Khương Nhị Lực bởi vì biết mấy chữ mà được làm đội trưởng dẫn đội trong thôn, đã bao giờ bị người chỉ trỏ như thế, hắn nắm chặt nắm đấm, cố gắng trấn định lại, "Nha đầu này, nói bậy bạ gì đó, người anh em này muốn chiêu công, hợp đồng kia viết rõ ràng, tôi cũng là người đàng hoàng, sẽ không ra chuyện bán cháu gái!"Nói hai câu như vậy, Khương Nhị Lực đã bị bản thân cảm động, lời còn lại há mồm liền tới, "Nghênh Xuân a, chú hai vì thấy đau lòng cho mấy chị em các cháu, chú hai vô dụng, trong nhà không bao nhiêu tiền, Nghênh Thu bệnh thành ra như vậy, chú hai cũng đau lòng, cũng vì chú hai thấy người anh em này muốn chiêu công, muốn cháu ra ngoài làm việc kiếm tiền, cứu em gái!"Nói xong, hắn bắt đầu lệ nóng doanh tròng, lắc đầu khoát tay, "Nếu cháu không tin chú hai, không muốn đi ra ngoài kiếm tiền chữa bệnh cho em gái, vậy thì không đi, không đi là được, chú hai dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ gom tiền chữa bệnh cho Nghênh Thu.
"Vẻ mặt hắn giản dị, vừa nói ra lời này, Khương Nghênh Xuân trực tiếp trở thành ác nhân không muốn kiếm tiền chữa bệnh cho em gái, mọi người nhất thời có chút mơ hồ, ánh mắt nhìn về phía Khương Nghênh Xuân cũng có chút thay đổi, nhất thời không nói gì.
Thật biết diễn, Khương Nghênh Xuân thút thít một tiếng, "Chú hai, em gái cháu bị bệnh lâu như vậy, cháu đến nhà chú mượn tiền nhiều lần mà chú một lần cũng không cho, cháu biết, anh họ sắp kết hôn, chú không đủ tiền, một phần cũng không muốn cho mượn, nhưng cho dù chú thiếu tiền cũng không thể tính kế cháu như vậy, chú nói đây là làm công, đây đâu phải làm công, rõ ràng chính là đòi mạng a.
"Cô căn bản không cho Khương Nhị Lực cơ hội nói chuyện, "Cô dì chú bác, người này há mồm liền nói dẫn cháu ra ngoài làm minh tinh, nói là có thể lên TV, cháu chưa từng gặp minh tinh, cũng chưa từng thấy TV, nhưng cho dù là kẻ ngốc cũng biết, muốn làm minh tinh khẳng định phải đẹp mắt, nhưng dáng vẻ cháu ra sao, chú hai cháu không nói hai lời, liền ép cháu ấn dấu tay lên khế ước bán mình, ấn xuống dấu tay này, đời này của cháu liền chấm dứt.
"Cô tựa như sợ hãi co rúm lại, "Chú hai, chú nể tình trước kia cha cháu liều chết liều sống làm việc giúp chú đi học, tha cho mấy chị em chúng cháu đi, không có cháu, em cháu sẽ không có ai che chở, Nghênh Thu chỉ mới ba tuổi thôi.
"Thả xuống một mồi lửa này, mọi người trực tiếp nổi giận, trong đó một người đàn ông cao lớn xô đẩy Khương Nhị Lực, "Anh không phải là người!"Khương Nhị Lực cũng tức giận, cũng không biết hôm nay nha đầu này bị cái gì, miệng lưỡi sắc bén, từng câu từng câu khiến hắn không nói nên lời, hắn hô lớn, "Thật sự oan uổng muốn chết, người anh em, cậu là người chiêu công đàng hoàng, cậu nói một câu đi.
"Trong lòng Trần Đại Cương cũng đắng chát, hắn còn có thể nói cái gì, đều do hắn đầu óc mụ mị, nội dung trên hợp đồng vừa rồi cũng viết quá ác độc, nếu náo loạn đến đồn công an, thật đúng là có thể bắt hắn vì tội lừa bán phụ nữ trẻ em, hắn cũng không nghĩ tới, cô bé này lại có thể lập tức cướp đi hợp đồng, hắn ha hả nở nụ cười, "Không muốn thì thôi, quên đi.
"Xoay người bỏ chạy.
"Bọn buôn người chạy rồi, bắt lấy hắn!"Trần Đại Cương có kinh nghiệm, rẽ vào hai ba cái ngỏ, chạy không thấy bóng dáng.
"Đúng là bọn buôn người, hắn bị dọa cho chạy mất rồi.
".