Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 20: Biến Cố


Tác giả: Thiên Bảo


Tiếng nhạc vẫn vang vảng bên tai, nhưng lúc này đôi mắt của nàng khẽ động, hàng lông mày nhíu lại, đầu khẽ lắc lư, từng giọt mồ hôi dần ngưng lại chảy xuống.


Trong màn đêm ký ức có sự dao động, từng làn khói trắng cuốn lên, sương mù đã mịch mù giờ đây lại càng thêm huyền ảo, từng hình ảnh kí ức hiện lên mơ mơ hồ hồ.


Có một động lực kì lạ muốn mở làn sương ra để xem những hình ảnh đó, nhưng động lực này quá yếu ớt không thể làm cho làn sương mở cửa.


Mở ra, mau mở ra… Đó rốt cuộc là gì…


Từng làn ý niệm vang lên trong màn đêm tăm tối, động lực yếu ớt như được tiếp thêm sức mạnh để mở làn sương… Nhưng mọi sự cố gắng dường như vô bổ, làn sương vẫn mờ mờ ảo ảo, từng hình ảnh ký ức đang dần phai dần.


Đôi mắt nàng khẽ động, hàng lông mày nhíu chặt, đầu của nàng khẽ lắc lư với cường độ tăng dần, đôi tay của nàng đang bấu vào nhau, thân thể run run,… Nàng không bỏ.


Thấy biểu hiện đó của nàng, Thiên Khẩu nhíu mày, hắn nhẹ nhàng tăng lên cường độ Mộng Khúc, từng làn sóng âm vang vảng tăng cao, trùng hợp gió dựa thế tăng âm thổi lên, từng cành cây, ngọn cỏ đung đưa…


Tàn… Tán… Tan… Tàn… Tán… Tan… Tan… Tan


m thanh Mộng Khúc vang vẳng vào trong màn đêm, gây ra từng gợn sóng nhỏ, từng đợt rung động, làn sương mù khói trắng dao động, động lực yếu ớt nhẹ nhàng, bỗng trở nên hùng bạo mãnh liệt.


Rắc!


Vết nứt xuất hiện, làn sương khói trắng xuất hiện ngày càng nhiều, dường như đó không phải là khí mà là một bức tường kính thủy tinh chắn ngang dòng chảy kí ức. Từ trong vết rạn lan ra như mạng nhện, len lõi từng tia sáng trắng chói loà, ngày càng phát sáng, ngày càng dữ dội.


Rắc! Rắc! Bùm!


Bức tường kính vỡ ra, làn sương khói nổ ra, từng làn khí thổi mạnh, từng tia sáng chói mắt lan toả, một điểm sáng nho nhỏ ngày càng được phóng to, một hình ảnh mơ hồ hiện lên.


Đây là…


Nhiều cái cây to, bụi cỏ xanh thẳm, đường đất dốc đá, từng cơn gió thổi mạnh qua người, khiến ngươi run lạnh lẽo.


Phía trước là một màu đỏ thẳm, từng chỗ len lõi một ánh sáng, một bóng lưng xanh lục, một bàn tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ nắm chặt lấy một bàn tay yếu đuối trắng trẻo.



Xoạt, xoạt…


Đang chạy, không biết đi đâu, nàng đang bị kéo đi bởi một ai đó, rất mạnh mẽ và ấm áp.


– Nhanh lên, đi theo ta…


Giọng nói non nớt nhưng lại mạnh mẽ, kiên định, nó phát ra từ phía trước, từ bóng lưng xanh lục kia.


– Vâng!


m thanh khá nhỏ, yểu điệu, yếu ớt nhưng lại khiến người nghe rất dễ chịu.


Bành!


Bỗng bóng lưng xanh lục phía trước dừng lại, làm cho Tú Nhi tông thẳng vào và cô nhóc bên cạnh cũng xông tới nhưng kịp dừng lại không có đụng tới, mà lấy bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vịn lại Tú Nhi, hỏi một câu lo lắng giọng điệu rất ngây thơ.


– Cậu có sao không?


Tú Nhi đờ đẫn dường như không nghe thấy không trả lời lại, cô nhóc thấy vậy cũng có chút hiếu kì nhìn Tú Nhi. Nhưng lúc này phía trước lại vang lên thanh âm bình tĩnh.


– Đi, đổi hướng…


Ba người nhanh chóng đổi hướng chạy về bên phải, mặc kệ có ai đồng ý hay không, thì bóng lưng xanh lục phía trước vẫn nắm chặt lấy tay Tú Nhi tiếp tục chạy.


Tú Nhi vẫn thẫn thờ, thân thể bị cuốn theo, chạy theo bóng lưng ấy, không biết vì lí do gì, nhưng Tú Nhi lại cảm giác được phải làm theo người này, chỉ cần làm theo người nọ, nàng mới an toàn.


Phốc!


Tại vị trí ba người vừa dừng lại đó có một mũi tên cắm thẳng xuống, mũi tên rất nhọn và sắc bén, đầu mũi tên sắt có một chất lỏng màu đen ăn mòn đất. Hiển nhiên đó là chất độc.


Không biết ai lại nhẫn tâm đến nỗi đi truy lùng ba tên nhóc con, đã vậy lại còn bắn tên, trên tên lại có độc chết người như thế. Từ cái hành động truy lùng thôi, là thấy được đám người kia đã không có tính người rồi.


Tất cả đã được thu vào trong mắt của Tú Nhi nhưng việc quá gấp, cô nhóc cũng không có nhìn rõ, khá mơ hồ. Nhưng lúc này không chỉ có cô nhóc Tú Nhi nhìn, mà còn có cậu nhóc phía trước nữa.


Khác với Tú Nhi, cô nhóc vẫn còn thẫn thờ sau cú sốc lúc nãy, cậu nhóc này lại khác rất bình tĩnh, kiên định lạ thường, cậu nhóc này nhìn thấy cảnh tượng đó cũng không có lộ ra vẻ sợ hãi, miệng cậu nhóc khẽ lẩm bẩm gì đó.



– Người của Hắc Cực…


Dù âm thanh rất nhỏ, nhưng hai cô nhóc vẫn nghe được, chỉ có điều Tú Nhi vẫn còn trong cú sốc nên không có đặc biệt ghi nhớ, nhưng còn cô nhóc kia thì vẫn còn hồn nhiên hỏi, vì thứ này nàng không biết.


– Cơ ca, Hắc Cực là gì vậy?


Nghe vậy, dù vẫn đang chạy câu nhóc áo xanh lục, nhẹ nhàng thuận miệng trả lời.


– Hắc Cực là một tổ chức sưu tầm Diệu Kỹ, đám người này bất chấp thủ đoạn để có được thứ Diệu Kỹ mà mình muốn.


– Vậy bọn họ là người xấu sao?


Cô nhóc vẫn hồn nhiên hỏi.


Cậu nhóc áo xanh lục trả lời.


– Đúng vậy, họ là người xấu, rất xấu…


Dứt lời, cả ba người đều tập trung chạy, không cần xác định phương hướng vẫn cứ cắm đầu mà chạy.


– Đám nhóc ở bên này, sử dụng hoả tiễn bắn chết chúng.


Một giọng quát lạnh lẽo âm tàn vang lên, từ phía sau đám nhóc.


Người này thật ác lại sử dụng tên lửa bắn loạn vào khu rừng, trong khi còn có ba đứa nhóc đang chạy loạn trong đó.


Đáp lại tiếng ra lệnh âm tàn ấy, là đồng thanh của một đám người có lẽ lả thuộc hạ của tên ra lệnh, nhưng có một điệu đặc biệt là âm giọng của sự đồng thanh này là như nhau hay nói cách khác chỉ có một người nói và được tăng cao lên vô số lần.


– Vâng!


Tiếng vang vọng lại cả khu rừng, dường như chỉ là một người có giọng to hét lên, nhưng đi kèm với tiếng trả lời đó là một tràng mưa tên lửa phóng thẳng vào khu rừng.



Ở một góc trong khu rừng, ba đứa nhóc đang chạy loạn, chúng giờ đây đã rất mệt mỏi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, cơ chân run run, đang dừng chân tại một hốc cây nghỉ ngơi.


Nghe được âm thanh đáp lời của đám người kia, cậu nhóc cầm đầu áo xanh lục, quay người lại nhìn một chút, sắc mặt âm trầm, hai nắm tay siết chặt, cậu cất tiếng.


– Diệu m Thanh Kỹ, Diệu Kỹ của Thanh Gia, đám người kia sử dụng được, điều này có nghĩa Thanh Gia đã bị… Diệt.


– Cơ ca, ai bị diệt vậy?


Cô nhóc kia vẫn hồn nhiên ngây thơ hỏi.


Cơ không trả lời, mà nhìn lại hai cô nhóc, nhất là Tú Nhi vẫn còn trong tình trạng thẫn thờ sau cú sốc, cậu nhóc thở dài ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy tràng mưa tên lửa, Cơ nhìu mày nhanh tay hành động đưa đẩy hai cô nhóc vào bụi rậm gần hốc cây, còn Cơ ngồi ngoài quan sát.


– Ngồi yên trong đó ca sẽ bảo vệ muội.


– Vâng!


Cô nhóc nhu thuận trả lời làm theo.


Cơ quan sát tràng mưa tên bắn xuống một chút, rồi từ trong người lấy ra một thanh sáo trúc nhẹ nhàng thổi một khúc gì đó nghe rất là dở tệ.


Ta àn tin toòng…


Ngay cả cô nhóc ngồi sau cũng phải bịt lỗ tai lại.


Tú Nhi không quan tâm dường như cũng không có nghe thấy tiếng nhạc này mà vẫn thẫn thờ, gương mặt của cô đã không còn quaq nhiều màu đỏ của máu nữa, trong lúc chạy phần lớn đã được gió và mồ hôi lau đi.


Trước mắt cô nhóc này giờ đây là một bóng lưng to lớn vĩ đại, mạnh mẽ và ấm áp, lúc này bên tai Tú Nhi vang lên một thanh âm dù non nớt nhưng vẫn rất mạnh mẽ và còn có một chút ấm áp.


– Đừng sợ hãi, tất cả sẽ không sao đâu, mọi việc cứ để ta lo.


Nghe được thanh âm ấy, dịu dàng và ấm áp ấy, đôi mắt của Tú Nhi nhẹ nhàng khép lại, hơi thở dần bình ổn và ngủ thiếp đi, cúi người nhẹ nhàng dựa vào tấm lưng ấy.


Khung cảnh khép lại, thứ còn để lại là màn đêm âm u, và giọng nói non nớt và mạnh mẽ kia, nó cứ dần dần trong tiềm thức của nàng.


– Đừng sợ hãi, tất cả sẽ không sao đâu, mọi việc cứ để ta lo.


– Đừng sợ hãi, tất cả sẽ không sao đâu, mọi việc cứ để ta lo.


-…


Một lúc sau, nàng chợt tỉnh hồn lại, đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, nàng nghiêng đầu nhìn lại Thiên Khẩu, vẫn là gương mặt tuấn lãng ấy, vẫn cái ánh mắt ma mị ấy, nhưng cái thái độ giờ đây của hắn rất la bình thản nhìn lấy nàng, hai gương mặt non nớt và thành thục đã hợp lại, nàng dịu dàng cất tiếng.



– Là ngươi…


– Đúng là ta.


Thiên Khẩu nhẹ gật đầu đáp lại lời của nàng, giờ đây hắn cũng đã buông thanh sáo trúc tử sắc xuống và nhẹ nhàng cất nó đi, rồi nói.


– Ngươi nhớ lại tất cả rồi sao?


Ưu Tú nhẹ gật đầu, thân thể cử động nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn hắn có chút không nỡ, nàng đã nhận ra quá trễ, đây là người năm đó cứu nàng, và cũng là mối tình đầu tiên của nàng. Nhưng ký ức ấy đã chôn vùi quá lâu để nàng không còn nhân ra anh chàng lúc trước.


Thời gian đã trôi qua biết bao nhiêu năm tháng, người người thay đổi, hắn cũng đã thay đổi,… Không hắn không thay đổi vẫn là Cơ của năm đó, vẫn là người có thể che trở và bảo vệ cho nàng.


Cảm giác không nỡ đó của nàng đã dịu bớt, vì nàng nghĩ chính mình vẫn còn cơ hội, sau đó nàng nhìn Thiên Khẩu rồi nói.


– Không ngờ người lúc đó lại là huynh.


– Trên đời này vẫn còn rất nhiều thứ mà ngươi không ngờ tới.


Thiên Khẩu lạnh nhạt nói, sau đó như có cảm ứng hắn nhìn trời một chút thấy có một quạ đen bay qua, hắn nhíu mày một cái.


Nghe giọng điệu đó của Thiên Khẩu, nàng có chút đau lòng, nhất là ở cách xưng hô, Thiên Khẩu đã vạch sẵn ranh giới với nàng từ khi nàng lựa chọn.


Nàng trầm mặc trong giấy lát, rồi nói.


– Huynh biết phụ mẫu ta ở đâu đúng không?


Thiên Khẩu gật đầu, từ trong người lấy ra một cuộn giấy đưa cho nàng rồi nói.


– Nhanh cầm và mau đi, thời gian không còn nhiều, đám người kia sẽ tới.


Nghe vậy, nàng liền hỏi lại.


– Hắc Cực?


Thiên Khẩu không trả lời, hắn nhanh chóng thu xếp rời đi, để lại câu nói.


– Đi theo lối mòn giải thoát đám người kia và rời khỏi đây nhanh, ta sẽ cản hậu.


Nàng không kịp nói gì thì hắn đã biến mất, nên nàng cũng nhanh chóng làm theo lời hắn rời đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận