa tập taekwondo, bắp chân cô đang run rẩy.
Hình Minh không ở đây, chỉ có một túi bánh trên bàn.
Vẫn còn ấm.
Chu Tuệ không quan tâm đến việc tắm rửa, một hơi ăn hết bốn cái bánh, suýt nữa bị nghẹn, nhanh chóng uống vài ngụm nước, sau khi ăn xong một túi bánh bao, cô trở lại giường tiếp tục ngủ bù.
Trên điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn, ký túc xá trưởng hỏi cô tại sao cô không về, bạn cùng phòng hỏi cô đi đâu, hôm qua nam sinh đưa cô về hỏi hôm nay cô có rảnh đi xem phim không, mẹ cô hỏi hôm nay cô có về nhà không.
Chu Tuệ mãi cho đến tối mới trả lời từng tin nhắn một.
Khoảnh khắc cô lấy điện thoại ra khỏi túi, phát hiện trong túi chứa đầy tiền mặt.
Đếm, có sáu xấp.
Hình Minh trở về lúc tám giờ tối, trong tay cầm hai quả táo đỏ, Giáng sinh năm nay, anh Dương tặng mỗi người một hộp táo, Hình Minh không hỏi, chỉ lấy hai quả.
"Anh còn tưởng em đi rồi.
" Anh ném một quả vào tay cô.
"Tại sao anh lại cho em nhiều tiền như vậy?" Chu Tuệ nhận lấy quả táo xoa xoa trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn về phía anh, "Anh có ý gì?" "
Giọng của cô vô cùng khàn, nghe như cảm lạnh, giọng mũi rất nặng.
"Em nghĩ là có ý gì?" Hình Minh cởi áo khoác da màu đen, ném quả táo trong tay lên, nhíu mày nhìn cô, "Ngủ một đêm thì trả một lần tiền à?" "
Chu Tuệ: "! "
"Chu Tuệ.
" Anh đặt quả táo lên bàn, đi đến bên cô ngồi xuống, "Anh không thể cho em bất cứ thứ gì khác.
"
"Em không cần anh cho em bất cứ thứ gì.
" Chu Tuệ nghiêm túc nói.
Hình Minh ôm gáy cô, kéo người về phía mình: "Cho thì em cứ cầm đi.
"
"Nếu sau này anh xảy ra chuyện gì.
" Anh cúi đầu hôn lên môi cô, "Ít nhất em sẽ không thiếu tiền.
"
Chu Tuệ đột nhiên hiểu ra.
Cô đưa tay ra ôm lấy anh, ánh mắt chua xót: "Em không muốn anh gặp nguy hiểm.
"
Hình Minh vòng tay qua người cô, dùng lòng bàn tay to xoa xoa sau gáy cô: "Được rồi, anh sẽ giúp em bảo vệ tính mạng này.
" "
"Em đang nói chuyện nghiêm túc.
" Chu Tuệ đánh ngực anh.
Hình Minh nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu hôn cô: "Sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu anh còn sống, em chờ anh cưới em.
"
Nước mắt trong mắt Chu Tuệ đột nhiên rơi xuống: "Em không muốn nghe nếu! "
Hình Minh cúi đầu liếm hôn nước mắt cô: "Vậy em chờ anh một chút.
"
Chu Tuệ vòng tay qua cổ anh, hít hít cái mũi, khóc đến đỏ mắt: "Được, em sẽ chờ anh.
"
"Muốn gả cho anh đến như vậy?" Hình Minh vuốt ve sau gáy cô, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên.
Chu Tuệ cũng không ngại ngùng, gật đầu nói: "Đúng vậy, em thích anh, muốn cùng anh kết hôn, muốn anh lúc nào cũng ở bên em.
"
Cô muốn anh sống.
Đôi mắt đen láy của Hình Minh rơi trên mặt cô, không nói một lời, anh đè người lên ghế sofa, cúi đầu hung hăng hôn cô.
Chiếc áo len trắng bị giật xuống ném sang một bên, quần lót cũng bị cởi ra ném xuống sàn nhà, để lộ cơ thể phủ đầy những vết hôn và dấu răng màu đỏ tím, Hình Minh hôn dọc theo những dấu vết đó một cách cẩn thận, sau đó hôn lên môi cô.
"Những lời vừa rồi.
" Anh nói với giọng khàn khàn: "Anh nhớ rồi.
" "
Chu Tuệ vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh, đầu ngón tay vuốt ve lông mày anh, chạm vào sống mũi anh, tiếp theo là đôi môi mỏng.
"Sau này, chúng ta sẽ có một đứa con xinh đẹp.
" Cô nghiêng mặt chủ động hôn anh, đôi mắt vẫn còn đỏ, "Em và con sẽ chờ anh về nhà mỗi ngày.
"
Vì vậy, anh nhất định phải sống.
Ánh mắt Hình Minh giật mình, anh nghiêng người dùng đầu răng cắn vào cổ cô.
"Chu Tuệ! "
Trái tim anh nóng đến mức sắp nổ tung.