Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 15: Một Công Đôi Chuyện


Tác giả: Thiên Bảo


Không tệ, không ngờ tên này lại còn biết sử dụng cách này để mời ta ra.


Thiên Khẩu thầm nghĩ, hắn rời khỏi vị trí cực âm chi ám, đi dạo một chút, rồi bỗng nhíu mày nhìn về một phương hướng, sau đó đi về hướng đó, hắn quẹo đến quẹo lui, rất nhanh liền biến mất không còn thấy tăm tích.


….


Quay lại một khoảng thời gian trước…


Một góc nào đó trong khu rừng hắc ám, có một thanh niên thanh bào đeo mặt nạ bạch hổ, hắn chắp tay sau lưng đi thẳng người về phía trước.


Vừa đi hắn vừa làm kí hiệu trên những cây gần đó, cứ tiếp một vòng, hắn lại thầy những kí hiệu này. Mà dường như hắn lại không để ý cứ tiếp tục đi tiếp.


Một vòng, hai vòng, ba vòng cho đến vòng thứ chín, hắn mới ngừng lại nghiêng đầu hướng mắt nhìn về một cái cây già chết héo cách đó không xa.


Trên thân cây có ba vết cào, gạch rõ ràng. Hắn đi lại gần nhìn chăm chú vào ba vết cào rồi thầm nói.



– Cái kỹ trận này nói dễ cũng không dễ, mà nói khó cũng không khó. Loại trận này có vẻ nhắm vào lục thức, ngũ giác dù có nhưng không nhiều phần lớn là tăng thêm hiệu quả cảm nhận sai nên mới giữ lại ngũ giác.


Thanh niên thanh bào nói xong, lại vòng qua thân cây tiếp tục đi ngược hướng lúc nãy, từ cái cây kéo dài xuống theo hướng Nam là một đường ranh giới, hắn đi ngược vòng ở một bên khác của hướng Nam.


Lại tiếp tục, một vòng, hai vong,… Chín vòng, hắn quay đầu lại nhìn cái cây chết già sau lưng mình, trên thân cây rõ ràng vẫn nhìn thấy ba vết cào, có điều lần này có chút khác, ba vết cào này không phải của hắn.


Thanh niên mặt nạ bạch hổ nhíu mày, nhìn chăm chú vào ba vết cào, không những thế còn lấy tay lên chạm vào, lướt nhẹ qua một chút, hắn liền rơi vào trầm tư suy nghĩ.


Có vẻ ta đoán sai cái gì rồi, quy luật biến hóa trong mỗi loại kỹ trận tương truyền là khác nhau. Loại Kỹ Trận ở đây rất có khả năng là thuộc loại Mê Trận, nhưng quy luật biến hoá mà ta phỏng đoán trong loại mê trận này là “Cửu Hạn Hoá Cửu Hạn” và ” m Dương Ngược Hành”, nhưng hình như có vẻ hơi sai.


Hắn quyết định đứng im tại chỗ suy nghĩ.


Cái gọi là “Cửu Hạn Hoá Cửu Hạn” là ám chỉ quy luật biến hoá của trận này nằm ở vòng thứ chín biến đổi một lần. Chín là con số lớn nhất cũng là cực hạn trong dãy số đơn, từ sau chín trở đi là đôi, trước chín là đơn. Mà theo thứ tự lớn nhất đương nhiên là chín.


Cái quy luật này do hắn tự đặt tên, dựa vào một số kiến thức mà hắn có và kinh nghiệm mỗi lần hắn quan sát được và rút ra. Ở hắn thấy cứ đến vòng thứ chín, liền có một biến hoá nhỏ xuất hiện, ba vết cào mà hắn đánh dấu sẽ lần lượt được thay đổi ở vòng thứ chín này.


Phải biết phải đi ba vòng hắn mới đánh dấu một lần cùng một vị trí, nhưng cứ mỗi lần đến vòng thứ chín, thì vị trí hắn đánh dấu lại thay đổi có lúc gần, có lúc xa, rất ảo. Làm hắn cũng rất nhức đầu.


Còn ” m Dương Ngược Hành” cái này hắn cũng nghĩ ra chơi mà thôi, nó như là một phương pháp thử nghiệm mới để hắn xem có thể thông qua nó tìm ra cách giải trận hay không?



Đây là một phương pháp chọn đại của hắn, không hề dựa trên một chút kiến thức cơ sở nào. m Dương Ngược Hành như tên, là đi theo kiểu thuận nghịch, chỉ riêng m Dương đã là thuận nghịch, lại thêm vào Ngược Hành cũng ám chỉ thuận nghịch. Ý ở phương pháp này của hắn là Thuận Nghịch Tuần Hoàn, vì âm dương cũng không phải là thuận nghịch không, mà đó còn là một vòng tuần hoàn.


Ở hắn nghĩ, cái phương pháp này có thể giúp hắn thể ngộ ra một chút gì đó. Nhưng lại khiến hắn thất vọng rồi, không những không ngộ ra mà còn lòi ra một vấn đề nan giải khác.


Đâu ra lòi thêm ba vết cào nữa vậy, tổng cộng với ba vết cào của hắn là sáu cái. Điều này khiến hắn vô cùng rối não và nhức đầu. Nên hắn bắt đầu suy nghĩ theo hướng khác.


Khu rừng này lấy bóng tối, tử vong làm chủ, trong khu rừng được lập nên một Mê Trận. Vậy suy ra nơi này lấy m làm nền chủ đạo, vậy cũng nói lên được là đây là Mê Trận Chí m, mà có Chí m không có Chí Hàn, vậy thì chủ đạo trung tâm là Cực m.


Dường như hắn đã dần hiểu ra, dưới lớp mặt nạ môi hắn không khỏi nhếch lên, hiển nhiên là hắn đã ngộ ra được vấn đề mấu chốt. Hắn nhìn lại thân cây sáu vết cào rồi thầm nói.


– Thôi được rồi, quy luật biến hoá của kỹ trận này ta không thể suy ra, thế thì cứ bỏ qua cứ đã, đỡ tốn thời gian.


– Ngoài ra ta cũng đã đoán được loại trận này lấy âm làm chủ. Người lập trận sẽ ở cực âm điều phối bố cục, hiện tại muốn thoát trận thì cần tìm được Cực Dương Trong m, ở nơi đó tăng cường Dương đạo sẽ phần nào làm giảm được hiệu quả của trận này, cũng dụ được người kia ra.


Một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa hạn chế trận, vừa mời được người chủ trì trận. Suy nghĩ rất thấu đáo, quả nhiên đã là một thủ lĩnh, thì không thể nào là người tầm thường được.


Lời vừa dứt hắn liền quyết định vậy, đi tìm Cực Dương Trong m, nơi Chí Dương. Nhưng đã có Chí m thì làm sao có Chí Dương, cùng lắm là nơi có Dương đạo mà thôi.


Nhưng mà Dương đạo kiếm đâu ra? Ở cái nơi lấy m làm nền chủ đạo, thì sao có Dương đạo. Nhưng người xưa có cái quy luật m Dương Thái Cực, một vòng tuần hoàn, trong âm có dương và trong dương có âm. Vì thế ở nơi m nền này, vẫn có Dương chỉ là hơi yếu mà thôi. Để tìm được nơi này cũng không phải là khó chỉ cần được nơi sáng nhất trong khu rừng hắc ám, âm u này là được.



Một nơi toàn là bóng tối và cây già chết héo, thì một chỗ sáng sớm muộn gì cũng tìm ra mà thôi. Với lại có một số thực vật có thế sống được trong vùng đất cằn cỗi thiếu dinh dưỡng, đó là phân nữa nhờ vào Dương trong m, nơi cằn cỗi là âm cực, nhưng thực vật sống được là nhờ vào dương trong âm cực.


Giải quy luật biến hoá không những lâu mà còn khó, nhưng đi tìm một điểm sáng trong bóng tối đương nhiên là dễ dàng hơn nhiều. Rất nhanh thì nơi đó đã được thanh niên thanh bào mặt nạ hổ tìm ra.


Chỗ này vẫn bị hắc ám bao trùm, chỉ có điều là hắc ám nơi này kém hơn mấy chỗ khác nhiều, nơi này có nhiều ánh sáng hơn và cỏ dại cũng nhiều hơn nơi khác một chút, hiển nhiên nơi này có Dương đạo, dương trong âm.


Thanh niên thanh bào nhìn xung quanh một chút, trong ánh mắt nhìn thấy rõ được sự vui mừng, hắn thở dài một cái rồi nói.


– Haiz, được rồi, bây giờ làm gì đây, nơi dương đạo đã đến nhưng quá yếu, chỗ này cũng không làm giảm hiệu quả của kỹ trận là bao nhiêu, thôi thì kiếm củi đốt vậy.


Dứt lời, đột nhiên một luồng ánh sáng suy nghĩ chạy ngang qua đẩu hắn, làm hắn phấn khởi không thôi, hắn nhanh chóng đi dạo xung quanh kiếm đá và mấy cành cây rụng.


Hắn ngồi chồm hỗm xuống, cấm lấy hai viên đá lên, sắp xếp đám cành cây rụng và cũi xung quanh và bắt đầu đánh lửa, hắn loay hoay một hồi cuối cùng vẫn có lửa xuất hiện.


Hắn nhìn đám lửa rồi thầm nói.


– Có đám lửa này, tin hẳn người kia chắc cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.


– Không biết ngũ muội thế nào rồi, còn đám người nhị muội, tam tứ đệ nữa, không biết hiện giờ bọn họ ra sao, mong vẫn an toàn.


Dù nãy giờ hắn đi loạn và nghiên cứu nhưng cũng không có phút giây nào ngừng lo lắng cho đồng đội, những người huynh đệ, tỷ muội của mình.


Lửa bốc cháy lên, nơi vốn chỉ là dương trong âm, hắc ám không nhiều, lúc này nhờ có ánh lửa lại nhìn thấy rõ hơn một chút, và đương nhiên nó cũng có tạo ra một chút hiệu quả làm hạn chế mê trận, thanh niên thanh bào thấy vậy liền an tâm hơn một chút.



Thật ra cái câu nói “kiếm củi đốt” chỉ là hắn thuận miệng mà nói thôi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hơn một chút, hắn liền phát hiện ngay đây là một ý tưởng không tồi, nên hắn đã nhanh tay thực hiện ngay.


Ý tưởng này của hắn thật ra cũng đúng, trong nguyên tố ngũ hành, có nguyên tố hoả là nguyên tố chí dương, ở nơi dương yếu như thế này, làm gì để cho dương mạnh hơn? Đương nhiên là sử dụng thứ Chí Dương để bù đắp, vậy thứ gì mới là Chí Dương? Cái đơn giản nhất và cũng là cái nhanh nhất đó chính là tạo ra lửa.


Vậy là hắn đã có Chí Dương bù đắp Dương yếu trong này. Và có thể nghĩ theo một hướng khác rằng, hiện giờ hắn đã đốt lửa đương nhiên sẽ khói, vậy cái này cũng như là một cột mốc đánh dấu, nếu như ngũ muội của hắn có thế nhìn thấy thì cũng sẽ nhanh chóng lại đây. Mặt khác nếu người lập trận nhìn thấy có khả năng cũng tự đi ra không cần hắn phải đi tìm.


Một việc làm mà hoàn thành nhiều chuyện, có nhiều lợi thế như vậy, đương nhiên hắn phải làm rồi, hắn cũng nhanh chóng chuẩn bị tinh thần gặp mặt người bí ẩn kia, kẻ lập trận và là người bắt nhốt đồng đội của hắn.


Mặc dù hắn rất tự tin với mình, nhưng hắn cũng không thể xem thường người khác được, với kinh nghiệm của hắn, khinh thường người khác tương đương với việc tự đâm mình một đao, huống hồ gì người bí ẩn còn phải kẻ tầm thường, mà là một tên rất mạnh.

….


Ở một nơi cách đó không xa, Thiên Khẩu đang chăm chú nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ.


Không tệ, ở tên này có khí chất của một kẻ lãnh đạo tài ba, lối suy nghĩ rất thấu đáo, vì cái lối này mà mỗi suy nghĩ của hắn điều rất chu toàn, nhưng tiếc rằng hắn vẫn đặt lợi của mình lên đầu cùng lắm chỉ là một đời kiêu hùng mà thôi.


Nghĩ vậy, Thiên Khẩu cười lạnh thầm nói.


– Nhưng cái thời đại này không cần kiêu hùng, tên này không giữ được, nhưng xem như là nể mặt vì là đồng đội của hai cô nàng kia, ta sẽ uốn nắn hắn lại thành một dũng hùng vậy.


Dứt lời hắn liền bắt đầu suy nghĩ chiến lược phục kích.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận