Thánh Khư

"A...... Rắn, con quái vật rắn tám đầu kìa, cứu mạng!"

"Con rết bạc, trời ạ, nó dài tận hai mét đó, nó đuổi theo tôi kìa, cứu mạng, tên khốn Sở Phong nhà cậu, đây là ôn nhu hương sao? Mau giết con sâu đó cho tôi!"

"Tới thêm con hổ đen kìa, một cú tát của nó thôi đã chụp nát khối đá ngàn kí rồi, a...... Tôi chạy hết nổi rồi, Ngưu Ma Vương mau cứu giá, Sở Phong cứu tôi với!"

Cả ngày hôm nay, Chu Toàn gào khóc thảm thiết, bỏ mạng thục mạng, mệt đến miệng sùi bọt mép, sắp lên cơn co giật luôn, gã vừa kinh vừa sợ.

Cuối cùng cũng gắng gượng đến trưa, Hoàng Ngưu đã đói bụng, nó muốn ăn, cho nên bọn họ mới chấm dứt hành trình này.

Giờ khắc này, nước mắt của Chu Toàn đã sắp khô cạn, gã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Giọng gã đã gào khàn hết, từ sáng tới giờ không phải là gào thét chạy trối chết thì là miệng phun lửa để đối phó thú hoang, cổ họng gã đã sưng tấy cả lên.

"Người anh em, cậu quá hãm hại người khác, không chỉ ruột gan tôi lộn tùng phèo lên, mà ngay cả linh hồn cũng run rẩy theo đây này!" Chu Toàn ngồi bệt xuống đất, há mồm thở dốc.

Nghĩ lại thì, khu núi Hồng Hoang này tràn ngập chướng khí, thú rừng gào rống mấy ngày liền, gã thật sự không muốn đi vào đây nữa, trải nghiệm của hôm nay quá khắc cốt ghi tâm, cả đời cũng khó quên.

"Có biết vì sao tôi đối phó được đám hung cầm cự thú này không, cũng là vì mỗi ngày tới nơi này rèn luyện, từ từ thì thích ứng thôi." Sở Phong an ủi.

"Tôi có thể so bì với cậu à, một đấm của cậu dộng xuống là đập nát phiến đá mấy ngàn kí rồi, cậu có thể đánh hạ con gà khổng lồ dài hơn mười mét, bản thân cậu cũng là quái vật, tôi thì không sinh tồn được trong đây đâu." Chu Toàn kêu lên.

"Cậu là dị nhân, miệng phun ra lửa có thể đốt chảy kim thạch, uy lực rất mạnh, chỉ cần cậu có thể khống chế được nó thì việc đi lại trong rừng núi cũng không thành vấn đề." Sở Phong nói.

Hắn cảm thấy, Chu Toàn thân là dị nhân, năng lực có thể tăng lên, nhưng phải không ngừng rèn luyện, mới có thể thúc ép ra sức mạnh cất giấu bên trong thân thể gã.

Đồng thời, nếu Chu Toàn đã mọc ra sừng bò, có lẽ quả trái cây kia thật sự có liên quan đến bộ tộc Ngưu Ma, có thể kêu Hoàng Ngưu dạy gã mấy chiêu để giữ mạng.

Sở Phong rất trịnh trọng, nói ra nỗi lo đối với tương lai, thiên địa vẫn đang không ngừng dị biến, nói không chừng một ngày nào đó những quái vật trong núi này sẽ xông ra.

Hơn nữa, ai biết còn có chuyện kinh khủng gì hơn xảy ra hay không.

Trong thời kỳ bất ổn này, chỉ khi tự tăng tiến bản thân thì mới sống sót được trong tương lai.

Thấy hắn nói chuyện trịnh trọng như vậy, Chu Toàn bơ phờ cả ra, trong thời buổi hiện giờ, sâu dưới đáy lòng ai mà không cảm thấy nguy cơ rình rập? Thế giới càng ngày càng không thể hiểu được, rất nhiều người đều đang âm thầm. đau buồn

"Người anh em, tôi biết cậu tốt với tôi, nói rất đúng, tôi sẽ liều mạng!" Chu Toàn quyết định.

Trong núi, hai người một bò ngồi bên cạnh nhau mà canh chừng ánh lửa, thịt đùi của ác điểu bị nướng đến vàng óng sáng bóng, tản ra mùi thơm mê người, mỡ béo nhỏ xuống đống lửa vang lên từng tiếng xèo xèo.

"Sao lại thơm thế này?" Chu Toàn quên đi nổi đau khổ lúc nãy, nhìn vào miếng thịt vàng óng ánh kia, gã nhịn không được nuốt ực nước miếng, nhất là hồi sáng bị dày vò quá mức, cho nên càng cảm thấy đói khát khó chịu.

"Chín rồi!"

Sở Phong rải muối ăn lên, còn bôi thêm một lớp mật, khiến cho cái đùi ác điểu này càng thêm thơm ngon, cả bản thân hắn cũng bắt đầu phát thèm.

"Ụm bò!"

Hai người một bò cùng tiến lên, tranh đoạt thức ăn ngon.

Trong nháy mắt, nơi này tràn đầy tiếng nhai và nuốt, ba người bọn họ ai cũng ngấu nghiến đầy mồm.

"Trời ạ, tuyệt, tôi chưa từng nếm qua món thịt rừng ngon thơm nứt mũi như thế, thịt này thật sự quá tuyệt, bên ngoài căn bản không ăn được thứ này!" Chu Toàn sợ hãi thán phục.

Cái này chưa tính là khoa trương, thịt của vài hung cầm dị thú ngon đến kỳ lạ, chỉ cần gia công một chút thì ngon tuyệt cú mèo, mùi hương có thể tràn ngập đọng lại thật lâu.

Một cái đùi chim to đùng bị bọn họ gặm sạch sẽ, nếu không phải đã ăn quá no thì phỏng chừng, bọn họ sẽ nướng luôn cái chân còn lại.

"Quá thỏa mãn luôn, mùi vị này, ngô, được ăn bữa ngon thần tiên thế này, sau này dù chỉ vì món ngon thôi thì tôi cũng muốn đến nữa!" Chu Toàn thỏa mãn vô cùng, nằm ở đó vỗ về cái bụng phình to của mình, như đã quên mất dáng vẻ chật vật quỷ khóc thần gào không lâu trước đó của mình vậy.

Sở Phong và Hoàng Ngưu đang ăn một loại quả mọng đỏ tươi, vào miệng là tan ra, vị quả ngọt lành thơm mát, là hàng cao cấp hiếm có.

Mấy ngày nay, bọn họ cứ lấy các loại quả để bổ sung vitamin thay rau dưa, mà cũng cảm thấy rất thơm ngọt.

Chu Toàn nếm một quả, lập tức bắt đầu giành giật, cho dù bao tử không còn chỗ trống cũng phải cố nhét vào, hơn nữa gã còn la hét, về sau nơi này chính là ôn nhu hương của gã.

Hoàng Ngưu nghe thế, lập tức kinh thường, cũng lấy điện thoại ra mà chọt chọt, moi tấm hình trước đó nó chụp được cho gã xem.

Chu Toàn nhìn thấy rồi thì thẹn quá thành giận.

"Ngưu Ma Vương, mày dám chụp hình tao, cảnh tượng anh minh thần võ thì không chụp mà cứ canh ngay góc xấu thế này là ý gì hả?" Gã cực kỳ bi phẫn mà đứng đó gào hét.

Mỗi một tấm đều có đặc sắc riêng, Sở Phong nhìn lướt qua thì lập tức cười ha ha..

Một tấm thì Chu Toàn do sợ hãi quá mức mà mắt trợn trắng, như sắp bị hù cho té xỉu. Một tấm khác, Chu Toàn nước mắt chảy dài, chạy trối chết. Còn có một tấm, đó là đồng tử khuếch đại ra, sợ hãi đến tè ra quần......

Có thể nói, mấy tấm này tấm nào cũng "Kinh điển", đều cắm phập một nhát dao vào tim Chu Toàn.

"Từ từ!" Đột nhiên, Chu Toàn biến sắc, thất thanh nói: "Đó là...... Trang web khoe ảnh xấu mặt, mày up lên đó hả!?"

Hoàng Ngưu ngạo nghễ gật đầu, ý kia là, up có mấy tấm hình lên mà thôi, quá đơn giản!

Chu Toàn nghẹn một ngụm máu suýt ói ra ngoài, trang web khoe ảnh xấu mặt kia là nơi như thế nào? Nghe tên là hiểu nghĩa, nơi đó là sân chơi chuyên tung ảnh xấu mặt, lượt truy cập mỗi ngày nhiều đến đáng sợ.

Có thể nói, chỉ cần là ảnh xấu hổ này hơi thú vị một chút, đảm bảo sẽ truyền bá ra ngoài chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Chu mập lập tức nóng nảy, gã hô: "Ngưu Ma Vương, tao liều mạng với mày!"

Kết quả là bị Hoàng Ngưu đá một chân văng qua một bên, nó cảm thấy thật quái lạ khó hiểu, không phải chỉ up vài tấm hình lên thôi sao, cần kích động như vậy không chứ? Rất xúc động sẽ không thành người tài được.

"Ngưu Ma Vương, mày ức hiếp người khác!" Chu Toàn giậm chân, thật sự đã bị chọc tức.

"Đừng nóng, chỗ đó ngày nào cũng có ảnh mới đăng tải, có rất nhiều ảnh up lên là bị trôi xuống ngay thôi, cả cơ hội sủi chút bọt nước cũng không có." Sở Phong an ủi.

Điều này khiến Chu Toàn cảm nhận được một chút an ủi, gã hơi yên lòng.

Gã tiến đến gần Hoàng Ngưu, nhìn lượt người xem một cái, kết quả...... huyết áp tăng vọt ngay lập tức, trước mắt biến thành màu đen, gã thiếu chút nữa té lăn quay ra đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui