Chỉ có thể nói là Hoàng hậu xui xẻo, gặp phải sát tinh Phượng Khương Trần.
Nếu là một người bình thường khác, có biết thì cũng chỉ có thể chấp nhận, chết vì gia tộc đế vương là vinh hạnh.
Với cái chết của Phượng tướng quân, hắn hy vọng Phượng Khương Trần thấy rõ chuyện này không hề đơn giản.
Bề ngoài trông hoàng huynh của hắn vì trầm mê nữ sắc mà lỡ việc quân sự, nhưng sự thật có đơn giản như vậy không?
Cửu Hoàng thúc không tin!
Mỹ nhân kia xuất hiện quá đúng lúc, Hoàng huynh của hắn cũng không phải bậc đế vương hoang đường trầm mê nữ sắc, còn cả Lư gia ở Sơn Đông, dường như sau chuyện của Phượng tướng quân, cả nhà bọn họ lập tức biến mất khỏi quan trường Đông Lăng…
Không phải hắn giải thích cho hoàng huynh của hắn mà hắn chỉ không muốn Phượng Khương Trần tìm nhầm kẻ thù!
Cửu Hoàng thúc không phải là Phượng Khương Trần, hắn sẽ không vì cái chết của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân mà mất đi lý trí và sự bình tĩnh cần có, đưa ra những phán đoán không sáng suốt.
Một trang giấy mỏng, Phượng Khinh Trần chỉ có thể nhìn thấy ba phần, hắn lại có thể nhìn thấy bảy phần.
Hắn không cho phép phán đoán của mình bị tình cảm ảnh hưởng.
Hơn nữa, chuyện này cũng chỉ có trong cuộc mới bị mê hoặc.
Hắn chỉ lo lắng cho Phượng Khương Trần, vì cái chết của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân mà đau xót, dù thế nào đi nữa…
Xin hãy tha lỗi cho sự lạnh lùng của hắn.
Phụ mẫu của hắn chết rồi, hắn cũng không biết bi thương là gì.
Trên thế gian này có ai mà không chết, chết là hết, dù có đau buồn, khổ sở đến đâu cũng không thể làm người chết sống lại.
Cửu Hoàng thúc vội vàng chạy tới trong đêm, sợ Phượng Khương Trần vội vàng hấp tấp, làm việc liều lĩnh, bị người khác sai khiến.
Đứa trẻ có xuất thân từ hoàng cung thì đều có tâm tư kín đáo.
Nhìn thì có vẻ đối xử với ta rất tốt, nhưng thật ra đã chôn sẵn một thanh đao ở trong lòng.
Không phải hắn không tin Phượng Khương Trần, mà lúc này là lúc nàng yếu ớt nhất, dễ bị lợi dụng nhất.
Khi thấy nàng bình tĩnh lại, Cửu Hoàng thúc tính toán thời gian rồi lên tiếng: “Phượng Khương Trần, chúng ta bàn bạc một chút về việc tiếp theo chúng ta phải làm.”
Những lời đêm nay hắn dỗ dành Phượng Khương Trần đã vượt qua giới hạn của hắn.
Rốt cuộc thì hắn cũng không nói được những lời ghen tuông nữa, da mặt hắn rất mỏng.
Cửu Hoàng thúc cởi áo choàng trên người ra, chuẩn bị ngồi xuống, nói chuyện cùng với Phượng Khương Trần.
Chuyện chính sự quan trọng, bây giờ hắn ra ngoài một chuyến không hề dễ dàng gì, không thể lãng phí thời gian được.
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra với y phục của hắn?
“Phượng Khương Trần, nàng có nên giải thích một chút không?” Cửu Hoàng thúc nhìn vết bẩn trước ngực của mình, khuôn mặt tuấn tú không thể kìm chế được mà nhăn nhó.
Nước mắt, nước mũi… Dính đầy lên người hắn.
Thật là bẩn!
Cửu Hoàng thúc cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn thật sự rất ghét cảm giác bẩn thỉu này, thật bẩn thỉu!
Cửu Hoàng thúc cứng đờ người đứng tại chỗ, nhìn trước ngực mình, vẻ mặt chán ghét…
Phượng Khương Trần mang dáng vẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, vẻ mặt chột dạ, liên lục lùi lại phía sau.
Không lâu sau, một tiếng thét chói tai từ trong phòng truyển ra.
Ám vệ móc tai, tiếp tục nấp.