Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 16: Thuộc Hạ Dạ Vương


Tác giả: Thiên Bảo


Dùng dương trong âm tìm ta, xem như là có chút hiểu biết kỹ trận, nhưng mà nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến ta ra mặt. Thử thêm một chút vậy.


Thiên Khẩu thầm nghĩ vậy, ánh mắt híp lại, môi nhếch lên, hắn nhìn về hướng thanh niên thanh bảo cách đó không xa. Sau đó từ trong người lấy ra một thanh sáo trúc, hắn lấy hơi đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi một khúc.


Am vla Am vla…


Khu rừng hắc ám, âm u cực điểm, cây cối chết héo, làn gió lạnh lẽo,… Bỗng lúc này trong không gian vô tận được màn đêm phủ xuống lại vang lên một thanh âm quỷ khóc thần sầu, người nghe người sợ, quỷ nghe lệ rơi, thần nghe muốn trẩm cảm.


Đây là một khúc nhạc tử vong.


Tại khoảng đất trống có ánh lửa thấp thỏm, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm như muốn dập tắt, ánh sáng chập chờn, chiếc bóng lắc lư, mặt đất run chuyển.


Nhìn kỹ cái bóng ấy, cái bóng có hình dạng của một con người. Đây là chiếc bóng của thanh niên thanh bào, hiện giờ hắn hai tay che lấy lỗ tai, thân thể thì cứ lắc lư qua lại, bước đi loạn chà loạn choạng, làm như muốn té ngã, nhưng lại không thể té, phương hướng bất định.


Đây là cái gì, khúc nhạc này từ đâu ra, sao nó lại dở như vậy.


Thanh niên thanh bào trong lòng than khổ, thân thể lắc lư loạn xạ, ánh mắt của hắn đảo qua đảo lại rất có vẻ hoa mắt chóng mặt, đột nhiên hắn la lên.


– Ah… Đầu của ta…


Hắn dùng sức vỗ đầu, vì hiện tại hắn đang rất là nhức, hắn cố gắng định thân nhưng lại không được vẫn cứ hoa mắt chóng mặt, không xác định được phương hướng, lúc gần như ngã về một bên, hắn lại phản xạ lại ngã về bên khác.


Cứ tiếp tục loạng choạng như thế, hắn đã từng bước đi đến trước ngọn lửa, phạm vi tiếp xúc càng ngày càng gần, dường như thanh âm lạ thường thôi thúc, thúc giục hắn tiến vào ngọn lửa.


Đi Vào! Đi Vào!


Hắn vẫn cứ lắc qua lắc lại, thở hỗn hển, chiếc mặt nạ bạch hổ rơi xuống lúc nào lúc không hay, để lộ ra một khuôn mặt khống khổ, mồ hôi chảy nhể nhãi, nhưng dù vậy vẫn có thể thấy rằng gương mặt đó vô cùng anh tuấn, chỉ là hiện tại hơi khó nhìn thôi.



Thiên Khẩu ở phía xa nhìn thấy gương mặt của thanh niên thanh bào, hắn nhíu mày một chút, rơi vào trầm tư nhưng khúc nhạc vẫn thổi.


Tên này làm ta có chút cảm giác đã gặp đâu rồi…


Ở bên kia thanh niên thanh bào, đã gần như tiếp xúc với ngọn lửa, đầu hắn cúi xuống, ngay khi sức nóng áp vào mặt hắn, một tia thanh tỉnh liền xuất hiện ngay trong mắt của hắn.


Ngay lúc đó trong đầu hắn xẹt lên từng hình ảnh, từng hàng chữ kỳ quái.


Trong hình ảnh đó hắn thấy được một người trung niên đang mỉm cười nhìn hắn, mà hắn thì lại gọi người nọ là.


– Phụ thân…


Giọng điệu non nớt ngây thơ, và có chút gì đó nhớ nhung, nước mắt của đứa bé ba, bốn tuổi đang chảy ra.


Đúng hắn khóc, nhưng hắn không biết tại sao mình lại khóc, hình ảnh đó khiến trái tim hắn run lên. Một hàng ký tự hiện lên, mặc dù kỳ quái và lạ lẫm, nhưng hắn lại hiểu được nó và đọc lên.


– Loạn m Hủ Thức, Tâm m Tịnh Thần…


Mặc dù chỉ là lẩm nhẩm nhưng bỗng nhiên nhịp thở của hắn thay đổi từ loạn nhịp đến tăng tốc, sau đó lại điều hoà trở về bình thường, ánh mắt của hắn tỏa sáng hoàn toàn thanh minh, hắn nhảy ra xa khỏi phạm vi của lửa hét lên một tiếng.


– Loạn Thần, Tỉnh!


Trong đầu hắn không còn bị khúc nhạc kỳ quái kia khống chế nữa, dù thanh âm vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng chẳng còn tác dụng gì nhiều, hắn thầm vui mừng.


Ầm!


Mặc dù phản xạ của hắn khá nhanh nhưng sự việc bất ngờ, tại điểm đất của hắn bỗng có một làn gió thổi qua, một viên đá hình tròn chạy tới, nó rất tròn như một viên bi nhưng nó hoàn toàn là đá.


Hắn chạm chân vào viên đá, không định được thân hình, liền mất tư thé ngã xuống, mà chỉ ngã thôi thì cũng không có vấn đề gì cả, nhưng đúng lúc này từ phía xa có một thanh sáo trúc bay thẳng tới, vào ngay đúng vị trí gáy của thanh niên thanh bào.


Từ tư thế ngã đến khi rơi xuống đụng vào sáo trúc ngay gáy có khả năng gãy cổ lắm, nhưng không biết thanh sáo trúc mượn lực kỳ diệu, hay cả một quá trình đều được tính toán kỹ lưỡng. Khi hắn ngã xuống trúng ngay sáo trúc ngay gáy, sao trúc không gãy mà hắn thì lại bất tỉnh nhân sự.



Bảo đảm hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra với mình thì đã bất tỉnh, toàn bộ sự việc quá nhanh chóng, thuận lợi và trùng hợp.


Hắn thoát khỏi vòng vây khống chế của tiếng sáo, nhớ lại một mảnh kí ức mơ hồ, rồi lại vấp trúng một viên đá hình tròn, rơi xuống đất, mà tại vị trí gáy của hắn chạm đất thì lại nhẹ nhàng xuất hiện một thanh sáo trúc mượn lực kỳ diệu khiến hắn bất tỉnh chứ không phải gãy cổ.


Thiên Khẩu buông cây sáo trúc xuống, nhẹ nhàng bước lại gần thanh niên, nhìn kỹ lại khuôn mặt bất tỉnh của người nọ, hiện tại sắc mặt của hắn khá âm trầm, một lúc sau hắn thở dài rồi nói.


– Haiz, Âm Đạo Thế Gia duy nhất, hậu nhân cuối cùng còn sống lại, người của Thanh Gia bây giờ chỉ còn mình ngươi.


Dứt lời hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên mặt của người thanh niên, tiếp tục nói.


– Thật khéo, lại để ta gặp được ngươi, hậu đại duy nhất còn sót lại của Thanh Gia.


Thiên Khẩu bắt đầu lục soát thân thể của thanh niên thanh bào, từ một bên ngực sau lớp áo của hắn, nhẹ nhàng lấy ra được một cẩm bài màu gỗ sậm.


Cẩm bài này có hình vuông hoa văn trên đó không nhiều phần lớn là hình thú vật được khắc lên, chính giữa cẩm bài có một từ to “Bách”, mặt sau cẩm bài không có hoa văn gỉ đặc biệt chỉ là một vài vết vẽ cho có, và tại chính giữa của nó cũng có một chữ to “Dạ”.


Hắn cầm cẩm bài lên rồi thì thầm nói.


– Bách Dạ? Bách Thú Dạ Hành? Có chút thú vị đây nhỉ.


Hắn nhìn qua mặt nạ bạch hổ, cầm nó lên xem xét, rồi nhìn lại người thanh niên đang nằm rồi lại cười một cách nham hiểm nói.


– Hay lắm, vậy là các ngươi đã gặp qua Dạ Vương trong Bách Vương, nói cách khác các ngươi là thuộc hạ của hắn, mà ta và hắn quan hệ cũng khá tốt, lần này ta nhất định sẽ trấn lột một phen xem như nể mặt mũi của hắn vậy, ha ha ha…


Bỗng hắn cười to, sau đó đứng dậy thu dọn xung quanh một chút, rồi hắn nắm lấy hai tay của thanh niên thanh bào bắt đầu rục rịch kéo đi.


Kéo đi đâu? Đương nhiên là kéo về địa bàn rồi.






Tại nơi cực âm chí ám cũng là địa bàn của Thiên Khẩu. Hiện tại nơi này khá loạn một chút, vì xuất hiện thêm một vị không mời mà tới.


Tại nơi âm u này không biết từ đâu lại xuất hiện một nam tử tuấn lãng áo hồng, mị nhãn ma mị, mọi cử chỉ đều mang đến một loại khí chất quý phái của quý nữ hào môn, bỗng hắn nói.


– Ồ, các ngươi là thuộc hạ của tên Dạ Quỷ kia…


Quay lại vài phút trước.


Ngay khi Thiên Khẩu rời khỏi địa bàn không bao lâu, cô nàng Ưu Gia thở dài một chút trong lòng thầm nghĩ.


Tên kia chắc hẳn cũng không phải là một lưu manh, nếu không hiện tại ta cũng không có an toàn như vậy.


Nghĩ thế, nàng ngẩng đầu lên, thần sắc trở lại bình thường, nhưng rầt nhanh lại biến đổi trở nên cổ quái. Cô nàng ngó nghiêng xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy được Thiên Khẩu.


Nàng sinh lòng hiếu kỳ, muốn mở miệng nói gì đó, thì nàng chợt giật mình phát hiện, nàng vẫn chưa thể nào nói được, tên kia đã giở trò với nàng, còn trò gì thì nàng lại không biết, chỉ là hiện tại nàng vẫn chưa thể nói chuyện được.


Nàng ỉu xìu ngôi im thầm nghĩ.


Chắc tên kia đi tìm đại ca rồi


Lúc này mặt đất bỗng run động nhè nhẹ, từ bốn phương tám hướng nhẹ nhàng có một cơn gió thổi qua mang đến một mùi hương mê người.


Cô nàng Ưu Gia không khỏi mê mẩn, muốn hít nhiều hơn một chút, nhưng rất nhanh nàng lại khựng lại, dừng việc hít thở vẻ mặt nghiêm trọng, hai má đỏ hồng, thầm nghĩ.


Mùi hương này có mê tán, rốt cuộc là ai giở trò là tên kia sao, hắn muốn nhìn thấy ta trong tình cảnh kia sao. Tên biến thái.


Nhưng rất nhanh nàng loại bỏ cái ý nghĩ này, vì nàng nhìn thấy ở một phương hướng không xa có một người đi tới, ánh mắt nàng mở to nhìn người nọ, trên vẻ mặt tràn đầy cổ quái.


Chỉ thấy ở cách đó đang có một người đi lại gần có vẻ như là một nữ nhân, nhưng vì một chút lý do nên cũng không rõ có phải là nữ nhân hay không.


Hử?


Dường như vị này cũng quan sát đến phía này, người nọ cũng chỉ lướt qua một chút phát hiện có bốn người bị trói, lúc lướt qua hai nữ có thân hình không tệ, người nọ thầm gật đầu, nhưng khi lướt qua hai nam, miệng hắn không khỏi nở nụ cười nham hiểm, tay tay xoa xoa thầm nói.


– y da, Cơ đệ đệ biết ta sẽ đến nên chuẩn bị quà cho ta sao? Không tệ bao năm ẩn thế nhưng bản lĩnh vẫn như xưa không đổi chút nào, ha ha ha…



Vị này cười tươi bước tới, bây giờ cô nàng Ưu Gia mới thấy rõ hắn, mắt không khỏi trợn to vì người nọ là một nam nhân.


Một người nam nhân tuấn tú, ngoài gương mặt hắn ra thì trên người hắn mọi thứ rất có vẻ nữ tính, làn da trắng trẻo hơn cả nữ nhân, mái tóc dài đen mượt mà, vận hồng bào để hở ngực không những không làm phản cảm mà còn có gì đó mê người, tay đeo nhẫn, tai đeo khuyên, nữ thấy nữ mê, nam kém cũng cong.


Vị này nhanh chóng bước tới, phát hiện có người đang nhìn mình, hắn cũng nhìn lại, nở nụ cười ma mị, rồi nói.


– Tiểu nữ nhân trả lời ta vài câu nha.


Giọng điệu có chút yểu điệu thanh cao, hoàn toàn là giọng của nữ nhân, một nam nhân nói giọng của nữ nhân điều này thật kì lạ, chẳng lẽ là đầu thai sai đường.


Cô nàng Ưu Gia cũng nghĩ vậy, nhưng nàng cũng không có biểu hiện gì nhiều vì có vẻ cũng có chút gì đó quen rồi, với lại hiện tại nàng cũng không nói được, nên chỉ gật đầu thôi.


Thấy biểu hiện như vậy, vị kia cười cười sau đó nhìn nàng.


– Xem ra hiện tại ngươi không nói được, vậy thì chỉ cần gật đầu là được rồi. Ngươi có thấy tiểu Cơ ở đâu không?


Nghe vậy cô nàng Ưu Gia mờ mịt, không biết trả lời thế nào trong lòng nàng thầm nghĩ.


Cơ, chẳng lẽ là tên của tên kia sao.


Ngay lúc nàng vẫn còn đang nghi vấn, thì người kia nhìn nàng cười nham hiểm một chút trong lòng thầm nghĩ.


Ha ha, tiểu Cơ ta sớm biết ngươi cũng không chính kinh được bao lâu, hôm nay lại bị ta gặp phải, còn dùng thủ đoạn này làm người ta không thể la hét, he he đúng là không tồi. Nhưng không nghe tiếng tên rỉ thì làm sao sảng khoái được.


Thấy cô nàng không trả lời, hắn cũng bỏ qua sau đó lại đi về phía thân cây cột lấy hai nam nhân ngủ mê, hắn nở nụ cười dâm tà tiến lại gần, đôi tay du ngoạn sơn thủy trên thân hai người.


Lúc hắn đang vui đùa thì vô tình đụng trúng một đồ vật, hắn lấy ra cầm lên nhìn một chút rồi cách xa hai người, kinh hô một tiếng.


– Bách Dạ? Các người là thuộc hạ của Dạ Vương.


Hắn nhìn lại cô nàng Ưu Gia như muốn xác nhận, nhưng để hắn thất vọng là cô nàng này cũng rất mờ mịt với cái tên mà hắn thốt ra.


Đồ vật hắn đụng trúng đương nhiên là cẩm bài kia, hiện tại trong lòng hắn rùng mình thầm nghĩ.


Dạ Quỷ mà biết ta đụng vào thuộc hạ của hắn có khi nào xử ta luôn không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận