Thánh Khư

Hắn thật sự có thu hoạch. Thổ chất trên rễ cây rất đặc biệt, chỉ nhỏ bằng cái móng tay, nhưng lại được rất nhiều sợi rễ quấn quanh.

Đất có màu tím, hơi ánh, giống như hạt cát.

“Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến cỏ Xa Tiền phát sinh dị biến sao?” Hắn hơi hoài nghi.

Hoàng Ngưu cũng tiến đến thăm dò, nhưng nó cũng không hiểu.

“Mặc kệ, trước cất đã.”

Sau đó, bọn họ lại đến ba khu vực khác, phát hiện những thực vật dị biến. Đáng tiếc trái cây đã sớm bị người ta hái đi.

Sở Phong kinh ngạc phát hiện, dưới mỗi gốc thực vật đều có một cục đất lớn bằng móng tay, hơi óng ánh, có màu đỏ hoặc màu lam, khác với thổ chất bình thường khác.

Loại đất kỳ lạ này đều bị rễ cây quấn quanh, giống như ẩn chứa một loại tinh hoa nào đó.

Cứ như vậy, hắn thu thập được bốn khối, màu sắc giống nhau, thận trọng bọc lại.

“Có mấy thứ này, có khi nào ba hạt giống kia của mình sẽ nảy mầm hay không.” Sở Phong hơi kích động trong lòng. Hắn muốn biết rốt cuộc bọn chúng sẽ mọc ra cái gì.

Hắn rất chờ mong. Dù sao bọn chúng địa vị bất phàm, có nguồn gốc bên trong hộp đá thần bí dưới chân núi Côn Lôn.

Sở Phong mở tấm bản đồ, còn có một chỗ quan trọng nhất chưa đi. Chính giữa chỗ này vẽ một cái đầu lâu màu đen.

Điều này mang ý nghĩa cực kỳ nguy hiểm sao?

Theo tin tức tiết lộ ra ngoài, bên trong núi Thái Hành Sơn có một gốc cây nhỏ rất lạ, đã kết trái nhưng vẫn còn chưa chín, đã kinh động đến dị nhân các nơi.

Sở Phong hoài nghi. Nơi ký hiệu bằng đầu lâu đen này rất có thể là nơi mà cây nhỏ đó sinh trưởng.

“Mấy ngày qua, đoán chừng có một số dị nhân đã chạy đến. Không bao lâu nữa, núi Thái Hành Sơn nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ, tránh không được chuyện long tranh hổ đấu.” Sở Phong suy đoán.

Hắn gọi Hoàng Ngưu, tiếp tục đi tới, muốn nhìn xem rốt cuộc sẽ như thế nào. Nếu thời cơ phù hợp, hắn cũng muốn chen vào một chân.

Trên đường đi, hắn quả nhiên phát hiện tung tích một số dị nhân, nhưng hắn đều cẩn thận tránh đi.

Trái cây còn chưa thành thục, đã như vậy, mấy ngày nữa sẽ đến mức nào? Hơn phân nửa sẽ gió nổi mây phun. Dị nhân các nơi trong thiên hạ sẽ đến tranh bá.

Dù sao, nghe lời đồn, loại trái cây này có thể tạo ra cao thủ đỉnh cấp như Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương.

“Tại sao lại là nơi này?” Sở Phong kinh ngạc hỏi.

Bạch Xà Lĩnh.

Đây là một khu vực mang sắc thái thần bí bên trong núi Thái Hành Sơn.

Nghe đồn, nơi này có một con bạch xà thành tinh, sống không biết bao nhiêu năm, có hẳn truyền thuyết về nó.

Nhưng rất nhiều người đều không tin. Bởi vì người cuối cùng nhìn thấy đã qua đời mấy chục năm trước. Dựa theo lời nói của ông cụ kia khi còn sống, con rắn đó rất lớn, tối thiểu phải dài đến mấy trăm thước.

Ai có thể tin được? Rắn lớn nhất trong rừng nhiệt đới cũng chỉ mười mấy mét là hết cỡ.

“Có người, cẩn thận.” Sở Phong cùng với nghé vàng tránh đi.

Có một dị nhân đang bảo vệ cửa vào ngọn núi, mà người này còn là người quen của hắn, Tả Tuấn.

“Tám chín phần mười, gốc cây nhỏ chính là nằm ở đây.” Sở Phong đưa ra phán đoán.

Bạch Xà Lĩnh, trấn giữ rất nghiêm ngặt, con đường đi qua đều có dị nhân bảo vệ.

Không cần suy nghĩ nhiều, có thể xác định được cây nhỏ thần kỳ kia đang ở bên trong. Sinh Vật Thiên Thần rất khẩn trương, lo lắng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

“Để tao trèo qua vách núi. Tao không tin là không thể vào được.” Sở Phong quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Ngưu, ý bảo mày được không?

Hoàng Ngưu ngạo nghễ, đứng thẳng, đánh ra một quyền, không những hổ hổ sinh phong, mà cơ thể còn nhẹ nhàng và phiêu hốt.

Bọn họ phong bế hành tung, dán sát vào cây rừng, trực tiếp chạy đến trước một vách núi. Bây giờ, với thân thủ của Sở Phong, muốn trèo lên phía trên, tuyệt đối không thành vấn đề.

Bỗng nhiên hắn dừng bước: “Dị nhân bình thường cũng có thể trèo lên. Sinh Vật Thiên Thần không có khả năng không đề phòng. Nơi này nói không chừng còn nguy hiểm hơn.”

Sau khi dừng lại, hắn ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ vách núi cheo leo. Nơi này rất dốc, không một cọng cỏ, bởi vì toàn bộ ngọn núi màu nâu đều làm bằng đá.

Sở Phong giật mình, phát hiện ra mánh khóe bên trong.

“Đúng là hung ác thật.”

Hắn nhìn thấy trên vách đá dựng đứng có khe hở. Trên núi còn có vết tích tổn hại. Mặc dù đã được xử lý qua, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phân biệt ra được.

“Nơi này đã từng bị súng bắn tên lửa oanh tạc.”

Thậm chí, hắn còn nhìn thấy một vết máu mờ trên vách núi, đã sớm khô lại. Hiện tại hiện lên màu đỏ thẫm, cho thấy nơi này đã từng phát sinh chuyện gì.

Có người đã từng từ nơi này trèo qua sườn núi, kết quả bị vũ khí nóng oanh trúng.

Sở Phong và con nghé con rút đi. Mặc dù chưa chắc có thể giết chết được hắn, nhưng bây giờ không nên đánh rắn động cỏ, không cần thiết phải gây phiền toái.

Bạch Xà Lĩnh rất lớn. Hắn không tin không còn con đường nào có thể đi vào. Muốn toàn diện phong tỏa, Sinh Vật Thiên Thần phải cần vận dụng bao nhiêu dị nhân và vũ khí nóng chứ?

Trên đường, hắn nhìn hấy mười mấy tốp dị nhân, cũng đang tiềm ẩn, muốn tiếp cận chỗ sâu Bạch Xà Lĩnh.

Sở Phong tính toán, nếu phỏng đoán khu vực này cẩn thận, cũng có hơn một trăm dị nhân. Nơi này đã trở thành vòng xoáy thị phi, rất nguy hiểm. Chỉ cần dây dẫn lửa nổ tung, tất sẽ có đại chiến.

Có thể nhìn thấy, một số ngọn núi, còn có cửa hang, vết máu loang lổ. Có sừng gãy, vảy bạc... tất cả đều thuộc về dị nhân.

“Nơi này đã từng phát sinh chiến đấu kịch liệt. Xem ra ở đây rất không an toàn.”

Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, chờ trái cây thật sự chín, tuyệt đối sẽ càng khốc liệt hơn. Sở Phong thở dài. Muốn quật khởi trong cuộc chém giết của dị nhân, độc chiếm quả lạ, độ khó quá lớn.

Dù sao, dị nhân sẽ rất nhiều.

Khu vực giàu sắc thái thần bí này cũng không tính là nhỏ, có rất nhiều chỗ có thể ra vào. Cho dù Sinh Vật Thiên Thần có mạnh hơn, cũng không thể phong tỏa toàn bộ đường đi.

Một số dị nhân có thể ra vào từ chỗ này, dò xét tình huống.

Sở Phong thành công chui vào, nhưng lại càng thêm cẩn thận.

Bạch Xà Lĩnh, tên như ý nghĩa, thuộc về khu vực sơn lĩnh. Dãy núi ở đây kéo dài liên miên. Tương truyền còn có một con rắn lớn đang ẩn núp ngủ say bên trong khu vực này.

Trong khu vực sơn lĩnh còn có một gò đất, thế núi nhẹ nhàng, cổ mộc to lớn nhưng rất thưa thớt. Có một số dị nhân đang tiến đến nơi đó.

Sở Phong cũng đến. Liếc nhìn lại, chỉ có vài cây ngân hạnh lâu năm, toàn mấy trăm tuổi trở lên, vỏ khô nứt ra, thân cây rất thô, phải cần mấy người ôm mới hết.

“Nhiều sói như vậy sao?” Sở Phong kinh ngạc.

Vùng núi này bốc lên mùi tanh. Đó là mùi đặc biệt trên người dã thú. Đằng trước ước chừng có gần một trăm con Thanh Lang, con nào cũng nhe cái răng nanh trắng như tuyết của mình.

Bọn chúng thủ ở chỗ này, cũng chỉ vì muốn tranh đoạt?

Trong đó có hai con sói rất đặc biệt. Một con miệng rộng đầy ranh nanh, lớn hơn mấy con thanh lang bình thường, chẳng khác nào một con trâu đực. Kỳ lạ nhất chính là, bên ngoài lớp da của nó không phải lông mà là đá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui