Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 19: Nhìn Lại Ký Ức


Tác giả: Thiên Bảo


Không đợi nàng hỏi, Thiên Khẩu từ trong người lấy ra một thanh sáo trúc màu tím lạ thường, có vài đường nét huyền diệu, nhìn vào làm người hoa mắt, cây sáo này khác với cây sáo trước, nó không phải là cây sáo thường mà là một cây sáo đặc biệt.


Thiên Khẩu chỉ cầm ra một chút, chưa kịp làm gì, nàng Ưu Tú nhìn vào đã liền sắp rơi vào giấc ngủ, Thiên Khẩu che thanh sáo trúc màu tím khỏi tầm mắt của nàng và nói.


– Mặc dù ta nói là sẽ kể cho ngươi nghe những gì ta nhớ, nhưng nó chưa đủ chính xác, chi bằng ngươi hãy tự nhìn lại ký ức của mình mà xem, nó sẽ rõ hơn từ lời một phía của ta.


– Ngươi muốn lật kèo sao?


Nàng nói với vẻ bất mãn, sau khi Thiên Khẩu che lấy thanh sáo trúc tử sắc nàng liền lấy lại lí trí, và nàng cũng thậm khiếp sợ với cây sáo này.


Nó là cây sáo gì, sao có thể khiến mình có cảm giác buồn ngủ được, chỉ nhìn có một thôi mà. Tên này lại định giở trò gì đây.


Nhưng khi nghe xong lời nói của Thiên Khẩu, nàng liền hết sức bất mãn và có chút tức giận.


Không phải sao, kêu nàng tự xem lại ký ức, trong khi nàng còn không có rõ về cái ký ức mơ hồ ngày xưa, không phải kêu nàng làm việc vô nghĩa sao.


Tên này rõ ràng muốn qua cầu rút ván.


Nàng có xúc cảm muốn bay lên đánh hắn một trận lắm, nhưng rồi nàng lại nhớ lại trận chiến lúc nãy của Thiên Khẩu và Dụ Vương, nàng liền kiềm chế lại trừng mắt nhìn hắn, vì nàng không đánh lại hắn, nàng có tự biết rõ thực lực của mình mà.


Thấy nàng biểu hiện bất mãn như vậy, Thiên Khẩu chỉ cười cười nhìn thanh sáo trúc màu tím với những hoa văn kỳ lạ, có thể nhìn thấy rõ trong ánh mắt của hắn có sự trìu mến dành cho thanh sáo trúc này.


Nhớ năm đó, ta cùng với Mộng Vương giao thủ, cái gọi là không đánh không quen, thứ đồ mà ta đặt cược lúc đó là Thiên Cơ Pháp Diệu Kỹ độc quyền của ta, còn Mộng Vương thì là Sáo Kỹ Mộng Khúc Huyền Cơ. Trải qua trăm chiêu giao thủ, cuối cùng ta thắng lấy được thứ đồ này, cùng với sáo kỹ của nàng, nàng không phục nhiều lần tìm ta đòi lại, đúng là mặt dày mà, nhưng cuối cùng chỉ có mất thêm chứ không có lấy lại được bất cứ thứ gì,… Ha ha ha.



Mặc dù có thể nhìn thấy được trong ánh mắt hắn có chứa đựng sự trìu mến nhưng rất nhanh liền thay đổi thành gian tà, còn nụ cười tà tà của hắn làm cô nàng Ưu Tú nhìn cũng không hỏi bèn ho hai tiếng.


– Hô Hô…


Thiên Khẩu nghe vậy, thu lại cảm xúc bất chợt vừa rồi, nhìn lấy nàng Ưu Tú nhẹ nhàng nói.


– Cây sáo lúc nãy là sáo Mộng Huyễn của Mộng Vương, tri kỉ của ta. Ta sẽ dùng Mộng Khúc Huyền Cơ giúp ngươi lật lại ký ức của mình, việc này sẽ giúp ngươi moi lại ký ức bị chôn vùi bấy lâu nay.


Dứt lời, hắn liền cầm thanh sáo thổi một đoạn nhạc huyền diệu, người nghe liền có cảm giác lâng lâng giữa mộng và thực, nàng liền Ưu Tú rất nhanh liền rơi vào giấc mộng. Không chỉ riêng nàng mà bầy quạ trên những cành cây của cổ thụ kia cũng lắc lư một chút rồi ngủ thiếp đi.


Nàng Ưu Tú vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp gì cả, nàng đã lâng lâng bị cuốn theo khúc nhạc này, rất nhanh liền buồn ngủ rơi vào giấc mộng, nàng nhẹ nhàng ngã xuống nền đất, thân thể dần duỗi thẳng và thả lỏng ra để có một tư thái ngủ tốt.


Thiên Khẩu nhìn trong mắt cũng thầm gật đầu, nhưng hắn không có ngừng thổi vẫn tiếp tục thổi khúc nhạc này, trong lòng hắn thầm kinh ngạc một chút.


Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp thực lực của Mộng Vương, chỉ vì một khúc dạo đầu liền khiến người nghe rơi vào giấc ngủ, còn âm thầm điều khiển cơ thể họ vào một tư thái thoải mái nhất. Nhưng tại sao lúc trước nó không tác dụng được với ta nhỉ?


Không phải là không tác dụng mà tên Thiên Khẩu này là người mù âm luật, người ta một khúc huyền diệu đánh bại biết bao nhiêu người mới được xưng là Vương nhưng gặp hắn liền phải ảm đạm phai mờ, vì hắn không biết cái gì là âm nhạc cả, nên hắn dù có nghe cũng chưa chắc hiểu được.


Nhưng cho dù có là vậy khúc nhạc của Mộng Vương cũng không chỉ có thế, Mộng Khúc Huyền Cơ của nàng cũng có thể khiến người mù âm nhạc chỉ cần nghe thôi thì vẫn bị dính, nhưng có một hạn chế là những người mù này phải là người có ý chí kém, nói là kém chỉ cần dưới Vương giả là dính.


Mà Thiên Khẩu lại phù hợp với hai điều kiện trên, vừa mù âm nhạc vừa có ý chí có khi còn hơn Vương giả, nên hắn ít nhiều gì khó có khả năng bị ảnh hưởng bởi khúc nhạc của Mộng Vương, một phần khác Thiên Cơ Pháp của hắn cũng có thể khắc chế được Mộng Vương. Cho nên nàng không thắng nổi dù chỉ là một trận.


Thôi thì những chuyện xưa đã qua rổi, hắn cũng không cần phải nhớ lại từng chi tiết làm gì, hắn rất nhanh liền gạt bỏ cảm xúc nhớ nhung, tập trung vào việc thổi sáo.


Mặc dù hắn mù âm nhạc, nhưng học vẹt thì vẫn có hiệu quả kinh người, giống với chủ nhân, nhưng chỉ là không thể bức phá giới hạn mang lại những hiệu quả khác như chủ nhân của khúc nhạc này mà thôi.


Tàn… Tán… Tàn… Tán… Tàn… Tan… Tan…



Âm thanh dao động, từng làn sóng nhẹ nhàng dập dờn, nàng Ưu Tú đung đưa thân minh trong không gian âm u mịt mờ, từ từ từng bước một, bên tai nàng vẫn văng vẳng lên thanh âm kỳ diệu kia.


Rất nhanh màn đêm ấy bị một tia sáng nho nhỏ lấp lóe ra hào quang kinh người, từ từ thành một đốm sáng, rồi chuyển qua quả cầu có từng vết nứt, vết rạn như mạng nhện. Bỗng nó vỡ ra một sương mù trắng mịt mù hiện ra che lấp lấy màn đêm âm u này.


….


Gian nhà tranh yên bình, cây cỏ xanh mướp, hoa lá đung đưa, đua nhau thi sắc, làn gió xuân thơm mát, gia đình sum vầy đầy ắp tiếng cười hạnh phúc.


– Mẫu thân, người xem cái này nè, con làm đẹp không?


Một cô bé tóc ngắn, đôi mắt lung linh, mặt to tròn, môi trái tim cười hì hì, từ hai tay phía dưới nâng lên, một chiếc vòng hoa xinh xắn, và nói với người phụ nữ hiền hậu.


Người phụ nữ hiền hậu, ăn mặc giản dị, thân hình thành thục, mái tóc đen mượt, đôi mắt diệu hiền, phía trước nàng là một cái bàn gỗ tinh xảo, trên đó đang bày biện từng đĩa thức ăn ngày tết tươi ngon.


Nghe được tiếng gọi cô con gái nhỏ bé xinh xắn, người phụ nữ hiền hậu nhẹ nhàng quay qua nhìn chiếc vòng hoa, dịu dàng lấy tay xoa đầu cô bé, mỉm cười nói với con.


– Tú Nhi, con làm đẹp lắm, lại đây phụ mẫu thân một chút nào, đợi chút nữa phụ thân con về, chúng ta cùng ăn tết đón xuân nhé.


– Vâng!


Thanh âm ngây thơ, hồn nhiên, hiếu thảo. Cô nhóc nhanh chạy lại bên cạnh người mẹ của mình, phụ giúp mẹ bày dọn chén đĩa cho ngay ngắn.


Cô bé nhanh tay lanh lợi, sắp xếp từng chén một, từng đôi đũa, cô vừa làm vừa cười, tâm tình rất vui. Còn người mẹ thì lần lượt đi vào bếp bưng từng đĩa thức ăn ra bày biện tinh tế lên bàn.


– Mâu thân ơi, sao ở đây lại có 6 chén vậy? Nhà mình chỉ có ba người thôi mà.



Giọng điệu ngây thơ, cô bé tinh ý hỏi người mẹ.


Người mẹ hiền hậu nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn con gái dịu dàng nói.


– Chút nữa, nhà chúng ta có khách, con nhớ phải lễ phép đấy.


Cô bé nghe vậy hiếu kì, nhẹ nhàng xuống ghế, nhanh chân chạy lại đối diện người mẹ, tay nắm tay người mẹ hiền, cười nói.


– Mẫu thân ơi, khách đến là ai vậy? Có bạn cùng chơi với con không?


– Khách đến là bằng hữu của phụ mẫu, người nọ còn dẫn thêm hai người bạn để cùng chơi với con, vui không?


Người mẹ dịu dàng nói. Cô bé thì cười tươi như hoa, vui vẻ hân hoan nói.


– Vui, vui, con rốt cuộc có bạn để chơi rồi.


– Tú Nhi nhà ta có chuyện gì mà vui vậy?


Một giọng nói nam nhân trưởng thành và hài hước, giọng điệu trêu đùa từ ngoài cửa vọng vào.


Cô bé nghe vậy liền vui tươi quay qua sau, chạy ra ngoài cửa cười nói.


– Phụ thân ơi, bạn…


Phốc!


Mưa máu bắn ra, dán lên mặt cô bé, trong đôi mắt ấy che lấp một mảnh mơ hồ màu đỏ của máu tươi, cô nhóc cứng đờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.


Ầm!


Một bóng người vận lục bào thân hình cao to té xuống đất, đôi mắt trợn to không thể tin được.



Cách người nọ không xa là hai đứa nhóc, một trai một gái, trai bình tĩnh đến lạ thường, gái sợ sệt nắm thật chặt tay của cậu trai, la hét nói.


– A, lục thúc người…


Nghe tiếng hét đó, người phụ nữ hiền dịu từ trong nhà lo lắng chạy ra, thầy tràng cảnh một người bị một mũi tên bắn xuyên đầu, một người khác thì nằm ngã cách đó không xa, nếu nhìn kỹ thì người này có gương mặt vài phần rất giống Tú Nhi, hai đứa nhóc một trai một gái và gần nàng nhất là Tú Nhi con gái của nàng đang cứng đơ, mặt dính đầy máu.


Thấy vậy, nàng lại gần xoa lấy vết máu trên mặt Tú Nhi, rồi nhanh tiếng nói.


– Tú Nhi tỉnh lại, mau tỉnh lại.


Người té ngã cách đó không xa nhanh chóng đứng dậy chạy lại bên người hai đứa nhóc dắt qua một bên tiến lại gần bên người vợ và cất tiếng.


– Mình dẫn mấy đứa nhóc chạy đi, ta ở lại cản hậu.


– Không được…


Người vợ chưa nói dứt câu đã thấy một tràn mưa tên, đầu mũi tên bốc cháy ngọn lửa đang bắn nhanh đến đây.


Nhận thấy tình hình không ổn, họ liếc mắt nhìn nhau, người nam nhân nhanh chóng thụt lùi về phía sau dùng nội lực đánh ra hai quyền về phía cửa gỗ.


Ầm! Ầm!


Hai cánh cửa tách ra, người nam nhân dùng tay áp vào cánh cửa, mượn thế kì diệu đưa nó phóng lên cao ngăn chặn tràn mưa tên bắn về phía bọn họ.


Còn người mẹ liếc mắt nhìn về cậu trai cất tiếng.


– Con có thể bảo hộ cho Tú Nhi của bọn ta được không?


Cậu nhóc không nói gì chỉ gật đầu, sau đó từ trong người lấy ra một bức thư đưa cho nàng, đến khi người mẹ cầm, cậu nhóc liền nhanh tay lấy ra một thanh sáo trúc thổi một đoạn nhạc liền có một bầy chim trắng lui tới bảo hộ bên cậu nhóc.


Sau đó cậu nhóc nắm lấy tay Tú Nhi và cô nhóc bên cạnh gật đầu với bọn họ một cái rồi chạy đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận