Cô vừa phải nghĩ kế sách vừa phải lén quan sát vẻ mặt Tống Văn Dã."Sao anh lại quay lại rồi?"Tống Văn Dã không nói chuyện, đi qua kéo ghế bàn ăn ra, nhanh chóng ngồi xuống đảo mắt nhìn một bàn đồ ăn ngon, buồn bã nói: “Đồ ăn Tụ Phúc Lâu có ngon không?”Tôi còn chưa ăn được miếng nào đây này! Sao tôi biết được chứ? Anh biết rõ mà còn hỏi làm gì.Giang Thính Lan thầm rủa Tống Văn Dã, tiện thể mắng luôn cốt truyện nguyên bản chết tiệt kia.
Trả tiền xong nhưng không về nhà, bây giờ còn muốn quậy chuyện gì nữa không biết.
Người đàn ông này thấy cô tâm lý yếu ớt, cứ cố tình đi quá giới hạn, chưa tới giữa trưa đã trở mặt với cô hai lần, cho dù trái tim có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.Oán thầm trong lòng vậy thôi chứ đầu óc cô vẫn đang xoay chuyển không dám dừng lại.cô mím môi, hai khuỷu tay vòng lại đặt trên mặt bàn, ngoan ngoãn nhìn Tống Văn Dã, như học sinh đang chăm chú nghe giảng.Giọng cô mềm mại: "Có lẽ là ăn ngon lắm."Có lẽ ư? Tống Văn Dã nâng mắt liếc nhìn cô.Giang Thính Lan cũng không rõ suy nghĩ của anh, im lặng không nói gì chẳng lẽ là đang chờ cô giải thích ư?"Thật ra những món này là tôi chuẩn bị để ăn trong hai ngày.""Hửm?""...!Giờ tôi không có tiền mặt trong người, chị Trương không có ở đây tôi sẽ không có cơm ăn.
Thật ra tối qua chị Trương có nói với tôi bao giờ đói có thể gọi điện cho Tụ Phúc Lâu đặt đồ ăn, nhưng mà tôi chỉ gọi một hai món sợ là bọn họ không đưa đến, hơn nữa anh là khách quý của bọn họ, nếu tôi keo kiệt quá thì những người đó sẽ cười nhạo anh nên tôi quyết định đặt lượng thức ăn của hai ngày.
Mặc dù chị Trương chỉ xin nghỉ một ngày nhưng tôi nghe nói nhà chị ấy ở rất xa, sợ chị ấy không về kịp nên gọi nhiều một chút.
Tôi ăn ít...!Chừng này thức ăn trong hai ngày là đủ.
Vừa nãy tôi chỉ nghĩ muốn nếm thử xem hương vị đồ ăn của nhà hàng lớn là như thế nào mà thôi."Giang Thính Lan không biết Tống Văn Dã tin hay không, dù sao cô tin là được.
Cô đã điều chỉnh cảm xúc, lại không cố ý hạ giọng, tự mình nghe xong đều cảm thấy đáng thương vô cùng..