Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời


Khụ, lấy người sống luyện thành Khôi Lỗi, ngươi làm những việc này, cũng không sợ bị những người của Huyền Thiên Tông biết sao!” Khúc Trạch trừng mắt nhìn hắn ta, trong đáy mắt đều là vẻ khinh thường.

"Cái này không cần ngươi lo lắng, nói ra chỗ cất giấu vật kia mau.

” Khôi Lỗi sư mặc hắc bào hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai bức hỏi.

“Lưu Ly Kim Bí Thược sớm đã bị ta hủy, các ngươi cho dù có tiêu diệt cả Khúc gia ta, cũng sẽ không chiếm được thứ kia!”
"Hủy?” Khôi Lỗi sư cúi xuống, một tay bóp lấy cằm Khúc Trạch, ánh mắt híp lại, khinh thường cười nhạo: "Ha, quên chưa nói cho ngươi biết, cho dù có lấy toàn bộ lực lượng Khúc gia các ngươi ra cũng không cách nào hủy được thứ kia! Khúc đại thiếu chủ, ta khuyên ngươi vẫn nên nói cho tốt, miễn cho đợi lát nữa sẽ hối hận không kịp…”
Tay hắn ta di chuyển xuống, dừng ở tim Khúc Trạch, rồi đột ngột đưa một luồng linh lực mạnh mẽ đi vào.


“Phốc!” Khúc Trạch phun ra một ngụm máu tươi.

Động tác của Khôi Lỗi sư cực nhanh, bàn tay nắm lấy máu tươi đang treo lơ lửng.

Hắn ta liếc mắt qua nhìn toàn thân Khúc Trạch suy sụp mà đổ xuống, lắc lư máu tươi trong lòng bàn tay, "Ngươi có thành tựu cực sâu ở phù chú chi thuật, vậy nên chắc cũng biết, có thể đạt được những gì nếu hạ chú bằng cách lấy máu của người có quan hệ huyết thống! "
Sắc mặt Khúc Trạch biến đổi, hắn gấp đến mức nôn ra mấy ngụm máu, thân thể giãy dụa kịch liệt, thế nhưng xích sắt không chỉ khóa lại động tác của hắn, mà ngay cả linh lực của hắn cũng cùng bị khóa chặt.

"Nói thật, tuy rằng ta chưa từng thấy qua đứa nhỏ kia, nhưng chỉ cần nghĩ đến là huyết mạch của ngươi, ta đã nhịn không được muốn tra tấn nó đến chết! ” Khôi Lỗi sư nhìn bộ dáng giãy dụa tuyệt vọng của Khúc Trạch, dường như đang thưởng thức một vở hí kịch thú vị, ý cười bên môi hắn sâu thêm vài phần.

"Nhưng mà, đó đâu chỉ là hài tử của mình ngươi, đó còn là hài tử của Như Tố, cứ nguyền rủa nó như vậy, nếu Như Tố dưới đất có biết, tất nhiên sẽ trách ngươi! "
“Ngươi không có tư cách nhắc đến Như Tố!”
"Không có tư cách nhắc tới nàng ấy là ngươi! Như Tố bị Khúc gia các ngươi hại chết, nếu nàng không vào Khúc gia các ngươi, thì làm sao nàng có thể chết!” Có vẻ Khôi Lỗi sư bị Khúc Trạch chọc giận triệt để, hắn đánh một chưởng, linh lực cũng truyền ra.

Người Khúc Trạch run lên vài cái, phun ra mấy ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Khúc Khuynh Mặc ở phía sau tảng đá thấy vô cùng rõ ràng, nàng cắn chặt môi không lên tiếng, cũng không có xông ra ngoài.

“Nói ra nơi cất giấu của Lưu Ly Kim Bí Thược, ta sẽ thả đứa nhỏ kia đi!” Hắc bào Khôi Lỗi sư thu tay, bình tĩnh lại.


"Khụ khụ! ” Khúc Trạch nhắm mắt lại, không trả lời.

"Trong mắt ngươi, thứ đó có thể quan trọng hơn Như Tố, so với hài tử của các ngươi quan trọng hơn? Được rồi, vậy để ta thành toàn cho ngươi!” Khôi Lỗi sư hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy lửa giận, cổ tay lật lại, dụng tâm huyết, lấy Khúc Trạch làm trung tâm mà vẽ phù văn.

Chỉ chốc lát sau, Khúc Trạch đã bị tầng tầng huyết sắc phù văn bao bọc lại.

Huyết chú đã hình thành chỉ trong một khắc!
Khúc Trạch giãy dụa muốn đứng dậy lần nữa, nhưng hắn mới ngẩng lên một nửa, Khôi Lỗi đứng ở phía sau đã giơ chân lên, hung hăng giẫm hắn xuống.

“Răng rắc!” Tiếng xương vỡ truyền đến vô cùng rõ ràng.

Khúc Trạch gắt gao trừng mắt nhìn Khôi Lỗi sư.


“Một cơ hội cuối cùng, nhanh nói ra nơi cất giấu Lưu Ly Kim Bí Thược!”
Khúc Trạch nhắm mắt lại, giọng điệu tuyệt vọng: "Từ khi các ngươi xâm nhập vào Khúc gia thì đã không biết thứ đó ở đâu, cầu xin ngươi, tha cho đứa nhỏ đi.


“Cầu xin? Ha ha, thì ra Khúc thiếu chủ cũng sẽ có ngày cầu xin người khác!.

"
Khôi Lỗi sư nhấc chân, giẫm lên đầu Khúc Trạch, rồi dùng sức mà ấn xuống, "Ngươi nói mau, nói ra bí mật Lưu Ly Kim Bí Thược đang ở đâu, ta liền hủy chú ấn này, thả hai cha con các ngươi một con đường sống!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận