Bây giờ cải cách ruộng đất rồi, nông dân đều dựa vào một mẫu ruộng của nhà mình để ăn cơm.
Nhà anh cả vốn dĩ đã có ba đứa con, đột nhiên thêm hai người, lương thực cũng không đủ, huống chi dầu thực vật hay đường trắng.
Không nói anh cả thường xuyên ngấm ngầm than thở, mặc dù chị dâu cả miễn cưỡng cười vui, nhưng ban đêm nằm chung với anh cả cũng khó tránh khỏi kề vai than thở: Lương thực không đủ ăn.
“Đi thôi, chúng ta đi mua đường trắng.” Trần Mỹ Lan nói.
Trước khi cô về nhà mẹ, vốn dĩ có ít tiền tiết kiệm và trang sức.
Nhưng lúc về nhà lại gặp trộm, trong túi chỉ còn lại mười mấy tệ, bởi vì sợ con gái đau đầu phát sốt phải dùng gấp nên mãi không chịu tiêu.
Chỉ là tí đường trắng thôi, mua, hôm nay cả nhà sẽ ăn một bữa bánh bao hạt kê ngọt ngào.
Trong quầy bán quà vặt viết mấy chữ to “công tư hợp doanh” ở đầu thôn, Trần Mỹ Lan cầm bình mua một cân đường trắng.
Chiêu Đệ đã không kịp đợi, đặt bánh bao hạt kê nóng lên miệng bình, tỉ mỉ chấm sạch sẽ hạt đường vương vãi ở miệng bình.
Đường trắng ngọt lịm, không thể lãng phí một viên.
Bánh bao hạt kê nóng hổi, chính là lúc hương vị ngon nhất, đường trắng tôn lên mùi thơm thoang thoảng của bánh bao, vừa dính răng vừa mềm.
Đường trắng vang cậc cậc trong miệng, nước miếng tiết ra vị ngọt bôi trơn bánh bao dính trăng, để nó trôi xuống cổ họng, vừa ngọt vừa thơm.
Đây mới là mùi vị mà bánh bao hạt kê chính tông nên có.
Chiêu Đệ ăn ngon lành.
Nhưng ngay lúc này, chị dâu hai xách một con gà đi qua trước mặt hai người.
Có lẽ là gà mới quay, dầu mỡ vẫn đang chảy, khi chị dâu hai đi qua, mùi thơm tỏa ra khắp đường.
Ngân Bảo đi theo phía sau chị dâu hai, chờ chị dâu hai bẻ một cái chân xuống, vội vàng cắn một miếng lớn.
“Chiêu Đệ, mau nhìn này, nhà tao có gà quay để ăn đó.” Ngân Bảo cố ý giơ đùi gà đầy dầu mỡ lên nói.
Chị dâu hai nhìn bình trong tay Trần Mỹ Lan, cũng “ô” một tiếng: “Hôm nay Mỹ Lan hào phóng nhỉ, nhà chị dâu cả nghèo đến mức nào rồi, cô còn chịu mua đường trắng.”
“Chị dâu hai mua gà quay cho anh hai bồi bổ sức khỏe à?”
Trần Mỹ Lan nói.
Chị dâu hai cười, giọng nói không khỏi nâng cao: “Anh hai cô vì cô mới bị nhà giàu mới nổi đánh gãy lưng.
Cô không đau lòng chứ tôi đau lòng, không phải mua gà cho anh ấy bổ bồi sức khỏe sao?”
“Tôi cảm thấy chúng ta nên đến bệnh viện để người ta khám cho anh hai, anh ấy cứ nằm như vậy lỡ bại liệt thì sao?” Trần Mỹ Lan vô cùng chân thành nói.
Chị dâu hai kêu cả suốt ngày, nói nhà giàu mới nổi làm gãy lưng chồng, nhưng khi bảo cô ta đến bệnh viện khám, cô ta lại sống chết không chịu, cạch một tiếng đóng cửa sân lại: “Đến bệnh viện khám sẽ mất tiền, tiền ở đâu, tôi không có tiền chữa bệnh cho anh ấy?”
Chỉ cách một bức tường, chị dâu hai vào nhà không lâu, giọng nói của anh hai đã truyền ra.
“Nếu như có gà quay thì gọi anh cả chị dâu cả và Mỹ Lan tới, chúng ta ăn cùng nhau.”