Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 18: Nhờ Giữ Đồ.


Tác giả: Thiên Bảo


Khoảnh khắc yên tĩnh cũng không thể kéo dài bao lâu, Thiên Khẩu nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh này, hắn từng bước từ từ đi lại gần cô nàng Ưu Gia, hắn nhìn cô với gương mặt lạnh lùng.


Cô nàng Ưu Gia cũng ngước nhìn hắn, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cô đã không còn quan tâm nữa. Trong ánh mắt của nàng giờ đây, chỉ còn lại hình bóng của một người to lớn cao thượng nhưng lại cô độc lạnh lùng.


Không biết diễn tả cảm giác của nàng giờ khắc này ra sao, vì khoảnh khắc này, dòng thời gian giống như đang chậm lại, chỉ một nhịp thở cũng kéo dài vô hạn.


Đột nhiên ánh mắt cô tối đen lại, một bàn tay khổng lồ đang che lấp đi ánh sáng trong mắt cô, cô vẫn cứng đơ để bóng tối che lấp đi ánh sáng ấy mà cô không hề phản ứng lại, chỉ một lúc thôi bóng tối đó đi qua để lại một gương mặt sát gần, gương mặt tuấn lãng nhưng lại lạnh lùng vô cảm, con mắt sáng trong, thâm thúy như vũ trụ bao la.


Cô rõ ràng cảm nhận được nhịp thở của người này, làn hơi ấm phả vào mặt cô, rất nhẹ nhàng và ấm áp, cái khoảnh khắc ấy như ngưng đọng, cô nghe thấy tim mình đập thình thịch, thình thịch,… Từng cơn gió nhẹ thổi qua cũng không làm thay đổi được thứ gì, nếu có thì chỉ là một dòng cảm giác tang thương, dâng trào trong tim nàng.


Một cơn gió mạnh thổi qua nhất thời làm bay đi một mảnh đen, đó là tấm mạn che mặt của nàng, một gương mặt mỹ lệ mê người hiển hiện ra, từng gợn tóc nhẹ nhàng tung bay theo gió, một cảnh sắc mê người nhưng lại có gì đó đau thương không thể diễn tả thành lời.


Một thứ sáng trong nhẹ nhàng rơi ra khỏi khoé mi, một viên ngọc tròn lăng xuống gương mặt của người thiếu nữ, từ từ rơi vào khoảng không nhẹ nhàng trút xuống một mảnh đen bao la, nó thấm nhuần xuống tấm vải.


Nàng khóc, nàng rơi lệ, một giọt lệ vì người trước mắt này, một giọt lệ vì những gì tang thương mà nàng cảm nhận được, nàng đã khóc vì một người xa lạ, một người đã bắt và giam giữ nàng, một người đã cho nàng thấy một mảnh trời cô độc.


Phốc!


– y da, đau quá, ngươi làm gì vậy…


Nàng lấy hai tay xoa trán, vừa xoa vừa nói, rồi dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn lại Thiên Khẩu, nàng muốn nói gì đó nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng liền im lặng.


Rõ ràng là nàng tạm thời không nói được, rồi lại bị trói, nhưng giờ chỉ vì một cái búng tay của hắn vào trán của nàng, nàng liền nói được và không bị trói nữa.


Ngươi giải thoát cho ta làm gì…


Nàng rất muốn hỏi điều đó, nhưng cứ nhìn hắn nàng lại không thể lên tiếng, ánh mắt thay cho lời nói.



Thiên Khẩu nhìn nàng, nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn biết nàng hỏi gì, hắn chỉ nhìn nàng một chút rồi lại thở dài, nói.


– Cô nương đã nghe những gì không nên nghe, giờ cô nghĩ ta sẽ giải quyết cô thế nào?


Nhất thời âm giọng lạnh xuống, cô nàng Ưu Gia trong lòng liền sinh ra hàn ý mãnh liệt, cô nhìn vào ánh mắt của hắn, ở ánh mắt đó vô cùng lạnh lẽo rồi nàng sợ hãi rùng mình.


Cảm xúc trước đó như bị một cơn gió lạnh thổi qua, ngọn lửa tình mới vừa nhom nhóm lên đó lại nhanh chóng bị dập tắt, cảm giác thời gian chậm dần kia đã đột nhiên gia tốc, nàng cảm nhận được tử vong rất gần mình.


– Ngươi…


Nàng chỉ kịp thốt lên một tiếng, thì đã phát hiện trước mặt mình đã là Thiên Khẩu, gương mặt của hắn rất lạnh khiến nàng run rẩy lùi lại một bước, giật mình ngã về phía sau.


– Nàng chỉ có hai lựa chọn, một là làm người của ta…


Thiên Khẩu đã đưa tay ra sau lưng nàng giữ nàng lại, để nàng không ngã xuống, hắn áp sát xuống tai nàng, từng làn hơi ấm phả vào tai ửng đỏ rồi nói.


Cô nàng Ưu Gia cứng người không biết xử lí làm sao, trong lòng nàng giờ đây liền hàng trăm, hàng nghìn ý nghĩ lung tung.


Hắn gần quá, hắn định làm gì ta? Hắn nói vậy là sao? Hắn muốn gì ở ta? Hắn, hắn…


Thấy cô nàng không trả lời, gương mặt vẫn ửng đỏ, hai má hồng hào, nhịp thở có chút gấp gáp nhìn hắn. Thiên Khẩu cười cười, nhẹ nhàng thả nàng ra, dịu dàng vịn nàng đứng vững rồi tách ra một cự li ngắn nói.


– Lựa chọn thứ hai rất đơn giản giúp ta một việc, ta liền giúp nàng trả thù cho Ưu Gia, tìm lại phụ mẫu của mình. Thế nào?


Trả thù? Phụ mẫu?


Nhất thời nàng liền tỉnh lại, mở mắt to nhìn hắn, nàng vẫn chưa kịp tiêu hoá xong lượng thông tin này, nhưng mà liên quan đến phụ mẫu nàng liền lấy lại tâm tình hằng giọng nói.


– Ý ngươi là thế nào?


Thiên Khẩu không trả lời nàng, hắn lắc đầu lại nói.



– Nàng chỉ có hai lựa chọn, một làm người của ta, hai thay ta làm việc, nào nàng chọn đi. Mà sẵn nói luôn lựa chọn thứ ba là chết.


Lúc kết câu, hắn cố ý nhấn mạnh từ “chết”, giọng điệu liền trở nên lạnh lẽo lạ thường, cũng khiến cho cô nàng Ưu Gia cảm nhận được hàn ý run người.


Tên này sao lại lật mặt nhanh vậy.


Đây là ý nghĩ đầu tiên của nàng, hai ba lần trải qua như vậy, cũng khiến nàng quen rồi, huống gì hắn chỉ nói cũng không thật sự làm gì nàng, nhưng dù vậy khiến nàng sinh ra hàn ý mãnh liệt.


Nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, điều đó cũng để cho Thiên Khẩu khá kinh ngạc rồi lại nhìn nàng nói.


– Thời gian không nhiều đâu, nàng nhanh chọn đi.


Nghe vậy cô nàng Ưu Gia liền nghiêm túc nhìn hắn, không cần suy nghĩ nhiều, liền trả lời dứt khoát một câu.


– Ta lựa chọn thứ hai, ngươi muốn ta làm việc gì?


Giọng điệu rất nghiêm nghị, nàng đã lấy lại phong thái của mình.


Giờ trong nàng chỉ tràn ngập nghi vấn, nàng không biết rõ Ưu Gia đã từng gặp chuyện gì, nhưng trong ký ức mơ hồ của nàng, nàng nhớ rằng gia đình mình đã gặp nạn, vốn dĩ nàng nghĩ phụ mẫu của mình đã không còn, nhưng theo giọng điệu của Thiên Khẩu, có vẻ như phụ mẫu của nàng vẫn còn sống, điều đó làm nàng kích động, cũng làm nàng muốn tìm hiểu rõ hơn, chuyện gì đã xảy ra với Ưu Gia, với phụ mẫu của nàng.


Thiên Khẩu nghe vậy, liền mỉm cười nhìn nàng rồi nói.


– Rất đơn giản, chỉ cần giúp ta giữ một thứ, cho đến khi thời cơ đến, ngươi hãy đưa nó cho một vị trong Bách Vương mà ngươi tin tưởng nhất là được.


– Thời cơ gì? Bách Vương? Ngươi đang nói cái gì vậy?


Nghe xong lời đề nghị của Thiên Khẩu, có nhiều thứ nàng thật không hiểu nên bèn hỏi lại.


Thiên Khẩu cũng không có câu nệ tiểu tiết liền nói.



– Thời cơ đến thì ngươi sẽ biết, còn Bách Vương là ai thì sau này ngươi sẽ biết.


– Ngươi nói như không nói vậy.


Cô nàng có chút bất mãn nói.


Thiên Khẩu lắc đầu rồi nói.


– Nói cho dễ hiểu thì ngươi đã gặp qua ba Vương trong Bách Vương rồi, mỗi Vương đểu có một Diệu Kỹ do tự mình sáng tạo ra, vì thiên tư hơn người nên mới được gọi là Vương.


– Ngươi cũng là Vương sao?


Cô nàng tỏ vẻ khinh thường rõ ràng, vì nàng dù nhìn Thiên Khẩu như thế nào, cũng không thể nào hình dung được Thiên Khẩu là một Vương.


Thiên Khẩu xem như là không thấy lại nói.


– Ta đã từng là Thiên Vương, tên biến thái kia là Dụ Vương, chủ nhân thật sự của Bách Thú Dạ Hành là Dạ Vương, và ngươi với đám người này là thuộc hạ của hắn.


Thiên Khẩu chỉ chỉ bốn người vẫn đang hôn mê và bị trói còn lại.


Nghe được lời nói của Thiên Khẩu, nàng trầm mặc thầm nghĩ.


Có tin hắn được không đây, gì mà Bách Vương, rồi Dụ Vương, Thiên Vương, Dạ Vương là ai nữa, đúng là mình từng nghi ngờ chủ nhân của Bách Thú Dạ Hành không phải là đại ca, mà là một người bí ẩn nào đó, nhưng có thật người đó là Dạ Vương không…


Thấy nàng suy nghĩ, Thiên Khẩu cũng không ép, hắn từ trong người lấy ra một mảnh giấy màu đen lạ thường, hắn nhìn chằm chằm vào nó, thở dài một hơi, rồi thầm nói.


– Bọn họ với thực lực đó, khả năng cao là lành ít dữ nhiều, rõ ràng là thời cơ chưa đến lại cứ hấp tấp như vậy. Thôi thì, để cô nàng giữ thứ đó đi, thời cơ đến sẽ cứu bọn họ một mạng.


m giọng rất nhỏ, cô nàng Ưu Gia căn bản không thể nghe được. Thiên Khẩu lại nhìn nàng một cách thâm sâu, sau đó lại thành kiên quyết, hắn đã quyết định chủ ý của mình.


Lúc này, cô nàng Ưu Gia cũng nhìn lại hắn và nói.


– Ngươi muốn ta giữ thứ gì?


Dù nàng vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng không biết vì sao trong thâm tâm nàng lại mách bảo rằng tất cả là sự thật, nàng không hiểu, nhưng điều đó cũng không quan trọng, điều mà nàng chú ý là chỉ cần giúp Thiên Khẩu giữ món đồ này, thì nàng sẽ biết thêm thông tin về phụ mẫu của mình.


Thiên Khẩu không trả lời nàng mà lại ra hiệu cho nàng đi theo hắn, dù sao nàng cũng đã đáp ứng nên cũng không nói nhiều liền đi theo. Thiên Khẩu đi trước quẹo qua quẹo lại, lúc đi thẳng, lúc đi vòng dường như có một quy luật gì đó, cô nàng Ưu Gia đi theo mà muốn hoa mắt chóng mặt, không phải nhờ có Thiên Khẩu nắm lấy tay nàng kéo đi, thì nàng khả năng cao sẽ vì chóng mặt mà bất tỉnh đâu đó.



Rất nhanh hai người đã đi đến một nơi, đối diện là một cái cây cổ thụ to chết hét, trên thân cây có một cái lỗ lớn, một màu đen không nhìn rõ bên trong có cái gì, ngoài ra trên những cành cây kia đều có đậu từng con quạ màu đen, đôi mắt đỏ thẳm số lượng rất nhiều, chúng đều nhìn về phía hai người, làm cô nàng Ưu Gia nhất thời có chút sợ.


Thiên Khẩu thả tay nàng ra, làm nàng có chút cảm giác mất mát, lúc nãy hắn nắm tay nàng làm nàng có chút ấm áp, nhưng giờ thì bị bỏ ra như vậy, nàng cũng không biết nói gì cho phải.


Làm gì mà thần thần bí bí.


Nàng thầm nghĩ.


Hiện tại chỉ thấy Thiên Khẩu đã đi lại gần thân cây, hắn cúi người vào cái lỗ thủng to đen thui kia, đôi bàn tay đưa vào, từ trong đó nhẹ nhàng lấy ra một cuốn sách màu xanh lục nhạt.


Thiên Khẩu cầm lấy cuốn sách đưa cho cô nàng rồi nói.


– Giữ thứ này là được.


Cô nàng Ưu Gia tiếp nhận quyển sách nhìn lại hắn, hỏi.


– Đây là thứ gì?


– Thôi Diễn Pháp Môn.


Thiên Khẩu nói xong câu này, liền thấy quyển sách vô tri vô giác biến mất, nếu không phải cô nàng vẫn có cảm giác cầm lấy quyển sách, thì nàng đã cho rằng đã biến mất. Nàng kinh ngạc nhìn Thiên Khẩu.


Thiên Khẩu bình thản nói sơ qua một chút.


– Vật liệu làm quyển này có chút đặc thù có thể trở nên trong suốt và chống thẳm và lửa, đồng thời nó cũng không thể bị mở ra bởi người thường chỉ có một trong Bách Vương mới mở được… Hiện tại ngươi cứ giấu nó trong người đi.


Nghe vậy, cô nàng cũng thử một chút, phát hiện mở nó không được, nàng bỏ cuộc giấu nó vào trong người rồi nhìn Thiên Khẩu nói.


– Bây giờ ngươi có thể cho ta biết về Ưu Gia gặp nạn và phụ mẫu được chưa? Với lại ngươi nói trả thù, ý ngươi là thế nào?


Thiên Khẩu nhìn nàng cười cười rồi ngồi xuống, làm thủ thế mời với nàng rổi nói.


– Ta kể cho ngươi một cố sự vậy, Ưu Tú là tên của ngươi phải không?


Cô nàng Ưu Gia ngồi xuống kinh ngạc nhìn hắn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận