Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời


Ánh mắt Lâu Quân Độ liếc qua, vẻ mặt hờ hững, hắn không mở miệng nói chuyện.

Khúc Khuynh Mặc còn đang muốn nói nhưng bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

“Oanh!” Một tiếng sấm sét vang vọng, một đường điện quang màu tím loé lên trên bầu trời, tựa hồ như cả trời đất đều chấn động.

Khúc Khuynh Mặc kinh hãi nhảy dựng lên, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung có hai Khôi Lỗi vô lực rơi xuống, thiên lôi màu tím đột nhiên từ trên trời giáng xuống, uy lực hùng hậu, khiến hai Khôi Lỗi rơi xuống kia bị dập nát thành từng mảnh!
"Đùng!” Lại một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, mây đen tản ra, hai người trên không trung đồng thời lui về phía sau mấy trăm thước.

Bạch y trên người Khúc Trạch đã nhiễm máu, không còn tiêu sái tuấn dật như lúc trước.


Khôi Lỗi có tu vi Độ Huyền Kỳ cũng đã bị đánh cho rách nát không chịu nổi, chỉ còn lại nửa thân trên.

"Chậc chậc, không hổ danh là thiếu chủ Khúc gia!.

” Khôi Lỗi sư cười cười, lộ ra đôi mắt âm lãnh tàn nhẫn, "Chỉ tiếc, Khúc gia các ngươi đã tận diệt, ngươi cũng nên xuống địa ngục đi thôi!”
Giọng nói vừa vang lên, Khôi Lỗi chỉ còn lại nửa người trên đã mạnh mẽ vọt về phía trước.

Khúc Trạch tung chưởng đẩy về phía trước, một đạo địa linh bích không thể nhìn thấy chắn phía trước người, 'đùng' một tiếng, đem công kích của Khôi Lỗi ngăn cách bên ngoài, đồng thời phù văn màu tím chợt lóe, vây Khôi Lỗi lại, rồi tiêu diệt nó.

Đúng lúc này, phía sau Khúc Trạch bỗng nứt ra một khe hở, hai mũi tên bắn ra khỏi không trung, đánh thẳng vào điểm yếu phía sau Khúc Trạch!
"Đùng!” Phù văn đột nhiên xuất hiện trên không trung, chặn lại những mũi tên đang phóng tới.

Khúc Trạch nắm chặt hai tay, phù văn xoắn một cái, Khôi Lỗi bị vây quanh hoàn toàn sụp đổ rồi hóa thành tro tàn.

Trên không trung bỗng nhiên xẹt qua một đạo ánh sáng, Khôi Lỗi sư vốn đang đứng bên cạnh đột nhiên xông lên.

Khúc Trạch cả kinh, muốn điều chỉnh phù văn lần nữa, nhưng công kích của hắc bào Khôi Lỗi sư đã đến gần, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng hai tay nghênh đón công kích, bốn chưởng đối diện, linh lực của hai người chạm vào nhau.

Khúc Trạch bỗng dưng trợn to hai mắt, trên mặt xẹt qua thần sắc không thể tin được, "Ngươi là! "
Lời còn chưa nói xong, không gian phía sau hắn lần nữa nứt ra, một Khôi Lỗi từ trong đó bước ra, đánh một quyền từ trên không trung xuống chỗ Khúc Trạch.


“Ầm ầm!” Bóng trắng rơi xuống, hung hăng đập xuống đất!
"Cha!” Khúc Khuynh Mặc tiến về phía trước một bước, đang muốn vọt tới.

Cổ tay lại bị ghì chặt, Lâu Quân Độ nâng người về, thân thể chợt lóe lên, trốn ra phía sau tảng đá lớn bên cạnh, "Muốn có cơ hội báo thù thì đừng nhúc nhích.


Tầm mắt của Khúc Khuynh Mặc mơ hồ, đáy mắt nàng đong đầy nước mắt, ngửa đầu nhìn về phía Lâu Quân Độ đang ôm lấy nàng, sắc mặt đầy vẻ khẩn cầu.

Lâu Quân Độ nhíu mày, nhịn không được ho khan một tiếng, bên môi tựa như có một tia đỏ tươi, trên mặt tái nhợt đến không còn một tia huyết sắc.

Trong mắt Khúc Khuynh Mặc lộ ra tuyệt vọng.

Nàng quên mất, trên người Lâu Quân Độ có thương tích, cho dù thực lực là Độ Huyền Kỳ, lúc này cũng căn bản không thể ra tay được!

"Khụ khụ! Kiều Thanh Mộc! Hóa ra là ngươi!” Sau tảng đá, theo gió truyền đến tiếng gầm giận dữ nghiến răng nghiến lợi của Khúc Trạch, "Lại là ngươi mở đường cho bọn chúng!”
Cả người Khúc Khuynh Mặc chấn động, bất chấp cảnh cáo của Lâu Quân Độ, nàng vẫn xoay người trèo lên tảng đá nhìn về phía trước.

Địa điểm Khúc Trạch rơi xuống cách bọn họ vài trăm mét, cũng may mắt Khúc Khuynh Mặc không tệ, mơ hồ có thể nhìn rõ hành động bên kia.

"À, mở đường cho những người đó cũng không phải là ta!” Hắc bào Khôi Lỗi sư cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống người đang chật vật trên mặt đất, nhẹ nhàng giơ tay lên.

"A!” Khúc Trạch kêu rên một tiếng, hai sợi xích sắt tráng kiện lần lượt đâm vào xương đòn trái phải của hắn, Khôi Lỗi phía sau nắm xích sắt, kéo hắn đi qua.

"Bây giờ ngươi có thể nói đồ vật kia ẩn giấu ở đâu rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận