Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn


“Anh Bàng, ông chủ Phùng đang ở bên ngoài, nói muốn gặp giám đốc Diệp.” Chu Kiến Tân bước vào, nhỏ giọng nói với Bàng Dũng.Bàng Dũng xoa cằm, có chút không kiên nhẫn: “Sao những người này lại tới đây.”Trải qua chuyện mấy ngày nay, anh ta đã hơi không thích gặp gỡ với đám đại lý này, nhưng giữa bọn họ còn hợp tác với nhau, nay đối phương tìm đến cửa, anh ta cũng không thể không tiếp.

Bàng Dũng mở cửa văn phòng đi ra ngoài, cười ha hả chào hỏi với ông chủ Phùng đang ngồi bên ngoài: “Ông chủ Phung, ngọn gió nào thổi anh tới nơi này.

Cũng sắp đến tết rồi, mọi người vẫn chưa về quê sao?”Phùng Túc làm bộ không nghe thấy câu cuối cùng, đứng dậy, gương mặt nghiêm túc: “Quản lý Bàng, giám đốc Diệp có ở đây không? Tôi có tin tức muốn nói với hai người.”Bàng Dũng lắc đầu, nói: “Giám đốc Diệp đã trở về nhà máy để tổ chức đại hội khen thương công nhân viên rồi, phát lương thưởng cuối năm cho mọi người ấy mà.

Có chuyện gì anh cứ nói với tôi, lát nữa tôi sẽ giúp anh chuyển lời tới giám đốc Diệp.”“Cũng được, nói với anh cũng không khác gì.” Ánh mắt của Phùng Túc liếc nhìn người bán hàng trong tiệm, nói: “Quản lý Bàng, có thể mượn anh nói chuyện một chút hay không?”Bàng Dũng cũng hiểu rõ ý định của cậu ta, giơ tay bày ra tư thế xin mới: “Vào trong nói chuyện nào.”Hai người đi vào văn phòng, Bàng Dũng hỏi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Phùng, có thể nói thẳng rồi sao?”Phùng Túc cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng: “Quản lý Bàng, theo tin tức tôi vừa nhận gần đây thì có một bộ phận đại lý liên hệ với quản lý Vương, hai bên đạt thành hiệp nghị, dự định lén lút liên lạc với nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà.”Bàng Dũng trừng to đôi mắt: “Còn có chuyện như thế này? Chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, không lẽ bọn họ muốn vi phạm hợp đồng hay sao?”Phùng Túc thở dài, nói thẳng ý của quản lý Vương ra: “...Chủ ý nào quá tổn hại, lúc đó tôi đã cảm thấy không ổn rồi, nhưng phận thấp cổ bé họng cũng không tiện nói điều gì.

Quản lý Bàng, nói thật mặc dù chúng ta gần đây có vài chỗ bất đồng nhưng hợp tác lại vẫn luôn vui vẻ, tôi chỉ tin được anh cùng với giám đốc Diệp, thật sự không hy vọng sẽ xảy ra loại chuyện như thế này, vì vậy mới cố ý tới đây nói chuyện này cho anh.”Bàng Dũng hiểu, Phùng Túc là muốn về đội của bọn họ, mượn chuyện thông báo này tỏ rõ lập trường của mình, mượn cơ hội này hàn gắn lại quan hệ với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phu.Hơn nữa cậu ta cũng là người có hiểu biết.

Nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà hoàn toàn không cạnh tranh lại nổi bọn họ ở phân khúc TV giá rẻ, không nhìn thấy Tiêu Thư Dương đã bỏ cuộc rồi hay sao? Đám đại lý kém hiểu biết kia vì chen một chân vào phân khúc này mà bị quản lý Vương giật dây, nếu thật sự quậy đến mức tách ra, đó mới là chuyện cực kỳ sai.Phùng Túc là đại lý lớn của bọn họ, lại có thể lầm đường trở về và quyết tâm sửa sai, Bàng Dũng cũng không có lý do gì không nhận cành ô liu này.

Anh ta cười, khẳng định nói: “Tất nhiên, chúng tôi hợp tác với ông chủ Phùng vẫn luôn rất vui vẻ, giám đốc Diệp cũng đã từng nói, được hợp tác với người nói rõ lý lẽ, tuân thủ hợp đồng, hết lòng vì đối tác như ông chủ Phùng đây là điều cực kỳ kiêu ngạo.

Cảm ơn ông chủ Phùng đã nói cho tôi biết tin tức này, nếu không đến giờ chúng tôi vẫn còn bị dắt mũi giấu diếm!”Phùng Túc vội vàng xua tay: “Đây là chuyện nên làm, tất cả chúng ta đều là một tập thể, người nào muốn phá hỏng chuyện hợp tác của chúng ta,Phùng Túc tôi là người đầu tiên không đồng ý.“Nếu tất cả mọi người có thể suy nghĩ như ông chủ Phùng thì quá tốt rồi, giám đốc Diệp có thể tiết kiệm không ít tâm tư suy nghĩ.

Thật sự rất cảm ơn ông chủ Phùng đã luôn ủng hộ đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi.” Bàng Dùng bày ra dáng vẻ khách khí, nói.Bàng Dũng tiếp lời, sau đó lại nói thêm vào câu xã giao rồi lấy cớ còn có việc cần làm, tiễn Phùng Túc ra cửa.Chờ đến khi anh ta trở về, Chu Kiến Tâm vội vàng bước lại, nói: “Anh Bàng, tên họ Phùng này muốn làm gì chứ? Không phải là muốn tìm giám đốc Diệp nhờ nói giúp mấy câu chứ?”“Không phải.

Trước hết tôi phải gọi điện báo cáo của giám đốc Diệp đã...” Bàng Dũng còn chưa nói dứt câu thì ngoài cổng đã xuất hiện thêm một đại lý nữa.“Làm phiền rồi quản lý Bàng!” Đối phương đứng trước cổng, nhiệt tình chào hỏi.Bàng Dũng vừa lấy điện thoại di động ra đành phải nhét nó trở lại, cười mời đối phương vào văn phòng.

Vừa đặt mông ngồi xuống, ngay cả nước trà cũng chưa kịp ngồi, đại lý kia tỏ vẻ bí mật ra hiệu với Bàng Dũng, bày tỏ bọn người Long lão tam cấu kết với quản lý Vương, chuẩn bị tìm nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà đàm phán việc làm ăn, muốn thoát khỏi cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ triệt để.Trong khoảng thời gian không quá mười phút, khi lại một lần nữa nghe được tin tức này, Bàng Dũng thật sự dở khóc dở cười.Anh ta chỉ có thể giả bộ mình cái gì cũng không biết, nói lại những câu xã giao trước đó một lần nữa, cuối cùng mới tiễn đại lý này đi.Nhưng không quá hai phút sau, lại có một đại lý đến đây một mình, vẫn tỏ vẻ có lời muốn nói với anh ta.

Lần này không chờ đối phương nói, Bàng Dũng cũng đã đoán được những lời đối phương muốn nói nhưng cũng chỉ có thể giả vờ không biết gì nghe lại lần nữa.Trước lạ sau quen, sau nhiều lần như vậy, Bàng Dũng cũng ra đúc kết ra được phương pháp đối phó với bọn họ hữu hiệu nhất.

Đầu tiên là lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cảm kích, nói vài lời êm tai rồi tiễn đám đại lý phân phối đó ra cửa.Đến trưa, đã có bảy đại lý vào ra liên tục, thậm chí có người người tìm đến cùng một lúc, một trước một sau vào cửa, thật sự vừa nhảm nhí lại buồn cười.Sau khi cuối cùng cũng đuổi hết đám người này đi thì đồng hồ đã điểm bốn giờ chiều, lúc này Bàng Dũng mới chớp lấy cơ hội gọi điện báo cáo chuyện này cho Diệp Mạn.Diệp Mạn đã về huyện Trường Vĩnh tham gia đại hội tổng kết khen ngợi công nhân viên.Buổi sáng họp, buổi chiều nghỉ, đến ngày thứ ba mới đi làm lại.


Bây giờ trong nhà máy ngoại trừ nhân viên bảo vệ thay phiên nhau canh gác ra thì đã không còn ai, cực kỳ vắng vẻ.Phòng của Diệp Mạn đã cho thuê, quan hệ giữa cô và người nhà cũng không tốt, đương nhiên cũng không có tâm trạng đi thăm họ hàng thân thích gì đó, vì vậy đã ở lại văn phòng đọc báo cáo.

Đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của Bàng Dũng.“Chào buổi chiều, anh Bàng.

Đại hội khen thưởng rất thuận lợi, nhà máy cũng đã nghỉ.

Ngày mai tôi sẽ đi Phụng Hà với mấy bạn sinh viên về quê, đến lúc đó tôi sẽ trông cửa hàng, anh về nhà ăn tết đi.” Diệp Mạn bắt máy, chủ động nói chuyện trước.Khoảng thời gian ăn tết là lúc tiêu thụ thịnh vượng nhất, trong tiệm không có khả năng nghỉ liên tục mấy ngày giống như nhà máy, vì vậy nhân viên bán hàng đều sẽ sắp xếp thời gian lên lớp của mình, thay phiên nghỉ tết.

Nhưng nhân viên có thể nghỉ, lãnh đạo thì không, dù sao trong lúc ăn tết cũng phải có người canh cửa hàng.Diệp Mạn lại rất rảnh rỗi, nếu ở lại huyện Trường Vĩnh, bọn người Diệp Bảo Hoa và Diệp Đại Ni chắc chắn sẽ tìm đến cửa, không bằng dứt khoát về thành phố làm việc.Bàng Dũng cũng không có ý kiến gì: “Cô về trước đã rồi nói tiếp.

Nếu đã trở về Phụng Hà thì qua nhà chúng tôi ăn tết.

Tôi gọi điện cho cô là có chuyện khác muốn nói, xế chiều hôm nay...”Diệp Mạn nghe Bàng Dũng kể lại xong, thật sự dở khóc dở cười.

Đoán chắc là quản lý Vương còn đang đắc ý, lại hoàn toàn không biết những đại lý này vừa quay đầu đã lập tức bán đứng ông ta, làm bàn đạp bày tỏ thành ý quy thuận nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ.Ông ta đã quen ở trong cơ chế, làm sao hiểu được đám đại lý giống như cọng cỏ ở tầng dưới chót này trơn như cá trạch, đầu óc nhảy số rất dữ dội chứ.Vốn dĩ Diệp Mạn không sợ đám đại lý này phản bội, hiện tại bọn họ lén lút đứng chung một chiến tuyến như thế này, cô càng không cần phải lo lắng.Nếu đám đại lý đã chủ động giơ cành ô liu, bày tỏ sự hối hận thì cũng không cần thiết phải cầm mãi không buông,nói cho cùng thì mục đích của mọi người đều như nhau, đó là kiếm tiền.

Chỉ cần đám đại lý này có thể giúp cô bán hàng kiếm tiền, cho dù đã có những suy nghĩ khác thì đó vẫn là một đại lý tốt.Diệp Mạn khẽ cười, nói: “Bây giờ đã gần đến tết, anh cứ ngồi im chờ thời đi, bọn họ nguyện ý trở về thì trở về, muốn đi theo quản lý Vương làm loạn thì cũng mặc kệ bọn họ, chúng ta giả bộ như không biết gì hết.

Qua năm mới thống kê lại, có bao nhiêu đại lý đã ký hợp đồng với nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà thì chúng ta lại tuyển thêm bấy nhiêu đại lý.

Về phần đại lý đã báo tin cho anh, qua năm mới kêu bọn họ ký vào hợp đồng vận chuyển ký gửi là được, chúng ta giao hàng cho họ, không bao thầu chi phí vận chuyển nữa, cứ làm theo quy tắc cũ.”Nếu làm như vậy, ba mươi mấy đại lý phân phối chẳng phải sẽ chia thành hai nhóm hay sao?Thừa ra mười, hai mươi đại lý như vậy, có thể làm nên chuyện gì được?Bàng Dũng gật đầu: “Tôi hiểu được.”Diệp Mạn nói tiếp: “Qua tết ban hành một thông báo, công bố danh sách đại lý phân phối lấy hàng ra bên ngoài, không nói rõ nguyên nhân cụ thể như thế nào, chỉ cần nói là bọn họ tự nguyện đến lấy hàng, nếu như những đại lý phân phối khác có suy nghĩ này, cũng có thể nộp đơn lên cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.”Bàng Dũng lập tức hiểu ra được ý đồ của Diệp Mạn.

Đây là cố ý làm cho những đại lý khác xem, thiết bị gia dụng của bọn họ không phải là quả ngon, mọi người cần phải tuân thủ theo quy tắc và hợp đồng để làm việc, nếu như hai lòng, có ý định làm ăn riêng thì sẽ nhận được kết cục như thế.“Lát nữa tôi sẽ cho Kiến Tân đi sắp xếp, qua Tết thì phải đưa bản thông báo này cho mấy đại lý đó.” Bàng Dũng liền nói.Diệp Mạn gật đầu: “Được, cứ như vậy trước đi, còn cụ thể thế nào thì đợi ngày mai tôi về hẵng nói.”Ngày hôm sau Diệp Mạn, Hoàng Ái Linh và Thiệu Dương cùng ba người sinh viên muốn đến Phụng Hà, họ đi chung một tuyến xe quay về thành phố.Rời khỏi trạm xe, lúc sắp chia tay Hoàng Ái Linh hỏi Diệp Mạn: “Diệp Mạn, chị đón Tết ở Phụng Hà ư?”Diệp Mạn gật đầu: “Đúng vậy, chị nên ở lại cửa hàng, có chuyện gì không?”“Không có gì, nếu có thời gian em sẽ đến chỗ chị chơi." Nói xong, cô ấy vội vàng lôi Thiệu Dương đi.Diệp Mạn cũng không để chuyện đó trong lòng, cô xoay mình đi về phía cửa hàng.Bàng Dũng đợi sẵn trong cửa hàng, vừa nhìn thấy cô thì ngay lập tức kể cho cô nghe về tình hình mới nhất: “Phùng Túc và mấy đại lý hôm qua tìm tôi đó, đã bắt xe về quê ăn Tết hết rồi, còn Long lão tam và 26 đại lý khác vẫn chưa trả phòng, sáng nay đã ra ngoài rồi, có lẽ là đi gặp người bên nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà.”Diệp Mạn gật đầu: “Tùy bọn họ đi, không cần cho người theo dõi đâu, họ cũng chẳng tạo ra được sóng gió gì.

À anh Bàng, tôi có tin tốt này muốn nói anh nghe!” Bàng Dũng nhìn Diệp Mạn một cách kinh ngạc: “ Ồ, tin gì vậy, chắc hẳn là rất tốt đây.”Diệp Mạn lật quyển sổ đưa ra trước mặt Bàng Dũng.Bàng Dũng có phần chưa hiểu, lật quyển sổ ra, phía trên là một loạt con số được ghi lại, xem đến cuối, anh chỉ vào con số và hỏi: “5436540? Đây là lợi nhuận của chúng ta năm vừa qua ư?”Diệp Mạn gật đầu cười: “Đúng vậy, anh Bàng, đó toàn bộ là số lợi nhuận năm rồi của chúng ta, tổng cộng hơn năm triệu.


Trong đó đã trừ đi chi phí của việc xây dựng nhà máy mới và mua thêm chuỗi sản xuất.

Đây là toàn bộ lợi nhuận sau thuế, trong đó có hơn một triệu là nhờ bán tủ lạnh thu về được.”“Nhiều thế sao?” Bàng Dũng có chút khó tin, anh ta biết năm nay làm ăn thuận lợi, nhất định là có thu hoạch.

Nhưng các vấn đề cần dùng đến tiền cũng rất nhiều, nào là xây dựng nhà máy mới, nào là tiền lương của hàng trăm công nhân, mua thêm chuỗi sản xuất rồi còn quảng cáo này kia nữa, rất nhiều thứ phải chi.

Do đó, anh ta hoàn toàn không ngờ tới là lợi nhuận lại còn nhiều như vậy, so với việc anh ta buôn bán linh kiện mấy năm nay vẫn nhiều hơn rất nhiều.

Chỉ có nửa năm, đã thu về toàn bộ số vốn mà anh ta đã bỏ ra đầu tư rồi.Anh ta ấp úng nói: “Thảo nào Tiêu Thư Dương cũng muốn mở một cửa hàng gia dụng.”Diệp Mạn cười: “Năm nay chỉ là mới bắt đầu, tính ra cũng chỉ tốn có nửa năm.

Năm tới lợi nhuận của chúng ta phải tăng gấp đôi mới được.”“Chắc chắn rồi." Bàng Dũng cũng nói với vẻ rất tự tin.Nụ cười trên gương mặt Diệp Mạn bỗng trở nên lạnh nhạt, cô đóng quyển sổ lại, nói rằng: “Anh Bàng, tôi có một chuyện muốn thương lượng với anh.”Bàng Dũng cười gật đầu: “Cô nói đi.”“Chuyện là thế này, nhà máy của chúng ta mới ở bước thành lập đầu tiên, vẫn còn đang trong quá trình phát triển, nên là phần hoa hồng đó tôi không định lấy ra mà vẫn sẽ để đó, đầu tư cho việc sản xuất vào năm tới.

Còn về phần của anh, anh nói xem, nếu anh muốn lấy ra thì tôi sẽ cho kế toán chuyển vào tài khoản của anh.

Có điều nếu làm như vậy thì cổ phần của tôi sẽ cao hơn anh một chút, sau này sẽ phải tính lại từ đầu, anh Bàng thấy sao?” Diệp Mạn cho Bàng Dũng quyền quyết định.Bàng Dũng nghe xong những lời này liền xua tay: “Cô không lấy thì tôi cũng không lấy đâu, để đó để mở rộng quy mô nhà máy đi.

Dù sao thì thường ngày chúng ta cũng có lương, cũng đủ xài rồi, lấy ra rồi cũng chỉ để trong ngân hàng thôi.”“Được, anh quay về bàn lại với chị nhà đi, nếu có thay đổi gì thì cứ nói với tôi." Diệp Mạn gật đầu cười, bỗng nhiên cô cũng hy vọng Bàng Dũng sẽ để lợi nhuận lại nhà máy, vì năm tới sẽ cần dùng rất nhiều tiền.Bàng Dũng lắc đầu: “Không cần đâu, chắc chắn là cô ấy đồng ý, cứ quyết định vậy đi.”Diệp Mạn cũng không khuyên thêm gì nữa, cô nói tiếp: “Được thôi, thế thì giờ chúng ta bàn về kế hoạch của năm tới nhé, ăn Tết xong anh hãy đi Khê Hóa mở chi nhánh, còn mấy ngày này cứ đoàn tụ cùng gia đình đi, để tôi trông coi cửa hàng cho, tới giao thừa tôi đến nhà anh ăn tối, chúng ta quyết định vậy nhé.”Bàng Dũng nghĩ tới việc năm tới anh ta sẽ phải đi đi lại lại, bận rộn giải quyết công việc nên là không tranh luận thêm gì nữa: “Được thôi, bảng ca trực của nhân viên tôi đã sắp cụ thể và để ở đây.”Đám người của Long lão tam thương lượng rất hay, nhưng đến khi cùng giám đốc Vương hẹn gặp người bên nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà thì phát hiện tổng cộng trên dưới chỉ có hơn 20 người thôi, thương nhân lớn như Phùng Túc cũng không có ở đó.Rõ ràng đã bàn xong từ trước, nhưng cuối cùng hôm nay lại có kẻ rút lui, đi hỏi thì biết Phùng Túc đã trả phòng rồi.“Tôi nghe nói hình như hôm qua Phùng Túc đã đi tìm Bàng Dũng rồi” Một thương nhân nói nhỏ: “Hôm qua tôi cũng không tin, nhưng với tình hình này thì chắc là vậy rồi.”Nghe đến đây, Long lão tam bỗng ngơ ngác.

Diệp Mạn làm mất thể diện của Phùng Túc như vậy, cậu ta còn đi tìm cô, lại còn đi rất sớm, xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng hiểu, e là mưu đồ của họ, đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ sớm đã biết hết rồi.Long lão tam tức tối mắng: “Mẹ kiếp, lũ phản bội.”“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Có người hỏi câu mà mọi người đều muốn hỏi.Long lão tam bĩu môi: “Còn làm thế nào nữa? Chỉ có thể phóng lao theo lao thôi.

Nếu Diệp Mạn chưa biết chuyện này thì chúng ta còn cơ hội chuyển mình, nhưng Phùng Túc chắc chắn sẽ rêu rao chuyện này khắp nơi, bây giờ cho dù có đi tìm Diệp Mạn thì cô ta cũng sẽ không giữ thể diện cho chúng ta.”Nghe thấy lời này, mọi người đều cảm thấy hối hận, bọn họ chỉ muốn hoạt động âm thầm để kiếm thêm chút lợi nhuận mà thôi, lại không ngờ rằng phải đến mức chia rẽ với Phùng Túc như thế, nhưng sự việc đã đến nước này rồi, chỉ có đi tìm hợp tác với nhà máy sản xuất, e ra mới nhờ nói giúp được.

Nhưng bây giờ đi tìm chỗ hợp tác khác thì lại động đến chủ cũ.

Diệp Mạn và Bàng Dũng ôm hận như vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho họ.“Cậu làm ra cái vẻ mặt đó làm gì? Không phải còn giám đốc Vương sao, thiên hạ rộng lớn thế này, cũng không phải chỉ mình Phùng Túc mới có hàng bán." Long lão tam chán ngán vẻ mặt ủ rũ của mấy thương nhân kia.Có người nói một cách miễn cưỡng: “Anh nói nghe đơn giản lắm, người đàn ông họ Vương đó cũng không biết có đáng tin hay không.”“Đi xem là biết ngay thôi mà.


Nếu không thì giờ phải làm sao? Đi tìm Diệp Mạn và Bàng Dũng nhận tội ư? Cho dù các anh đồng ý thì tôi cũng không đồng ý, dựa vào điều gì chứ, tôi giúp họ bán hàng,họ cũng kiếm được tiền, chẳng qua chỉ là lợi ai nấy hưởng thôi.” Long lão tam nói một cách giận dữ.Câu này cũng có lý, những người kiên trì đi đến bước này đều là những người bất mãn về hành động của đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ hai ngày trước, câu nói này như nói trúng vào tâm can của họ.Sự việc hôm nay cũng không còn đường lui nữa rồi, bọn họ chỉ có thể đi tìm giám đốc Vương thôi.Giám đốc Vương đưa những người này đến gặp trực tiếp Tiêu Thư Dương.Tiêu Thư Dương vừa từ bên ngoài về, mấy tháng nay anh ta không ngừng mở thêm cửa hàng, trước mắt đã có 14 cửa hàng trên toàn tỉnh rồi.

Về cơ bản là bao gồm những thành phố có nền kinh tế khá phát triển.Bây giờ quay về còn nhận được tin của giám đốc Vương, nói rằng họ và Lão Sư Phụ, còn có Phùng Túc đã ngừng hợp tác, bây giờ nhà máy của họ không đủ khả năng nên họ muốn hợp tác với Giáp Thiên Hạ.Tiêu Thư Dương thờ ơ với tin tức này, con đường mà anh ta và Lão Sư Phụ đi không giống nhau.

Nhưng khi nghe giám đốc Vương nói qua điện thoại, tiền thưởng hậu hĩnh trong đại hội và sự mở rộng của Lão Sư Phó thì anh ta liền ý thức được hiệu quả và tốc độ của việc lợi dụng các thương nhân nhỏ để phát triển và mở rộng thị trường là nhanh đến mức nào, tiền thưởng cũng tốn cả mấy trăm ngàn, cho thấy Diệp Mạn kiếm được rất nhiều tiền.Ngoài ra còn có các thị trường rộng lớn ở các vùng sâu vùng xa, hiện tại họ không thể mở cửa hàng ở mỗi huyện nhỏ nên chỉ có thể dùng đại lý để bù lại.

Nếu bây giờ có đại lý đưa đến cửa, vừa hay có thể thử lợi dụng những người này xem có thể nắm giữ được thị trường ở địa phương nhỏ hay không.Vì vậy sau khi cân nhắc, Tiêu Thư Dương đã đồng ý yêu cầu của quản lý Vương, cố ý bao cả một quán trà để chiêu đãi đám đại lý.Đám người Long lão tam đi vào quán trà, quản lý Vương liền giới thiệu hai bên: “Đây là tổng giám đốc Tiêu của Giáp Thiên Hạ, anh rể anh ấy là giám đốc của nhà máy điện gia dụng thành phố Phụng Hà, ở trong nhà...”Liên tiếp nghe được lai lịch người nhà không nhỏ, hai mắt đám người Long lão tam tỏa sáng, trái ngược với Diệp Mạn không có căn cơ, vị tổng giám đốc Tiêu này có lai lịch rõ ràng không nhỏ, quan hệ lại rộng, cố làm gì những năm cuối đời thu chi góc đông, trở mặt với Lão Sư Phụ cũng chưa hẳn là chuyện xấu.Long lão tam lúc này nhiệt tình nâng chén trà lên nói: “Xin chào tổng giám đốc Tiêu, tôi lấy trà thay rượu mời anh một chén.

Chúng tôi những người này đã được quản lý Vương giới thiệu qua nên tôi đây cũng không nhiều lời, chúng tôi thì một là TV, hai là máy giặt, một tháng có thể bán ra vài trăm cái, nếu có nguồn hàng của Giáp Thiên Hạ của các anh phong phú như này thì lượng tiêu thụ khẳng định càng thêm chắc chắn.”“Cũng không phải, mọi người đã xem qua Giáp Thiên Hạ rồi, trong đó chỉ là TV thì có nhiều nhãn hàng, một hai chục kiểu dáng, càng đừng nói đến loại khác.

Tổng giám đốc Tiêu chẳng những có thể giữ được giá ưu đãi nhất của nhãn hiệu nội địa, hơn nữa còn có rất nhiều hàng nhập khẩu anh ấy cũng có thể lấy về.

Các cậu bán một cái TV lợi nhuận bao nhiêu, được một trăm tệ không?” Quản lý Vương cầm chén trà cười híp mắt hỏi.Long lão tam không rõ nói: “Haiz, phần lãi gộp lại cũng không khác con số kia là mấy, nếu trừ đi phí nhân công, tiền thuê nhà, điện nước...!thì không kiếm được bao nhiêu tiền.”Quản lý Vương gật đầu: “Cái này đúng rồi.

Cậu biết trong cửa hàng của tổng giám đốc Tiêu một chiếc TV 29 inch nhập khẩu lợi nhuận rất cao không?”Ông ta duỗi ra ba ngón tay.Long lão tam mắt mở lớn: “Ba trăm?”Quản lý Vương cười nhạo: “Ba trăm là xong sao? Nhiều thêm một số 0.”Tiêu Thư Dương phất tay nói: “Đây là hàng nhập khẩu, lợi nhuận cao, nhãn hiệu trong nước ông bán được giá này.”“Vậy cái kia một chiếc cũng có mấy trăm tệ lợi nhuận, hơn mười tệ vừa nói còn có ý nghĩa gì.” Quản lý Vương dường như cực kỳ không để vào mắt mấy đại lý thu được lợi nhuận ít ỏi này, ông ta liệt kê ra lợi nhuận của cửa càng Giáp Thiên Hạ, từng cái máy giặt, điều hòa, TV, tủ lạnh đều đến vài trăm.Lợi nhuận mê người như vậy nói đến mấy người Long lão tam bùng nổ cảm xúc.Sản phẩm của điện gia dụng Lão Sư Phụ đều không bán được đến một nghìn tệ, tất nhiên lợi nhuận ít.

Nếu bán hàng giống Giáp Thiên Hạ bán một chiếc thu được lợi nhuận mấy trăm tệ như thế, vậy bọn họ không giàu ư?Lúc trước mấy đại lý còn có chút hối hận, bây giờ cũng muốn mở, cầu phú quý trong nguy hiểm, bọn họ muốn kiếm nhiều tiền phải chiến đấu mở rộng loại hình sản phẩm, tăng lợi nhuận sản phẩm cao hơn, chính là lựa chọn rất tốt.Hai bên đều có ý muốn hợp tác, nói chuyện cả buổi cuối cùng thống nhất.

Mấy đại lý chỉ nhìn đơn giản số lượng sản phẩm tuy không lấy được nhiều nhưng vì nhiều loại mỗi tháng người cầm hàng số lượng cộng lại không ít, chia trung bình xấp xỉ gần một trăm nghìn tệ, sản phẩm điện gia dụng chủ yếu gồm máy giặt, TV, tủ lạnh, điều hòa.Nói cách khác, ngồi ở đây tới trưa mà Giáp Thiên Hạ đã đưa ra hơn hai triệu hàng hóa.

Tuy lợi nhuận ít hơn nhiều so với bán lẻ nhưng không chịu nổi một lượng lớn, thật tiện lợi và không phải lo lắng.Sau khi tiễn đại lý về, quản lý Vương quay lại, cười híp mắt nói với Tiêu Thư Dương: “Tổng giám đốc Tiêu, thế nào? Những đại lý này thực lực không thấp, phải không?” Trọng tâm công việc của Tiêu Thư Dương vẫn đặt trên việc mở cửa hàng trực tiếp, anh ta bóp trán nói: “Thật sự vượt qua dự đoán của tôi, nhà giàu mới nổi ở những nơi nhỏ bé này rất hào phóng, đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ đã cho họ hơn một trăm nghìn phần thưởng.

Chẳng qua hôm nay xảy ra chuyện này, chúng ta lại bắt tay với điện gia dụng Lão Sư Phụ.”Quản lý Vương khinh thường nói: “Đây không phải chuyện sớm muộn à? Bọn họ sản xuất TV chủ yếu, thế nhưng tôi nghe nói họ đang tìm người mua dây chuyền sản xuất mới, sớm muộn gì cũng cạnh tranh với nhà máy sản xuất TV, bây giờ sức mạnh của Lão Sư Phụ suy yếu chẳng khác nào giúp anh rể cậu rồi.

Tổng giám đốc Tiêu, vừa kiếm được tiền vừa đả kích được đối thủ, sao lại không làm?”“Ông nói cũng có lý, bây giờ cứ làm như vậy trước đi, trở về tôi để Lý Hưởng chú tâm quan sát, xem mấy đại lý có thể làm ra chút thành tích hay không.” Trước mắt Tiêu Thư Dương vẫn giữ trạng thái đứng ngoài.Quản lý Vương cũng không cam tâm tình nguyện, ông ta còn hy vọng xây dựng được mạng lưới tiêu thụ đại lý rộng rãi, như vậy máy giặt của họ cũng có thể dễ bán khắp tỉnh rồi.

Suy nghĩ trong chốc lát, ông ta nói với Tiêu Thư Dương: “Tổng giám đốc Tiêu, thật ra còn có một nhóm người chúng ta có thể lôi kéo.”“Ồ? Quản lý Vương ông đúng là nhiều biện pháp, ai?” Tiêu Thư Dương ngáp một cái hỏi.Quản lý Vương cười ha ha nói: “Một đám đại lý sớm nhất của Lão Sư Phụ, sau đó đầu quân về Đông Phương.

Những người này sau lại muốn quay lại đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ, nhưng hai bên không cùng lời nói chỉ có thể bỏ.


Những người này có tài chính, cũng từng bán thiết bị gia dụng, có sẵn kinh nghiệm lẫn nhân viên bán hàng, nếu bọn họ tham gia vào Giáp Thiên Hạ, có thể nói như hổ mọc thêm cánh đối với sự nghiệp của tổng giám đốc Tiêu đấy.”Tiêu Thư Dương cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi cũng không có nhiều thời gian liên hệ từng người bọn họ được.”Cách làm trước đó của Bàng Dũng, ai biết đến đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ đều biết.

Nếu đi gặp lần lượt từng người này khuyên họ đồng ý, Tiêu Thư Dương tự nhận mình lúc này không có kiên nhẫn lẫn công sức này, anh ta có thể mở mấy cửa hàng tất cả đều do anh ta quản lý, chẳng phải tốt hơn việc phát triển những đại lý chỉ thấy lợi nhuận và có thể đào tẩu bất cứ lúc nào sao?Quản lý Vương phất tay: “Tổng giám đốc Tiêu, không phải phiền phức như thế.

Bên Đông Phương kia có tư liệu và phương thức liên hệ của bọn họ, muốn có tư liệu của những đại lý này còn không phải dễ như trở bàn tay? Bây giờ bọn họ cần con đường cung cấp hàng ổn định tiện nghi,mà Giáp Thiên Hạ có được nguồn cung cho cả tỉnh, nhà máy của chúng tôi đều không sánh bằng, nếu tổng giám đốc Tiêu cho người ra mặt liên hệ bọn họ, tỷ lệ thành công rất cao đó.”Tiêu Thư Dương nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát đề nghị của ông ta, hình như cũng được thật.

Hơn nữa, dù cho chuyện không thành công cũng không có tổn thất gì đối với anh ta.“Được, trở về tôi sẽ nói với anh rể một tiếng, lấy được phương thức liên lạc để Lý Hưởng liên hệ bọn họ.”Về phần có được hay không thì phải xem ý trời rồi.Quản lý Vương vui tươi hớn hở nói: “Vậy tôi chờ tin tức tốt của cậu.”Nếu Giáp Thiên Hạ làm tốt chuyện này, ông ta cũng sẽ thơm lây, sang năm nhiều thêm một nguồn tiêu thụ máy giặt.Ngày hôm sau, giao thừa, ăn cơm tất niên xong Tiêu Thư Dương liền vào thư phòng, nói chuyện này với giám đốc Tôn.Sau khi Giám đốc Tôn nghe xong nở nụ cười: “Cái tên quản lý Vương này đúng là lòng dạ hẹp hòi, bị lỗ vốn ở chỗ Diệp Mạn nên phải trăm phương ngàn kế kiếm lại.”“Ân oán giữa bọn họ em mặc kệ, dù sao có lợi đối với Giáp Thiên Hạ chúng ta thì làm thôi.” Tiêu Thư Dương bất mãn thờ ơ nói.Giám đốc Tôn khen ngợi gật đầu: “Đó chính là lý do.

Quản lý Vương này lòng dạ không được tốt lắm, nhưng là người tốt nhất khiến người khác phải ngột ngạt, Diệp Mạn tiêu tiền mở hội nghị đại lý, vốn có ý khích lệ đại lý năm sau càng thêm sức lực tiêu thụ sản phẩm điện gia dụng Lão Sư Phụ, kết quả ngược lại khiến quản lý Vương đào góc tường, cô ta không đi tìm quản lý Vương là cô ta đã giữ được bình tĩnh! Nếu nhóm đại lý này bây giờ đã rời khỏi đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ, đang cần hàng, chúng ta cũng có thể liên lạc một chút, sản phẩm của chúng ta không thể cạnh tranh với đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ, nhưng chúng ta có thể chuyển sang phân khúc tầm trung hình thành cạnh tranh khác biệt, việc này cũng không tệ, qua năm mới anh sẽ liên hệ lão Cổ để hỏi ông ta thông tin.”“Khi nào Đông Phương Hồng tuyên bố phá sản?” Tiêu Thư Dương tùy tiện hỏi một câu.Giám đốc Tôn thở dài: “Qua Tết, đáng lẽ trước Tết là tuyên bố rồi nhưng giám đốc Cổ đã xin cấp trên, nói là qua Tết sẽ chính thức tuyên bố, để mọi người ăn Tết an yên, tránh việc ăn Tết mà trong lòng luôn âu buồn, lo lắng.”Tiêu Thư Dương khịt mũi tỏ ý xem thường, giả tạo, Đông Phương Hồng phá sản là chuyện chắc chắn rồi, không chính thức tuyên bố thì nhân công liền có thể vui vẻ ăn Tết sao, giám đốc Cổ này đúng là đang tự lừa mình mà Tiêu Thư Dương khịt mũi tỏ ý xem thường, giả tạo, Đông Phương Hồng phá sản là chuyện chắc chắn rồi, không chính thức tuyên bố thì nhân công liền có thể vui vẻ ăn Tết sao, giám đốc Cổ này đúng là đang tự lừa mình mà.“Anh rể, tài liệu nhận được rồi, em kêu Lý Hưởng đến lấy, chuyện này giao cho anh ấy xử lý nhé.”Giám đốc Tôn ngẩng đầu nhìn anh ta: “Em đón Tết xong còn phải đi tỉnh mở cửa hàng ư?” “Đúng vậy, vẫn còn vài thành phố có đủ điều kiện mở cửa hàng.” Tiêu Thư Dương gật đầu.Giám đốc Tôn có chút buồn rầu: “Có thời gian thì về nhà thường xuyên hơn xem chị của em suốt ngày cứ oán trách anh, nói là mấy tháng trời không gặp em rồi, cả nhà ai cũng nhớ em hết!”Tiêu Thư Dương đồng ý nói: “Em biết rồi, sau này có thời gian em sẽ về thăm nhà nhiều hơn.”Đối diện với nhà nhà đèn sáng, gia đình đoàn kết thì đêm giao thừa này Diệp Mạn vẫn ngồi trông coi cửa hàng.Tết đến, mọi người đoàn tụ cùng gia đình, cùng nhau ăn cơm nhưng cũng không ít người đi dạo phố, cửa hàng gia dụng sạch sẽ cũng là một nơi tốt để họ dừng chân, nhưng có điều người xem thì nhiều nhưng mua thì rất ít.Buổi chiều, Diệp Mạn giải quyết công việc trong văn phòng, đột nhiên nhân viên cửa hàng đến báo nói là có một cô gái trẻ muốn gặp cô.Diệp Mạn bỏ bút xuống, đi ra thì liền gặp Hoàng Ái Linh với chiếc áo khoác len màu đỏ, gương mặt nhỏ trắng nõn nà ở phía sau lớp áo, vừa vui mừng lại đáng yêu.

Nhìn thấy Diệp Mạn, Hoàng Ái Linh liền chạy về phía cô, đưa cho cô một cái túi: “Diệp Mạn, năm mới vui vẻ, em đem cho chị một ít đồ ăn vặt, chị xem có thích không?”Diệp Mạn cúi đầu nhìn, trong đó là sô cô la, kẹo sữa còn có bánh quy đều là những món đồ ăn vặt rất đắt tiền, từ đó có thể thấy gia cảnh của Hoàng Ái Linh cũng rất tốt.“Cảm ơn em.” Diệp Mạn nhận quà và từ trong túi lấy ra hai bao lì xì, đưa cho cô một bao và Thiệu Dương ở phía sau từ nãy giờ không lên tiếng: “Năm mới vui vẻ.”Đây là bao lì xì của ngày hôm qua, các nhân viên đi làm ai cũng được một bao, giờ còn vài bao sót lại trong túi áo cô, vốn dĩ là đến nhà Bàng Dũng đón Tết rồi tặng cho con của anh ta, bây giờ lại không có quà cho Hoàng Ái Linh, thôi thì tặng bao lì xì vậy.Hoàng Ái Linh nhận lì xì xong, có chút ngại ngùng nói: “Em cũng có ư? Lì xì đều là do người lớn phát cho, Diệp Mạn, hay là chị cất đi.”Diệp Mạn cười: “Các em còn là học sinh, còn chị đi làm rồi, em cầm đi, cứ xem như giám đốc Diệp tặng cho thực tập sinh vậy,hôm nay nhân viên ai cũng có, cũng không có bao nhiêu tiền đâu, chủ yếu để bày tỏ sự chúc mừng ấy mà.”Lúc này Hoàng Ái Linh mới ngại ngùng nhận, sau đó cười nói: “Cảm ơn chị, à đúng rồi, hôm nay chúng em đến là có việc muốn nói với chị.”Nói xong, cô từ trong túi lấy ra một tờ giấy dúi vào tay Diệp Mạn, sau đó phấn khích nói: “Hôm nay chú út gọi điện về nói chú ấy đang học ngoại giao ở Nhật Bản, vẫn còn thêm mấy tháng nữa mới quay về.

Tụi em đã nói với chú út về việc công ty mua bán TV màu rồi, nhờ chú lúc rảnh rỗi thì xem giúp, chú đã đồng ý rồi.

Chị Mạn, đây là cách mà em liên lạc với chú út, chị viết thư đưa cho chú yêu cầu cụ thể đi.”Diệp Mạn thật sự không ngờ rằng Hoàng Ái Linh lại nhiệt tình đến thế, vừa cảm động vừa có chút áy náy: “Cái này...!Không biết là chú út của em làm công việc gì? Có tiện hay không? Chỉ sợ sẽ làm phiền chú”Hoàng Ái Linh kéo tay Thiệu Dương nói: “Là chú của anh ấy đó, nhưng mà nhà của chúng em rất gần nhau, chú cũng là người chứng kiến em trưởng thành nên chắc sẽ đồng ý thôi, không có vấn đề gì đâu đúng không Thiệu Dương?”Thiệu Dương đành đáp: “Đúng vậy giám đốc Diệp, chú út của tôi là bác sĩ, qua bên đó để giao lưu học tập, ở bên đó chú ấy có bạn bè và người quen có thể giúp chị hỏi thăm, nhưng mà có thành công hay không thì không dám bảo đảm, nếu như chị vẫn chưa tìm thấy hướng giải quyết thích hợp thì có thể liên lạc với chú của tôi thử.”Nghe nói đối phương là bác sĩ và không có liên quan gì đến TV màu, Diệp Mạn mới thôi suy nghĩ là sẽ làm phiền người khác.

Còn Hoàng Ái Linh và Thiệu Dương đều có ý tốt, cô ghi nhận ân tình này: “Được, cảm ơn hai em rất nhiều, sau này có việc gì cần đến chị thì các em cứ nói nhé.”Tuy cô cảm thấy dựa vào điều kiện của hai người này thì sẽ không có việc cần nhờ tới cô, nhưng để cảm ơn thì vẫn nên nói như thế.“Được, chị Mạn, chúng em chuẩn bị đi xem phim, chị đi cùng tụi em không?” Hoàng Ái Linh nhiệt tình mời Diệp Mạn.Diệp Mạn không muốn làm kỳ đà cản mũi, cô lắc đầu cười nói: “Chị còn phải trông cửa hàng nữa, hai em đi đi, bye bye.”Tiễn hai người họ xong, Diệp Mạn cũng không nghĩ tới chuyện này nữa, cũng không thèm xem tờ giấy mà tùy tiện kẹp vào quyển sổ trong ngăn bàn.Những ngày Tết nhanh chóng trôi qua, các nhân viên bán lẻ không có ngày nghỉ nào, khi những người khác nghỉ lễ thì bọn họ vẫn phải tiếp tục làm việc, cùng lắm là chỉ được luân phiên nhau thôi.Mùng 2 Tết là Bàng Dũng đã bắt đầu trở lại làm việc rồi.Bước vào cửa điều đầu tiên anh ta làm là nói với Diệp Mạn một tin xấu: “Sáng nay Trình Châu gọi điện cho tôi, nói là bên Giáp Thiên Hạ liên lạc với họ và có thể cung cấp cho họ một nguồn hàng phong phú hơn gồm mấy chục phân loại.

À đúng rồi, tôi còn nhận được tin, giám đốc Vương là người giới thiệu Long lão tam và đám đại lý đó cho Giáp Thiên Hạ, nghe nói Long lão tam và đám đại lý đó đã mua hàng từ Giáp Thiên Hạ rất nhiều, mà đa phần là những mặt hàng mà chúng ta không có.

Ông Vương này, thật không biết an phận, tôi thấy ông ta muốn liên minh với Tiêu Thư Dương lấy hết khách hàng của chúng ta đó.”Diệp Mạn lại đang quan tâm một chuyện khác: “Trình Châu gọi cho anh còn nói thêm gì nữa?”Trình Châu làm vậy rõ ràng là muốn đầu hàng, anh ta còn muốn làm người phân phối cho Lão Sư Phụ.Bàng Dũng lắc đầu: “Chỉ nói có vậy thôi, không có nói thêm gì khác.

Lúc đó tôi nóng lòng muốn báo cho cô biết nên cúp máy ngay cũng không hỏi thêm gì, hay là chúng ta cho Trình Châu một cơ hội?”Diệp Mạn lườm anh ta: “Không phải đã từng cho rồi sao?”Bàng Dũng nhất thời không nói được gì, anh ta vốn dĩ chỉ muốn nới lỏng yêu cầu đối với Trình Châu, nhưng Diệp Mạn lại không muốn như vậy nên anh ta không tiện nói thêm gì, chỉ nói: “Cũng đúng, để xem Trình Châu bọn họ lúc nào mới nghĩ thông suốt.”Diệp Mạn che miệng cười: “Trình Châu đã chịu thiệt một lần rồi, cứ cho là Diệp Thiên Hạ nổi tiếng thì anh ta cũng không dám đầu tư dưới trướng của Giáp Thiên Hạ đâu.

Để xem anh ta còn có thể trụ được không, nếu vẫn trụ được thì mọi người vẫn còn cơ hội hợp tác,còn không thì thôi.

Quy tắc không thể đảo lộn, đối với đám thương nhân họ thì không được mềm lòng, phải thưởng phạt rõ ràng”Bàng Dũng nghe xong bối rối: “Ý của cô là?”Diệp Mạn không giải thích nhiều: “Mấy hôm nữa anh sẽ biết.

Chúng ta án binh bất động trước, lần này là để cho bọn thương nhân sàng lọc và lựa chọn, giữ lại những thương nhân coi trọng uy tín, danh dự và tôn trọng quy tắc, đồng thời cũng cho tất cả bọn họ một bài học, để bọn họ nhớ, tránh để sau này hễ có người tác động là họ liền rời đi.”Lúc đó Bàng Dũng không hiểu ý của Diệp Mạn, nhưng hai ngày trôi qua, cuối cùng anh ta cũng hiểu.Hơn 7 giờ tối mùng 4 Tết, trên đài của tỉnh lại xuất hiện quảng cáo sản phẩm của Lão Sư Phụ, nội dung quảng cáo là một video phát tiền thưởng, chỉ vỏn vẹn ba mươi phút với một chủ đề: Lão Sư Phụ tuyển dụng đại lý phân phối, đại lý phân phối ưu tú sẽ nhận được phần thưởng là một chiếc xe hơi vào cuối năm, phối hợp cùng chữ “Phùng Túc” với gương mặt nở nụ cười rạng rỡ và một tay giơ lên huân chương “đại lý xuất sắc nhất” còn một tay cầm tấm bảng “ô tô mini”.Sau khi phát giải thưởng xong, trên màn hình hiện ra ba chữ màu đỏ nổi bật “TV màu 14 inch của nhà gia dụng Lão Sư Phụ, chỉ cần 999 tệ là có thể mang về nhà, 888 tệ cho một tủ lạnh 95 lít, máy giặt tự động chỉ 548 tệ...”Giám đốc Vương để giá Máy Giặt tự động cho các thương nhân là 550 tệ, giá bán mà Lão Sư Phụ công bố trên quảng cáo lại thấp hơn 2 tệ.Giá thế này thì các thương nhân làm sao mà bán ra được? Bán lỗ luôn sao? Có thương nhân nào mà ngốc đến thế? Xem xong quảng cáo, trong lòng giám đốc Vương có chút nguội lạnh, ông ta dám khẳng định những thương nhân đó nhất định sẽ đến tìm ông ta gây phiền phức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận