Thần Y Phù Sư - Tà Quân Sủng Tận Trời


Bàn tay Khúc Khuynh Mặc sờ xuống dưới một cái, một khối ngọc bài xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, trên đó ba chữ "ứng cử viên” viết vô cùng đoan chính.

“Lấy thực lực của Khôi Lỗi sư kia, thì có địa vị gì ở Huyền Thiên Tông?” Nàng dùng sức nắm chặt, ngọc bài gắt gao bắt tay, cảm giác đau đớn khiến nàng tỉnh táo.

Lâu Quân Độ dùng tay chống lên môi, khẽ ho khan, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, "Đại khái là ở tầng trên đi, với loại tiểu môn phái kiểu này, hẳn là không được mấy kẻ có tu vi Độ Huyền trung kỳ.


Tiểu môn phái?
Khúc Khuynh Mặc còn đang thương tâm, nghe được những lời này, trong chốc lát không biết nói gì.


Có mấy môn phái tu luyện ở tầng trung kì của Độ Huyền tu vi, ở Không Linh Giới này tuyệt đối được coi là đại môn phái!
Ở trong thế giới nàng biết, người có tu vi Linh Văn Kỳ cũng đã được coi là cao thủ, mà tu vi Độ Huyền Kỳ, đó chính là lực lượng cao nhất trong môn phái!

Lấy vương triều Đại Chu tại đây mà nói, người có tu vi Độ Huyền Kỳ không vượt quá mười đầu ngón tay, mỗi một người bọn họ đều là nhân vật nhất đẳng của vương triều!
Tu vi như vậy, xét về thực lực hiện tại của Khúc Khuynh Mặc, không nói đến việc đi Huyền Thiên Tông tìm Kiều Thanh Mộc báo thù, cho dù bên ngoài lỡ gặp phải, nàng cũng chỉ có thể chạy trốn!
Nàng muốn báo thù, nhất định phải có đủ thực lực, mà muốn lấy tốc độ nhanh nhất để tăng thực lực, vậy thì cần rất nhiều tài nguyên tu luyện, mà tài nguyên tu luyện tốt…
Khúc Khuynh Mặc buông thẻ bài ứng cử trong tay ra, ánh mắt dán vào trên ba chữ "ứng cử viên".

Thanh Y Vệ là nơi được vương triều Đại Chu công nhận, là địa phương có thể đạt được tài nguyên tu luyện nhiều nhất, tốt nhất.

Trước kia nàng còn có Khúc Trạch ở cạnh, hơn nữa mới chỉ đến Ngưng Khí kỳ, nên tài nguyên là chưa bao giờ cần phải nhọc lòng tính toán, nhưng hiện tại! Ngoại trừ những thứ liên quan đến bùa chú trong vòng tay trữ vật ra, nàng cũng chỉ còn lại dược liệu cùng mấy vật dụng sinh hoạt, các vật như linh thạch hay đan dược dùng để tu luyện đều không có cái nịt nào!
Đến Thanh Y Vệ? Hay là…
Khúc Khuynh Mặc bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Lâu Quân Độ.

Đối phương che môi ho khẽ, lưng dựa vào cửa sổ, bộ dáng cao lãnh lại lười biếng, không nhìn thèm về phía này một cái.

Trước mặt mình còn một cây lớn như thế này nhưng tính mạng vẫn còn hơi đáng lo, cũng không thể giúp nàng nhiều lắm, khả năng hắn giúp nàng tu luyện quá thấp, còn không bằng đi Thanh Y Vệ tu luyện!
Con ngươi Khúc Khuynh Mặc trầm ngâm, nàng đã có tính toán.


Nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong mắt đã không còn sót lại tia cừu hận nào, tâm tư bình tĩnh lại, tầm mắt lướt qua chung quanh.

"Đây là! Một khách điếm ở Lâm Thành?”
Lâu Quân Độ gật đầu, một bộ dáng dựa vào cửa, ốm yếu suy nhược, một câu cũng không muốn nói nhiều.

Khúc Khuynh Mặc nhíu mày, bước tới vài bước, kéo tay hắn rồi đem linh lực thăm dò vào, trong chốc lát liền hiểu rõ tình huống bệnh trạng của hắn.

Nàng hôn mê hai ngày, tên này thế nhưng một chút cũng không thèm để ý đến vết thương của mình, cứ như vậy tùy ý để thương thế chuyển biến xấu đi?
“Huynh muốn chết sao!” Khúc Khuynh Mặc cắn răng, lấy ra vài viên đan dược nhét vào miệng hắn, ép buộc hắn nuốt xuống.

Lâu Quân Độ rất phối hợp mà nuốt xuống, cuối cùng ném cho nàng ba chữ: "Ba tháng.



“! ”
Khúc Khuynh Mặc tĩnh lặng một lát, sau đó oán giận trừng mắt hắn một cái, rồi xoay người rời đi: "Không cần nhắc nhở, ta biết ba tháng này huynh là vật thí nghiệm của ta! Đi, quay lại y quán với ta!”
Lâu Quân Độ không có ý kiến gì, hắn đứng dậy đi theo sau nàng.

Bởi vì trận chiến ba ngày trước, Lâm Thành bị hủy hơn phân nửa, nhưng cũng may là không tổn thất lớn về mạng người, trải qua hai ngày, đại bộ phận mọi người đều đã bắt đầu tái nhập cuộc sống, tính toán tổn thất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận