Thập Niên 80 Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn


Quả nhiên, vào ngày thứ hai sau khi quảng cáo được phát sóng, điện thoại của văn phòng quản lý Vương đã bị các đại lý khủng bố dữ dội.

Kể từ buổi sáng khi văn phòng làm việc, điện thoại của ông ta đã reo liên tục không ngừng, cứ một người nối tiếp một người, tất cả đều là từ các đại lý gọi tới, họ chất vấn ông ta có phải đã lừa họ hay không, cố ý bán cho họ với giá cao hơn, họ yêu cầu ông ta giảm giá, nếu không sẽ trả hàng về.Đầu của quản lý Vương như muốn nổ tung.Lúc trước khi tìm Diệp Mạn, ông ta đã chào giá một cái máy giặt tự động lồng đôi là 600 tệ, vì để lôi kéo thêm nhiều đại lý, ông ta đã hạ giá xuống còn 550 tệ, đây đã là một mức giá vô cùng ưu đãi rồi, nếu mà giảm nữa thì nhà máy của bọn họ cũng không còn bao nhiêu lợi nhuận, quan trọng nhất là chiết khấu mười hai mươi tệ cũng không có ích lợi gì nữa.Bởi vì quảng cáo của cửa hàng Lão Sư Phụ đã khiến cho người tiêu dùng mặc định cho rằng giá của máy giặt tự động lồng đôi là 548 tệ.

Nếu mà cao hơn mức giá này thì khách hàng sẽ không chịu mua.

Giả sử bọn họ cũng hạ giá thị trường xuống con số này thì giá sỉ nhập hàng cũng phải hạ xuống khoảng 500 tệ, như vậy thì các nhà đại lý mới có thể kiếm được một chút lợi nhuận.

Nếu không làm vậy, bán một cái máy giặt đến 20, 30 tệ còn không kiếm được, ai thèm bán làm gì nữa?Nhưng họ đã bán cho Giáp Thiên Hạ và các cửa hàng khác hơn 500 chiếc, làm sao có thể bán với mức giá thấp như vậy được, thế thì nhà máy phân phối của bọn họ còn lời lãi cái gì? Mà cho dù ông ta có muốn bán thì cũng chắc chắn nhà máy sẽ không cho.Quản lý Vương thật sự là sắp nổ óc rồi, nói hết nước hết cái thế mà các đại lý vẫn cắn hoài không nhả.

Ông ta cảm thấy thật phiền phức, thế là dứt khoát vứt vấn đề nan giải này cho Tiểu Hoàng: “Nếu có người gọi tới thì nói tôi không có ở đây, đi ra ngoài làm việc rồi.”Tiểu Hoàng gật đầu: “Vâng, quản lý.”Thế nhưng kéo được một thời không kéo được một đời, đây cũng không phải là giải pháp lâu dài.Quản lý Vương suy nghĩ trong giây lát, khó chịu hỏi Tiểu Hoàng: “Cậu nói xem, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đào đâu ra được cái máy giặt rẻ vậy chứ?”cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng chỉ là người bán trung gian, không thể nào không kiếm tiền từ giá chênh lệch được.

Nhà máy, Lão Sư Phụ và các đại lý khác đều kiếm được tiền từ đó, tức là cứ mỗi một tầng là sẽ kiếm được 20 đến 30 tệ, còn cộng với các chi phí khác nữa, một cái máy giặt như vậy, chi phí sản xuất cũng phải thấp hơn 450 tệ, nếu không sẽ không thể nào làm được.

Thế nhưng với chi phí như vậy, thì còn thấp hơn chi phí sản xuất máy giặt của nhà máy bọn họ một chút, sao mà làm được ta?Tiểu Hoàng cũng không biết, cậu ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ Lão Sư Phụ đã tìm được nguồn cung ứng khác.”“Tôi không tin.” Quản lý Vương càng nghĩ càng cảm thấy điều đó là không thể, bèn cầm điện thoại lên và nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi mới được.”Tỉnh Vân Trung có ba nhà máy máy giặt, ngoại trừ nhà máy máy giặt thành phố Phụng Hà, hai nhà máy khác đều là các nhà máy nhỏ, trước đây cũng từng có liên hệ qua với các nhà máy này.

Ông ta nhấc máy lên gọi điện thoại cho hai nhà máy để hỏi về chuyện này, nhưng cả hai nhà máy đều nói cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chưa từng liên lạc với họ.Đặt điện thoại xuống, thắc mắc trong đầu của quản lý Vương càng nhiều hơn: “Hai nhà máy này đều nói cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không liên lạc với bọn họ, vậy hàng của Diệp Mạn là từ đâu ra?”Ông ta thật sự nghĩ không ra, quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Thư Dương.Tiêu Thư Dương đang đi chỗ khác để chuẩn bị cho việc khai trương cửa hàng mới, anh ta cũng ngạc nhiên khi nghe thấy tin này: “Rẻ như vậy? Họ lấy hàng ở đâu được?”Anh ta không thể có được hàng với mức giá thấp như vậy, càng phiền toái hơn chính là xem ra Diệp Mạn không chỉ muốn cạnh tranh trong mỗi phân khúc TV màu giá rẻ mà còn muốn khiêu chiến trên chiến trường máy giặt.

Tuy rằng trong trước mắt, chuyện này gây ảnh hưởng lớn nhất đến nhà máy máy giặt, nhưng chắc chắn về lâu về dài, nó sẽ tạo thành chấn động đối với thị trường máy giặt giá rẻ.

Chậc, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ này, đúng là một con sâu làm rầu nồi canh thị trường đồ điện gia dụng tỉnh Vân Trung mà.Quản lý Vương chỉ đành thở dài: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn hỏi cậu thôi.”Tiêu Thư Dương cười và nói: “Gần đây, chúng tôi cũng không tiếp xúc với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ,làm sao tôi biết chuyện này được.

Quản lý Vương, ông đang ở Phụng Hà, thôi thì ông đi điều tra chuyện này đi.”Quản lý Vương nghe xong cũng cảm thấy có lý, bèn nói trong điện thoại: “Vậy để tôi đi điều tra xem rốt cuộc cô ta lấy hàng ở đâu mà rẻ như vậy.”Cùng lúc đó, Bàng Dũng cũng hỏi Diệp Mạn: “Cô liên lạc với nhà máy này khi nào vậy? Nó tên là gì, sao tôi chưa bao giờ nghe cô nhắc đến?”Diệp Mạn cặm cụi làm việc, thản nhiên nói: “Không chỉ anh không biết, tôi cũng đâu có biết.”“Là ý gì vậy?” Bàng Dũng ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi rằng mình có nghe nhầm hay không.Diệp Mạn đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Chưa có nhà máy.”“Cái gì?” Bàng Dũng hoảng hốt không nói nên lời, sững sờ hết vài giây mới bình tĩnh lại, trừng to hai mắt, không thể tin được nhìn Diệp Mạn và nói: “Cô giỡn hả? Quảng cáo cũng đăng rồi, vậy mà không có nhà sản xuất? Bây giờ không có hàng, chúng ta lấy gì mà bán?”Anh ta còn đang muốn hỏi cho rõ thì bỗng nhiên điện thoại bên hông vang lên.Bàng Dũng đành phải nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng của Phùng Túc la lớn: “Quản lý Bàng, thì ra các anh đã chuẩn bị từ sớm à.

Chúng ta đều là bạn cũ, sao anh không nói rõ cho anh em bọn tôi biết trước? Mối quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, lần sau mà có chuyện tốt như vậy, anh phải nói trước với tôi một tiếng đấy, để chúng tôi có sự chuẩn bị chứ.”Từ khi nhìn thấy quảng cáo, Phùng Túc liền cảm thấy vô cùng may mắn, mình không chọn sai đường.

Lão Sư Phụ này đã giấu bài từ lâu, cố tình kiểm tra những thương nhân như bọn họ.

May mà mình nửa đường còn biết quay đầu là bờ, không đâm đầu đi theo bọn ngốc Long Lão Tam, một đường đi vào ngõ cụt.Ngày hôm qua khi đoạn quảng cáo được phát ra, bọn họ chắc chắn đã cực kỳ hối hận!Nếu không phải vừa rồi chính miệng Diệp Mạn thừa nhận việc không có nhà máy sản xuất thì Bàng Dũng hiện tại nhất định sẽ vui vẻ sung sướng mà đáp ứng Phùng Túc, thế nhưng hiện tại anh ta thật sự không có tâm trạng này, nên chỉ có thể ậm ừ nói: “Ừ ừ, được, được...”Phùng Túc còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn nên không để ý đến sự khác thường của Bàng Dũng, hồ hởi mà hỏi: “Quản lý Bàng, hôm nay có vài khách hàng nhìn thấy quảng cáo nên đã đến tiệm của tôi mà dò hỏi, khi nào thì nhà máy giao hàng cho chúng tôi vậy? Tôi đang định đặt trước 50...!Không, 100 cái! Quản lý Bàng, máy giặt tự động lồng đôi thì lấy giá bao nhiêu vậy?”Bàng Dũng không thể trả lời dù chỉ một câu.Anh ta xoa xoa chân mày, khi anh ta đang đau đầu chưa biết trả lời thế nào thì một tờ giấy được đưa tới trước mặt anh ta.Anh ta chăm chú nhìn tờ giấy, sau đó theo như tờ giấy mà trả lời đối phó với Phùng Túc: “Cụ thể việc này còn tùy vào việc quy hoạch của nhà máy, trước tiên anh cứ nói với khách hàng tạm thời thiếu hàng, có gì tôi gọi điện lại cho anh sau nhé, giờ tôi có việc phải đi trước, thế nhé.”Sau khi giải quyết được Phùng Túc, cúp điện thoại xong, Bàng Dũng nhẹ nhàng thở ra, đến bên bàn lấy ly rót đầy nước, anh đang muốn hỏi rõ ràng với Diệp Mạn thì điện thoại trong tay lại tiếp tục reo lên.Không cần hỏi cũng biết lại là đại lý nữa rồi.Bàng Dũng sao dám nghe nữa, liền tắt âm lượng, ném điện thoại lên bàn, quay đầu nhìn Diệp Mạn hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn tính thế nào vậy? Tôi...!tôi nhớ rõ cô đâu phải là người bốc đồng như vậy đâu.”Từ trước đến giờ Diệp Mạn làm việc đều rõ ràng, minh bạch, còn ổn thỏa, lão luyện hơn anh ta, hôm nay sao lại làm ra việc không thể tin được như vậy chứ? Hàng thì không có, lên đài truyền hình đăng quảng cáo lung tung tùy tiện như vậy, nếu sau này vẫn không có hàng bán ra, thế thì chẳng phải tự mình giết chết thương hiệu sao?Diệp Mạn thấy Bàng Dũng sắp sửa lo âu đến mức muốn gục ngã rồi, nên liền lên tiếng an ủi anh ta và nói: “Anh Bàng, ngồi xuống đã, anh nghe tôi nói, tôi thật sự đã có kế hoạch cụ thể mới dám đăng đoạn quảng cáo như vậy lên.”Bàng Dũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nói: “Đúng vậy, đúng là tôi nên tin tưởng cô mới phải.

Cô nói đi, việc này nên giải quyết như thế nào bây giờ.”Diệp Mạn vui vẻ cười nói: “Tôi đã mua vé tàu đến thành phố Phủ Tây, sáng mai tôi sẽ đi đến đó để tìm nhà sản xuất.


Nếu như êm xuôi thuận lợi thì việc hàng hóa sẽ không thành vấn đề.”Nói thì nói như vậy, thế nhưng cô ấy đã hạ giá xuống quá thấp, khiến Bàng Dũng vẫn không khỏi lo lắng: “Thế nếu vẫn không thể thương lượng giá cả được thì sao?”Diệp Mạn liếc anh ta một cái: “Nếu không thương lượng được, chúng ta sẽ tự xây dựng dây chuyền sản xuất máy giặt và tự sản xuất là được rồi.”Họ có đất đai, hai nhà máy ở huyện Trường Vĩnh cũng đã phá sản, hiện tại có rất nhiều nguồn lao động dồi dào,thứ duy nhất mà họ thiếu chỉ là dây chuyền sản xuất mà thôi.

Nhưng tại Trung Quốc dây chuyền sản xuất cấp thấp thì không thiếu, tài khoản của bọn họ cũng có tiền, vậy nên đây chẳng phải là vấn đề nữa rồi.Bàng Dũng không thể ngờ rằng Diệp Mạn lại có ý tưởng như vậy, anh ta kinh ngạc nhìn cô: “Sản xuất máy giặt?”Diệp Mạn gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như chúng ta muốn mở rộng các cửa hàng do mình trực tiếp điều hành thì chúng ta không thể để vấn đề nguồn cung sản phẩm cản trở bản thân được.

Thế nhưng hiện tại mối quan hệ giữa chúng ta và các nhà máy sản xuất máy giặt tại thành phố Phụng Hà đã trở nên căng thẳng như vậy thì việc hợp tác là không thể rồi, chỉ có thể tìm cách khác thôi.

Tôi đã điều tra, trong tỉnh Vân Trung, ngoại trừ nhà máy của thành phố Phụng Hà, còn có hai nhà máy máy giặt nhỏ, nhưng cũng không khác gì với Hồng Tinh năm đó lắm.

Thiết bị thì cũ, nhân viên thì dư thừa, hiệu suất làm việc cực kỳ thấp, đang ở mấp mé bờ vực phá sản rồi.

Bọn họ không có khả năng cung cấp cho chúng ta nguồn cung sản phẩm ổn định được.

Chỉ có thể tìm cách ở các tỉnh khác, tôi đã đi hai tỉnh lân cận để xem thử, nếu có thể tìm được nguồn cung thích hợp, tất nhiên là tốt nhất rồi, còn nếu không thể thì chúng ta tự sản xuất.

Hơn nữa nếu xa quá, phí vận chuyển tăng lên, giá cả cũng theo đó mà tăng theo, cũng không thể có tiềm lực để cạnh tranh trên thị trường được.”Sau khi nghe xong những lời này, Bàng Dũng im lặng trong giây lát, không thể không thừa nhận, Diệp Mạn xử lý việc này rất chu toàn, thế nhưng vẫn nói: “Nhưng hiện tại, sau khi khách hàng nhìn thấy quảng cáo sẽ dò hỏi về mặt hàng này, còn có cả những đại lý, họ cũng đều đang chờ hàng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”Diệp Mạn cười cười rồi nói: “Sắp tới chúng ta sẽ thống nhất phát hành một thông báo để gửi cho các đại lý, nói rằng hiện tại lượng hàng không đủ, để họ có thể tiến hành hoạt động đặt hàng trước trong các cửa hàng và chắc chắn hàng sẽ về trong vòng ba tháng tới.

Nếu như khách hàng đồng ý thì phải thanh toán một phần tiền đặt cọc, khi hàng về thì sẽ ưu tiên cho những khách hàng này.

Đồng thời sẽ cam kết trước khi giao hàng thì sẽ hoàn lại phần tiền đặt cọc vô điều kiện, nếu khách hàng muốn có thể tùy thích đi đến các cửa hàng đại lý xin hoàn trả tiền đặt cọc bất cứ lúc nào.”“Đặt trước?” Lần đầu tiên Bàng Dũng nghe thấy từ này, cảm thấy thật mới mẻ đồng thời có chút không thể tưởng tượng được.Diệp Mạn bình tĩnh nói: “Mấy năm trước, không phải là chúng ta dù có phiếu vẫn không chắc chắn có thể mua được hàng, người người nhà nhà đều phải xếp hàng từ sáng sớm và chờ đợi mỗi ngày đó sao? Bây giờ cũng vậy thôi.

Hiện tại cùng khi đó cũng không khác nhau là bao, chẳng qua là đổi cách thức khác, mọi người sẽ đồng ý đầu tiên là đặt hàng trước, sau đó dựa theo thứ tự đặt hàng mà giao hàng cho họ.

Cứ như vậy dựa vào cách này, chúng ta có thể thu trước một phần kinh phí để xây dựng và sản xuất, đồng thời chúng ta cũng có thể dùng những đơn hàng này để làm điều kiện thương lượng đàm phán với nhà sản xuất.

Đương nhiên, nếu không thể chờ được cũng có thể đi chỗ khác để mua.” Những cửa hàng khác cùng kiểu dáng lại có giá đắt hơn từ vài chục đến vài trăm tệ, bây giờ thời tiết đang ấm dần lên, việc giặt quần áo đã không còn quá khổ sở nữa rồi.

Ngoại trừ một số gia đình khá giả không tiếc tiền hoặc nhu cầu đang cần gấp, ai lại không muốn đợi có hai ba tháng, tiết kiệm được hẳn một tháng tiền lương? Chỉ là Bàng Dũng vẫn có chút lo lắng: “Chờ như vậy có lâu quá hay không?”Diệp Mạn từ tốn một chút cũng không vội, nói: “Anh yên tâm, nhất định sẽ có người tình nguyện chờ đợi.”Chiêu trò tiếp thị như vậy, sau này ai cũng biết đều là mánh khóe của thương nhân, thế mà ai cũng cắn câu đó thôi? Đây lại là một đợt giảm giá thực sự của cô, chắc chắn sẽ luôn có người sẵn sàng chờ đợi.“Thôi được rồi, cô thực sự muốn cùng quyết chiến đến cùng với quản lý Vương đây mà.” Bàng Dũng cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu.Nếu không phải quản lý Vương làm ra nhiều chuyện như vậy thì một người luôn luôn mong muốn sự an bình ổn định như Diệp Mạn, chắc chắn sẽ không vội vàng mà nghĩ ra phương pháp như thế này.Diệp Mạn bình tĩnh thừa nhận: “Chứ sao nữa? Ông ta đã thò chân vào trong bát của chúng ta mà quơ loạn như vậy, chúng ta không làm gì thì chẳng phải sẽ làm ông ta nghĩ chúng ta chỉ là con mèo bệnh ốm yếu, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đấy à.

Cho dù chúng ta có hàng hay không, chỉ cần phát đoạn quảng cáo này đi, nhà máy của bọn họ cùng với đống máy giặt đó, một là giảm giá để bán, hai là tự ôm về nhà mà xài đi.” Mức giá kỳ vọng của người tiêu dùng bây giờ đã giảm xuống, cho dù cửa hàng Lão Sư Phụ có hàng hay không thì đối với người tiêu dùng, hiện tại họ sẽ cho rằng máy giặt tự động lồng đôi trên thị trường sẽ có giá 548 tệ.

Một khi vượt qua mức giá này thì người tiêu dùng sẽ cảm thấy quá mắc, nếu mua sẽ bị hớ, từ đó sẽ làm hạ thấp ý định mua sắm của họ.

Mà hiện nay, máy giặt tự động lồng đôi là kiểu dáng bán chạy nhất trong các máy giặt giá rẻ trên thị thường, đây là là loại mặt hàng có lượng sản xuất lớn nhất.


Một khi ế ẩm, không bán được, ảnh hưởng của nó tác động lên nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà đúng là khó mà tưởng tượng được.

Có lẽ bây giờ chỉ sợ là quản lý Vương chưa ý thức được sức ảnh hưởng của quảng cáo này, thế nhưng qua một đoạn thời gian nữa chắc chắn ông ta cũng sẽ biết thôi.

Diệp Mạn đã bỏ ra rất nhiều tiền để phát đoạn quảng cáo này vào khung giờ vàng của đài truyền hình tỉnh trong vòng một tháng.

Chủ yếu vẫn là nhắm vào quản lý Vương, về phía của các đại lý khác thì chỉ nhân tiện dạy dỗ bọn họ thành thật một chút, cũng đồng thời là quảng bá cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.Bàng Dũng trước giờ luôn ủng hộ các quyết định của Diệp Mạn, huống hồ Quản lý Vương năm lần bảy lượt chơi xấu bọn họ rồi, cũng nên cho ông ta một bài học mới được.

Anh ta gật đầu đồng ý: “Được đó, cô đã tính toán như thế thì cứ nói sao làm vậy đi.

Một lát nữa tôi sẽ trả lời với các đại lý, hàng đang được chuẩn bị, bảo họ đặt hàng trước.” Giao việc này lại cho anh ta, Diệp Mạn thấy rất yên tâm: “Ừm, anh tự chuẩn bị phải nói thế nào với các đại lý đi.

Thêm nữa, quảng cáo đăng rồi thì nhất định sẽ có thêm người muốn tới xin phân phối hàng của chúng ta, chuyện này cũng giao cho anh nhé.” Bàng Dũng dự định hay ngày nữa sẽ đi thành phố Khê Hóa mở cửa hàng mới, anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lúc trước khi chiêu mộ các đại lý, Kiến Tân vẫn luôn đi theo tôi, cậu ta cũng rất quen thuộc khu vực này, tôi định để cậu ta ở lại Phụng Hà, phụ trách chuyên môn quản lý khu vực này, nếu cậu ta có có chuyện gì không thể tự quyết định được, sẽ thương lượng với cô, cô thấy thế nào?”Diệp Mạn suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Cũng được, trong công việc, anh cứ xem xét một chút, nếu như có người nào thích hợp thì không cần chú trọng bằng cấp, xuất thân, giới tính, tuổi tác...!chỉ cần có bản lĩnh, nhân phẩm tốt thì có thể mời chào tuyển dụng, công việc được phân ra một phần chúng ta cũng thoải mái một chút.”Bàng Dũng gật đầu nói: “Được rồi, tôi biết rồi.

Vé của cô mấy giờ xuất phát vậy, để tôi đưa cô ra nhà ga, cô đi một mình như vậy có được không? Sao không đợi Tiểu Cầm, ngày mai cô ấy trở lại rồi đi cùng cô?”Diệp Mạn lắc đầu, khéo léo từ chối anh ta: “Không cần đâu, Tiểu Cầm ở lại trông cửa hàng, anh với tôi đều đi thì phải có người ở lại cửa hàng chứ.

Tôi ấy à, anh không cần phải lo đâu, tôi đã liên lạc với Lâm Hành rồi, anh ta sẽ cử người đến nhà ga đón tôi.” Nghe thấy có người sẽ đón Diệp Mạn, Bàng Dũng cũng yên tâm.

Buổi chiều sau khi xử lý xong công việc, Diệp Mạn đi đến nhà ga.

Lần này cô đã mua được giường nằm, ngủ một giấc trên xe lửa.

Sau khi trời sáng, xe lửa đã cập bến thành phố Phủ Tây.Ra khỏi nhà ga, Diệp Mạn nhìn thấy Lâm Hành trong đám người, cảm thấy ngoài ý muốn, cô nhíu mày nói: “Thật ngại quá, còn phiền giám đốc Lâm phải đích thân đến đón tôi, vất vả cho anh rồi.”Lâm Hành cười, đón lấy hành lý trong tay cô: “Giám đốc Diệp khách sáo rồi, cô hiếm khi mới đến đây một lần, đương nhiên tôi phải tiếp đón nồng nhiệt mới ra dáng chủ nhà chứ.

Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn cơm trước, sau đó chúng ta sẽ đi gặp ban lãnh đạo nhà máy máy giặt.

Nếu như cô có thể thương lượng được giá cả thì chúng tôi cũng được hưởng thơm lây rồi.”Sau khi Lâm Hành mở cửa hàng đồ điện gia dụng, TV màu 14 inch đều lấy hàng từ cửa hàng Lão Sư Phụ, những sản phẩm khác thì lấy hàng ở nhà máy địa phương trong tỉnh.

Thế nhưng bởi vì lượng hàng lấy cũng không nhiều lắm nên giá cả cũng không tính là rẻ.


Diệp Mạn nghe xong cũng cảm thấy hứng thú, nghiêng đầu nói: “Giám đốc Lâm, tôi xin phép hỏi một câu, giá nhập hàng của máy giặt tự động lồng đôi của các anh là bao nhiêu vậy?”Lâm Hành cũng không thừa nước đục thả câu, nói thật với Diệp Mạn: “530 tệ một cái.”“Vậy là thấp hơn của thành phố Phụng Hà chúng tôi rồi.” Diệp Mạn hiểu rõ trong lòng, chi phí sản xuất máy giặt của thành phố Phủ Tây kiểm soát tốt hơn so với Phụng Hà.

Lâm Hành gật đầu: “So với nhà máy sản xuất máy giặt của thành phố Phụng Hà thì đúng là rẻ hơn một chút, thế nhưng khoảng cách mấy trăm cây số như vậy, chi phí vận chuyển một cái máy giặt cũng phải cộng thêm 10 hoặc 20 tệ.

Tính ra thì của bọn cô cũng chẳng trẻ hơn là bao so với Phụng Hà đâu.”Hiện tại việc lưu thông hàng hóa chưa phát triển, phần lớn hàng hóa được vận chuyển qua đường quốc lộ, mà bây giờ vẫn chưa có đường cao tốc nối tỉnh Vân Trung với tỉnh Thông, đường quốc lộ lại ít, đường sá khó đi,tốc độ và hiệu suất vận chuyển đều rất kém, tất nhiên chi phí phát sinh cũng không hề nhỏ.Điều này đúng là một vấn đề lớn, việc xây dựng cơ sở hạ tầng với quy mô lớn vừa mất thời gian vừa tốn công sức, lại không thể xây dựng trong khoảng thời gian ngắn.

Là những người bình thường nhất trong xã hội, bọn họ không có cách nào khác, họ chỉ có thể chờ, chờ kinh tế phát triển, chờ đất nước càng ngày càng thịnh vượng và lớn mạnh mới có đủ sức xây dựng cơ sở hạ tầng.“Cứ gặp họ trước rồi thương lượng xem có thể giảm giá xuống được hay không.” Diệp Mạn thở dài và nói.Lâm Hành gật đầu: “Giám đốc Diệp không cần sốt ruột đâu, vì các cô cần số lượng lớn nên sẽ có chỗ thương lượng, đi thôi, đi ăn cơm trước nhé, tôi dẫn cô đi thưởng thức bữa sáng đặc sắc ở Phủ Tây.”Ăn sáng xong, hai người đi đến nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây.

Đối với khách hàng lớn, chủ động tìm đến nhà cung cấp như Diệp Mạn, nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây rất quan tâm, vì thế phó giám đốc Khổng – người giám sát bộ phận bán hàng đã đích thân tiếp đón Diệp Mạn và Lâm Hành.“Giám đốc Diệp, nghe danh đã lâu, tổng giám đốc Lâm đã nói về cô nhiều lần với tôi, nhà máy sản xuất TV của cô rất nổi bật trong suốt nửa năm qua ở thành phố Phủ Tây này, chỗ cô chính là lựa chọn đầu tiên nếu muốn mua TV mười bốn inch.” Phó giám đốc Khổng nhiệt tình bắt tay với Diệp Mạn.Diệp Mạn cười nói: “Phó giám đốc Khổng đã quá lời rồi, là do người dân ủng hộ chúng tôi, cũng do tổng giám đốc Lâm có phương pháp marketing hiệu quả.” “Giám đốc Diệp khiêm tốn quá, mời cô ngồi.” Phó giám đốc Khổng mời Diệp Mạn và Lâm Hành ngồi xuống rồi hỏi bọn họ đã ăn sáng chưa, và sai người mang trà đến.

Diệp Mạn vội vàng xua tay nói: “Phó giám đốc Khổng, ông chu đáo quá, nhưng chúng tôi đã ăn sáng rồi.

Hôm nay chúng tôi đến đây vì muốn thương lượng chuyện làm ăn với phó giám đốc Khổng, chắc hẳn phó giám đốc Khổng đã nghe tổng giám đốc Lâm nói qua rồi, chúng tôi định mua một lượng máy giặt tự động lồng đôi.” Phó giám đốc Khổng không hỏi han nữa, ông ấy gật đầu nói: “Tôi đã nghe nói rồi, không biết các cô cần bao nhiêu?”Diệp Mạn ước tính sơ bộ rồi nói: “Khoảng mười nghìn máy mỗi tháng, chúng ta có thể ký kết một hợp đồng đảm bảo, mỗi tháng có thể lấy ít nhất năm nghìn máy, nếu muốn giải trừ hợp đồng, phải thông báo bằng văn bản cho phía bên kia trước, để mỗi bên có thời gian chuẩn bị”“Số lượng này không phải ít...” Phó giám đốc Khổng vân vê cằm và nói: “Giá mà giám đốc Diệp muốn là bao nhiêu?”Diệp Mạn mỉm cười nói: “Bốn trăm sáu mươi tệ một máy.”Nghe vậy,.

phó giám đốc Khổng lập tức lắc đầu: “Không thể, không thể được đâu, giám đốc Diệp à, giá cô đưa ra quá thấp, chúng tôi không theo được.

Cô rất có thành ý khi từ xa đến đây và tôi cũng không muốn giấu giếm cô, nói thật cho cô biết, giá nhập không thể ít hơn năm trăm.”So sánh với quản lý Vương tham lam, mở miệng đòi sáu trăm tệ một máy trước đó, phó giám đốc Khổng đã vô cùng thành thật, cái giá này cũng khá hợp lý.Nhưng thành phố Phủ Tây quá xa, chắc chắn phí vận chuyển sẽ tăng lên, hơn nữa giá Diệp Mạn đưa ra trên quảng cáo ở đài truyền hình là năm trăm bốn mươi tám tệ một máy.

Nếu giá nhập hàng là năm trăm, trừ đi các loại chi phí, còn phải để phần cho lợi nhuận cho các đại lý thì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đừng mong kiếm được đồng nào.Không có lãi chắc chắn không được, Diệp Mạn mỉm cười hỏi: “Phó giám đốc Khổng, thật sự không thể giảm giá một ít sao? Xa như vậy, chỉ vận chuyển về thôi chúng tôi đã mất mười đến hai mươi tệ chi phí vận chuyển cho mỗi máy rồi.”Phó giám đốc Khổng nói với vẻ khó xử: “Giám đốc Diệp, cô nói cũng có lý nhưng giá này đã thấp nhất rồi, lợi nhuận của nhà máy chúng tôi cũng rất ít, giảm nữa sẽ không có lời, nhà máy cần phải nuôi mấy nghìn công nhân, mong giám đốc Diệp thông cảm.”Mười tệ thì còn có thể thương lượng nhưng giá tâm lý của hai bên chênh lệch nhau tận bốn mươi tệ, hoàn toàn không có cách nào thương lượng.Diệp Mạn cười gượng: “Tôi hiểu, nhưng mà chúng tôi...”Cô kể về chuyện quảng cáo sau đó bày tỏ một cách chán nản: “Hầy, nếu biết trước thì tôi sẽ không tranh cãi với quản lý Vương, khiến cho bây giờ chúng tôi không theo được mức giá ưu đãi mà phó giám đốc Khổng đưa ra.”Phó giám đốc Khổng tỏ vẻ thấu hiểu: “Giám đốc Diệp cũng chẳng có cách nào khác, là người nhà với nhau nhưng nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà lại quá hà khắc, chưa có ưu đãi mà đã đưa ra giá cao như vậy, muốn các cô phải làm như thế nào đây.”“Cũng không phải vậy, nếu ai ai cũng hợp tình hợp lý như phó giám đốc Khổng thì cần gì phải gắng làm tốt công việc nữa.” Diệp Mạn thở dài: “Phó giám đốc Khổng, bây giờ Lão Sư Phụ chúng tôi như đang đứng trên lửa vậy, mong ông hãy giúp đỡ chúng tôi.”Sắc mặt của phó giám đốc Khổng trở nên bối rối: “Giám đốc Diệp, không phải tôi không muốn mà là do chi phí sản xuất vẫn còn đó...”Diệp Mạn cười nói: “Phó giám đốc Khổng, tôi sẽ không gây khó dễ cho ông nữa, nếu giá cả thật sự không theo được, vậy thì trong nhà máy ông còn dây chuyền sản xuất nào thừa ra và không dùng đến không, bán cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi một hoặc hai kiện, chúng tôi sẽ tự sản xuất, như thế phí vận chuyển sẽ giảm xuống, chi phí sản xuất cũng thấp hơn nhiều.

Chúng tôi sẽ tự sản xuất sản phẩm cấp thấp và sẽ nhập từ nhà máy của ông sản phẩm trung cấp đến cao cấp, nhưng phó giám đốc Khổng à, ông giảm giá cho tôi nhé.”Không chỉ phó giám đốc Khổng mà ngay cả Lâm Hành cũng bất ngờ trước suy nghĩ bộc phát của Diệp Mạn, không mua được hàng thì mua luôn dây chuyền sản xuất sao? Còn có thể làm như vậy được à?Chuyện này quá đột ngột, hơn nữa việc bán dây chuyền sản xuất không phải việc mà một mình phó giám đốc Khổng có thể quyết định, ông ấy chần chừ một lúc rồi nói: “Sau khi thảo luận với nhà máy thì tôi mới có thể cho giám đốc Diệp câu trả lời.”Diệp Mạn mỉm cười gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt từ phó giám đốc Khổng.”Sau khi rời khỏi nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây, Lâm Hành hỏi Diệp Mạn: “Cô thật sự định sản xuất máy giặt sao?”Diệp Mạn cười và nhìn anh ta: “Tất nhiên rồi, tôi cũng đâu thể nói đùa với phó giám đốc Khổng.

Anh cũng nhập hàng từ nhà máy sản xuất máy giặt Phủ Tây, vậy thì chắc chắn các nhà máy sản xuất máy giặt khác ở tỉnh Thông sẽ không rẻ như thế.”Lâm Hành gật đầu: “Đúng vậy, chất lượng máy giặt ở thành phố Phủ Tây không tệ, cũng khá nổi tiếng trong tỉnh, giá cả lại khá ưu đãi.

Tương tự thế, ở tỉnh Thông lại có rất ít nhà máy sản xuất máy giặt, chỉ có một nhà máy giặt là địa phương, hiệu quả và lợi ích rất tệ, có lẽ sẽ không chống đỡ nổi vài năm nữa.”Nghe Lâm Hành nói xong, Diệp Mạn càng thêm quyết tâm mua dây chuyền sản xuất, cô nói với Lâm Hành: “Tổng giám đốc Lâm, anh đã tiếp xúc khá nhiều với phó giám đốc Khổng, biết ông ấy thích gì, cũng hiểu tương đối về tình trạng của nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây, anh hãy giúp tôi thuận lợi mua được dây chuyền sản xuất, sau đó tôi sẽ trả công hậu hĩnh cho anh.”Diệp Mạn dựng thẳng hai ngon tay lên, bày tỏ rằng sau khi chuyện thành công, cô sẽ báo đáp Lâm Hành hai mươi nghìn tệ.Lâm Hành mỉm cười: “Giám đốc Diệp rất hào phóng nhưng tôi không cần phần thù lao này, tôi muốn giám đốc Diệp cung cấp máy giặt cho chúng tôi với giá thấp.”Mỗi khi Diệp Mạn ra hàng đều sẽ phân tích giá sàn.

Tuy hiệu suất sản xuất của nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây vẫn ổn nhưng Lâm Hành tin rằng Diệp Mạn có thể kiểm soát chi phí sản xuất xuống thấp hơn nữa và tất nhiên giá sản xuất cũng sẽ giảm.

So với hai vạn tệ tiền công, đương nhiên sự ổn định và nguồn hàng với giá thấp hấp dẫn anh ta hơn nhiều.Vì có nhiều đại lý lớn nên Diệp Mạn cũng không có ý kiến gì, chỉ là: “Nếu phó giám đốc Khổng biết chuyện này thì có ổn không?”Điều này không khác gì đào góc tường của nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây, tuy rằng góc tường này chủ động tìm đến.Lâm Hành đã nghĩ về vấn đề này từ sớm: “Nửa năm sau, hợp đồng giữa tôi và nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây sẽ đến kỳ hạn, lúc đó mới có thể thỏa thuận hợp đồng mới một cách cụ thể.

Giám đốc Diệp, chúng ta đều là người làm ăn, dĩ nhiên hàng hóa nhà ai rẻ hơn thì sẽ nhập từ nhà đó, cô nói xem có đúng hay không? Hơn nữa tôi tin rằng, tham vọng của giám đốc Diệp sẽ không chỉ dừng lại ở tỉnh Vân Trung.”Cuối cùng Diệp Mạn cũng hiểu ra, Lâm Hành xảo quyệt quá, anh ta nói rằng sẽ nhập máy giặt từ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nhưng cũng nói rằng nửa năm nữa sẽ hết hạn hợp đồng, đến lúc đó bên nào ra giá thấp hơn thì anh ta sẽ nhập hàng bên đó.

Nói thẳng ra, anh ta muốn lôi kéo đối thủ cạnh tranh là Lão Sư Phụ để tạo áp lực cho nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây phải giảm giá nhập hàng, trái lại, chưa chắc anh ta sẽ thật sự chui vào hố của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.Tuy rằng có tính toán nhưng Lâm Hành đã nói rõ ràng, hơn nữa trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, sẽ không tổn hại đến lợi ích của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, Diệp Mạn cũng không có lý do gì để từ chối.Cô mỉm cười rồi nói: “Đương nhiên là được, tổng giám đốc Lâm là bạn cũ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nếu anh muốn mua hàng thì chắc chắn tôi sẽ tính giá ưu đãi nhất cho anh.

Nhưng tôi không hiểu về dây chuyền sản xuất lắm, vì vậy mong tổng giám đốc Lâm giúp chúng tôi mua một dây chuyền sản xuất mới, tiền bạc không là vấn đề.”Diệp Mạn rất yên tâm giao chuyện này cho Lâm Hành.

Bởi vì Lâm Hành cũng muốn nhiều nhà máy sản xuất tư nhân cạnh tranh với nhau, như thế anh ta mới có thể đạt được nhiều lợi ích nhất.


Do đó, anh ta càng mong cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có thể sử dụng dây chuyền sản xuất tốt hơn, tạo áp lực nhất định cho nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây.Quả nhiên, Lâm Hành vui vẻ đồng ý: “Nếu giám đốc Diệp tin tưởng tôi như vậy thì cứ giao chuyện này cho tôi.

Cô không cần lo lắng quá đâu, nhà máy sẽ đáp ứng được yêu cầu của cô thôi.”Trước mắt nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây cũng đang dần mở rộng ra các tỉnh lân cận, coi như đối đầu với nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà, ai lại bỏ lỡ cơ hội tạo ra đối thủ mới cho đối thủ của mình, khiến họ ngột ngạt chứ? Huống chi cũng chỉ muốn giúp nhà máy bọn họ sàng lọc dây chuyền sản xuất mà thôi.“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm rất nhiều.” Diệp Mạn chân thành nói.Những ngày tiếp theo, Lâm Hành đi khắp nơi, vận dụng các mối quan hệ để mua được dây chuyền sản xuất mới.Diệp Mạn cũng không rảnh rỗi.

Ngày nào cô cũng đi đến các cửa hàng đồ điện lớn ở thành phố Phủ Tây, điều tra thị trường của thành phố Phủ Tây, đồng thời cũng gọi cho Chung Tiểu Cầm ở Phụng Hà xa xôi.“Tiểu Cầm, chị ở Phủ Tây không kịp về nên có một việc cần em làm giúp chị.”Lần đầu tiên Chung Tiểu Cầm được giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy, còn do cô ấy làm một mình nên cô ấy vô cùng kích động: “Giám đốc Diệp, chị nói đi.”Diệp Mạn cười nói: “Là như thế này, nhà máy của chúng ta chuẩn bị sản xuất máy giặt, nhưng còn thiếu nhân viên kỹ thuật.

Em tìm một nhân viên nam đáng tin trong cửa hàng, cùng đi đến hai nhà máy sản xuất máy giặt còn lại trong tỉnh với em để chiêu mộ nhân viên kỹ thuật, tiền lương với phúc lợi thì cứ căn cứ vào nhân viên kỹ thuật trong nhà máy sản xuất TV.

Ngoài ra, hãy cho mỗi nhân viên kỹ thuật một chỉ tiêu tuyển dụng, bọn họ có thể bán cho người khác, cũng có thể dẫn người nhà vào làm việc trong nhà máy của chúng ta, rồi dựa vào năng lực cụ thể của người nhà để sắp xếp vị trí hợp lý, tiền lương và đãi ngộ cũng giống như nhân viên trong nhà máy.”Chỉ chiêu mộ nhân viên kỹ thuật thì chưa chắc người ta đã chịu đi, nhưng nếu có thể giải quyết vấn đề việc làm của người nhà thì sao? Điều này chủ yếu là nhằm vào các nhân viên kỹ thuật trẻ, họ không bắt kịp thời cơ tốt của doanh nghiệp nhà nước, mới vừa vào làm việc thì doanh nghiệp nhà nước đã tụt dốc không phanh, biên chế cũng càng ngày càng hiếm hoi, người trong nhà không thể làm theo biên chế, hoặc chỉ có thể làm nhân viên thời vụ.Cô cũng không cần quá nhiều người, chỉ cần một vài nhân viên kỹ thuật có thể duy trì sản xuất là đủ rồi.

Chờ đến lúc nhà máy phát triển, cô không cần lo việc không tuyển được người.

Mấy năm nay có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước đóng cửa, nhiều sinh viên cũng bị thất nghiệp.“Được rồi, em hiểu rồi.

Giám đốc Diệp, ngày mai em xuất phát luôn.” Chung Tiểu Cầm ở đầu dây bên kia điện thoại nói.Diệp Mạn nhắc nhở cô ấy: “Nhớ tuyển người thật sự có năng lực nhé, em phải hiểu rõ về khả năng làm việc và tính tình của những nhân viên kỹ thuật đó, thà ít nhưng phải chất lượng, nhân viên kỹ thuật đáng quý ở chất lượng chứ không phải số lượng.”Sau khi giao việc này cho Chung Tiểu Cầm, Diệp Mạn chỉ cần chờ kết quả của bên Lâm Hành thôi.Lâm Hành cũng không phụ sự kỳ vọng của cô.

Bốn ngày sau, bên phó giám đốc Khổng đã trả lời thư, nhà máy đồng ý bán một dây chuyền sản xuất đã bị loại bỏ vào năm ngoái cho Diệp Mạn.Nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây có lợi nhuận không tệ, mấy năm nay đã giới thiệu nhiều dây chuyền sản xuất mới, tuy bọn họ chỉ bán dây chuyền sản xuất cũ cho Diệp Mạn nhưng nó cũng chỉ mới dùng mấy năm, khỏe hơn dây chuyền sản xuất của mấy nhà máy nhỏ khác nhiều.Sau khi Diệp Mạn hỏi về khả năng của dây chuyền sản xuất này và số nhân viên cần dùng, cô quyết định mua dây chuyền sản xuất này.

Mặc cả một lúc, cuối cùng hai bên lấy đã đạt được thỏa thuận mua bán với giá ba trăm nghìn tệ.

Đồng thời, phó giám đốc Khổng còn đồng ý cử hai nhân viên kỹ thuật đến lắp đặt và dùng thử dây chuyền sản xuất giúp bọn họ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hai nhân viên kỹ thuật mới trở về.Có sự bảo đảm này, Diệp Mạn hoàn toàn yên tâm, cũng không cần lo lắng chuyện sau khi mua về, dây chuyền sản xuất lại không hoạt động được.Lâm Hành đồng ý và cử người đến nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây để vận chuyển dây chuyền sản xuất đến huyện Trường Vĩnh.Kể từ đó, Diệp Mạn không còn việc gì làm nữa, cô đành đi xe về Phụng Hà.***Sau khi tìm hiểu, quản lý Vương đã thăm dò được hướng đi của Diệp Mạn, biết cô đến thành phố Phủ Tây, ông ta lập tức hiểu cô đang định lấy hàng từ các tỉnh khác.Ban đầu, quản lý Vương cũng không quá coi trọng chuyện này, chi phí vận chuyển ở các tỉnh khác cũng không thấp nên ông ta không tin có thể rẻ hơn bọn họ, nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phủ Tây cũng đâu phải là làm từ thiện.

Nhưng chẳng mấy chốc, thị trường đã dạy ông ta làm người.

Sau khi quảng cáo của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ được phát trên TV mỗi ngày, doanh số bán máy giặt tự đồng lồng đôi của bọn họ giảm mạnh, người tiêu dùng vừa nghe giá hơn sáu trăm tệ thì đã đã lập tức biến sắc mặt..

Rõ ràng trên TV nói chỉ cần năm trăm bốn mươi tám tệ, tại sao bây giờ lại là hơn sáu trăm tệ? Nhiều chi nhánh đã báo cáo doanh số bán hàng sụt giảm cho giám đốc Vương và yêu cầu giảm giá, ngày nào các đại lý cũng gọi điện cho ông ta, hỏi ông ta giảm giá hay là trả lại hàng? Chuyện này khiến cho quản lý Vương sứt đầu mẻ trán, ông ta nói đi nói lại rằng bây giờ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đang không có hàng, cái gọi là năm trăm bốn mươi tám tệ một máy chỉ là quảng cáo để lừa mọi người vì muốn gây ra mâu thuẫn giữa nhà máy của bọn họ và các cửa hàng.

Nhưng không có ích gì, người tiêu dùng muốn hạ giá, không chịu mua với giá 600 tệ trên thị trường, các cửa hàng cũng đành chịu.Chuyện đã nghiêm trọng tới mức kinh động đến toàn nhà máy.

Lãnh đạo nhà máy gọi quản lý Vương đến hỏi chuyện, đương nhiên là quản lý Vương đổ hết mọi thứ lên cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ,nói cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là một mẩu phân chuột, hủy hoại cả Đông Phương Hồng, cứ thích làm chuyện xấu.Nghe được chuyện này, dĩ nhiên lãnh đạo rất tức giận, nhưng bọn họ để ý kết quả hơn: “Quản lý Vương có cách nào giải quyết vấn đề trước mắt không?”Quản lý Vương biết phải làm sao đây? Ông ta cúi thấp đầu: “Tôi...!Bộ phận bán hàng của chúng tôi đang nghĩ cách.”“Đừng đang nghĩ cách nữa, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này, tồn kho trong nhà máy còn không ít, nếu các cửa hàng lại trả số lượng lớn hàng hóa, ông có thể gánh nổi trách nhiệm này không?” Lãnh đạo chất vấn nói.Quản lý Vương chỉ có thể bất chấp nói: “Vâng, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách giải quyết việc này.” Tuy rằng nói ra những lời hùng hồn trước mặt lãnh đạo nhá máy, nhưng trên thực tế, quản lý Vương không có một cách gì để giải quyết, giá mà cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ quảng cáo thật sự rất thấp, bọn họ không thể nào làm thế được.Nhưng cũng may, ông ta chắc chắn rằng, dù Diệp Mạn đi đến thành phố Phủ Tây cũng không lấy được hàng với giá quá thấp, mức giá 548 tệ chắc chắn là không thể, vì vậy vẫn còn chỗ để thương lượng.Vì muốn thay đổi cục diện trước mắt, quản lý Vương không thể không cúi đầu.

Sợ Diệp Mạn phớt lờ ông ta, ông ta còn tìm anh trai của Hà Văn là Hà Tân cùng đi gặp Diệp Mạn.

Diệp Mạn vừa trở về thì đã nghe nhân viên cửa hàng nói quản lý Vương đến, ông ta muốn gặp cô.

Không cần gặp, Diệp Mạn đã biết ông ta muốn nói gì nên từ chối thẳng: “Nói là tôi không rảnh.”Nhân viên cửa hàng do dự rồi lại nói: “Ông ta còn dẫn theo một nam đồng chí tên Hà Tân, nói là bạn của cô.”Lúc trước Hà Tân đã dẫn Diệp Mạn đi gặp quản lý Vương, Hà Văn cũng đã giúp cô không ít việc nên cô cũng phải giữ thể diện cho anh ấy, Diệp Mạn nhếch môi: “Vậy gặp một lần đi, mời họ vào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận