Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 2: Anh Nông Dân Muốn Làm Giàu


Tác giả: Thiên Bảo


Vẫn là gốc cây hiu quạnh, không có nỗi một cái bóng của thú vật khác, vẫn là bầy quạ đen và một con người nằm ngả nghiêng dưới thân cây.


Tên này không ai khác chính là thầy bói Thiên Khẩu, sau lần bói đầu tiên, hắn đã cầm tiền đi ăn uống no say và giờ đang ngủ bất biến.


Lúc này, ngoài rìa khu rừng chết đang có một người cằm cuốc vác lưng nhìn về phía khu rừng có vẻ sợ sệt, người này vẻ ngoài khá trẻ, da ngăm đen, quần áo có vài mảnh vá cũ kĩ.


Rõ ràng người nọ là một nông dân, nhìn tuổi tác cũng không quá hai mươi.


Đứng suy nghĩ một hồi lâu, anh nông dân, ánh mắt trở nên kiên định, vững vàng bước chân đi thẳng về phía khu rừng già âm u này.


Phải nói rằng đây là một khu rừng âm u cực điểm, ngoài trời kia vẫn còn sáng, nhưng mà chỉ vừa bước vào khu rừng một chút thôi anh nông dân đã không còn nhìn thấy được ánh mặt trời.


Anh thận trọng vừa đi vừa nhìn xung quanh lộ vẻ cảnh giác. Chỉ một cơn gió thổi nhẹ qua cây thôi cũng khiến anh hết hồn, nhưng anh vẫn kiên quyết đi về phía trước.


Từ trên người anh lấy ra một tờ giấy và nhìn vào nó, chỉ tiếc là trên mảnh giấy này có những nét vẽ vô cùng lệch lạc, xấu xí, anh cố gắng tìm phương hướng và bước đi theo chỉ dẫn của tờ giấy này.


Tờ giấy mà anh nông dân đang cầm, là tờ rơi mà Thiên Khẩu đã phát vài ngày trước cùng với tin đồn mà hắn tung, nhằm mục đích nếu có khách tìm đến còn biết đường mà tìm hắn, nhưng thật đáng tiếc thời bấy giờ làm gì có máy in, máy tính. Hắn chỉ đành sử dụng tài năng hội hoạ của mình để vẽ bản đồ được hắn xem là tốt nhất và đi phân phát nó, xong quay lại chỗ cũ chờ khách.


Cái này thật là bản đồ sao?


Anh nông dân thầm than, mặc dù anh không biết chữ nhiều, nhưng nói về xác định phương hướng cũng không phải là tệ, nhưng nhìn cái tờ giấy này anh cũng không thể làm gì khác là ngó nghiên rồi đi loạn xung quanh.


– Hướng kia phải không?


– À, nhầm đường.


– Hay hướng này?


– Lại nhầm đường.


– Rồi chỗ ban đầu đâu, hướng kia ư



– Lại nhầm,…


Anh nông dân vừa đi vừa nhìn bản đồ muốn lóe cả con mắt luôn, nhưng vẫn chưa tìm ra được vị trí của Thiên Khẩu là nơi nào. Anh thở hồng học dựa vào gốc cây già ngồi xuống nghỉ ngơi thầm nói.


– Rốt cuộc đây là chỗ nào?


Với động tĩnh đi loạn như thế của anh nông dân, tên thầy bói Thiên Khẩu đã sớm bị đánh thức. Hắn mở mắt ra, ngồi dậy phủi bụi, và nhìn về thanh niên đi loạn cách đó không xa, vừa kịp ngay lúc anh nông dân than thở, hắn nhanh chân chạy lại nói.


– Là chỗ mà các hạ đang tìm.


Nghe được âm thanh này anh nông dân hết hồn đứng dậy nhìn lại thân cây già, à không phải nói là người thanh niên đứng bên cây già chết héo với tà áo trắng, ánh mắt ma mị nhìn lấy hắn.


Người này không ai khác chính là thầy bói Thiên Khẩu, hắn nhìn anh nông dân mỉm cười nói.


– Ha Ha, ta đã thấy các hạ từ lâu, nhưng ta vẫn muốn xem các hạ nghị lực đến đâu quả nhiên là người có tiềm lực.


Nghe được lời khen của Thiên Khẩu, anh nông dân bừng tỉnh lại nhìn hắn nói.


– Ý thầy là tôi có thể trở nên giàu có ư?


– Đi theo ta, chỗ này không tiện, muốn bói thiên cơ phải là chỗ đặc thù cảm ứng được thiên địa mới bói được.


Thiên Khẩu lắc đầu rồi nói.


Thấy biểu hiện của Thiên Khẩu, anh nông dân có xíu thất vọng, nhưng phần nào là hi vọng Thiên Khẩu có thể giúp mình, anh vẫn nửa tin nửa ngờ đi theo mà không nói gì.


Thiên Khẩu đi trước bộ dáng cao thâm, bên người có treo thêm hai cái hồ lô nhìn rất phong phái, hai tay chắp sau lưng, thầm nghĩ.


Lại thêm một con mồi, ngon, ai ya số ta đang lên rồi.


Đi một lúc là hai người đến góc cây già to lớn, có từng con quạ đen đậu trên cành, đôi mắt đỏ thẳm của chúng nhìn về anh nông dân một chút rồi bỏ qua, nhưng vẫn khiến anh sợ sệt, trên thân cây treo một biển lớn ghi hai từ to “Thiên Khẩu”.


Tên thầy bói ngồi lại dưới gốc lại làm một cái thủ hiệu mời với anh nông dân, rồi nói.



– Các hạ là muốn bói mình có thể trở nên giàu có hay không đúng chứ.


Anh nông dân ngồi xuống gật đẩu nhìn thầy bói, ánh mắt chờ mong.


Nhìn thấy ánh mắt đó của anh nông dân, tên thầy bói thở dài ngẫm nghĩ.


Trời ạ, ta đâu giúp ngươi làm giàu được đâu, chờ mong cái gì. Có khách mà sao chả có đứa nào bình thường vậy. Giàu có hay không, là ngươi có chịu làm giàu hay không liên quan gì đến ta. Thôi kệ cứ kiếm đại một lý do đi.


Đương nhiên lời này, hắn sẽ không nói ra mả chăm chú nhìn về anh nông dân với vẻ mặt cổ quái có chút đen.


Bị nhìn như vậy, anh nông dân cũng khó mà tiếp thu, nên dũng cảm hít một hơi rồi nói.


– Thưa thầy, sau này tôi có thể trở nên giàu có không?


Nghe vậy tên thầy bói chỉ biết thở dài rồi nói.


– Có thể giàu hay không, để ta bói cái đã, trước tiên trả lời ta vài câu được chứ.


Anh nông dân không nói gì, chỉ gật đầu.


Thiên Khẩu ngồi lại ngay ngắn, lưng duỗi thẳng, hai tay để đùi có chút cong lại và đang bấm bấm ngón tay nhìn có vẻ rất huyền bí.


Anh nông dân nhìn không khỏi phất lên cảm giác, người trước mắt là thần linh chỉ có thể ngước nhìn, càng như vậy anh càng thêm tôn kính đối với Thiên Khẩu, cũng ngồi lại ngay ngắn nghe.


Trên cơ bản, là Thiên Khẩu cũng chỉ làm màu mà thôi, hiện giờ hắn đang nghĩ làm sao để lừa gạt tên này.


Bỗng Thiên Khẩu mở mắt nhìn thẳng về anh nông dân và nói.


– Trong các loại khô người thích nhất là loại khô nào?


– À, khô mực.


Anh nông dân suy nghĩ một chút rổi nói.



Tên thầy bói không quan tâm mà tiếp tục hỏi.


– Nếu không là con người, ngươi muốn thành con gì?


– Ừm, con mèo.


– Vậy nếu ngươi đột nhiên chết, ngươi nghĩ mình sẽ chết vì lí do gì.


– À, chết đói.


Sau ba câu hỏi, tên thầy bói nhắm mắt lại và bấm bấm ngón tay, anh nông dân biết đây là lúc để anh tìm được câu trả lời, nên chỉ lẳng lặng ngồi nhìn thôi.


Đột nhiên con quạ bay lên đi về phương xa, tên thầy bói mở mắt nhìn anh nông dân và nói.


– Người thích khô mực, rõ ràng có số chịu cực, kiếp trước hành khổ, kiếp này hành cực. Nhưng ngươi là người có tiềm lực, nghị lực hơn người khó mà nói trước được điều gì.


– Bản thân lại hóa thành mèo, mèo là một sinh vật hoang dại có số phát tài, bản tính hùng sư là người lãnh đạo kiên cường, dù hiện tại ngươi không có đạt được tố chất lãnh đạo, nhưng kiên cường ngược lại có thừa, xem như là không tệ.


– Người tin rằng mình sẽ chết vì đói, điều này chứng tỏ người rất sợ đói, mà càng sợ, người lại càng thích ăn, cuộc sống của ngươi sẽ không thể thiếu vật chất, quan trọng nhất là lương thực, mà để có nhiều lương thực đương nhiên phải giàu.


– Vậy nên ta cho ngươi một lời khuyên nếu muốn làm giàu thì hãy không ngừng trau dồi rèn luyện bản thân, chỉ có bắt tay vô làm mới có kết quả, nếu chỉ muốn mà không làm là vô dụng, ngươi hiểu chưa?


Anh nông dân ngơ ngác nhìn thầy bói, ngẫm nghĩ lại những gì mà Thiên Khẩu mới vừa nói. Càng nghĩ thân thể của anh có chút dao động nhẹ, hít thở cũng trở nên dồn dập hơn, anh nhắm mắt lại thở dài một hơi, mở mắt nhìn Thiên Khẩu nói.


– Cảm ơn thầy, tôi đã hiểu, từ ngày hôm nay trở đi tôi sẽ bắt đầu vững bước trên con đường làm giàu.


– Nhưng có vẻ như ta còn chưa bói cho các hạ biết ngươi có khả năng giàu có hay không.


Thiên Khẩu gật đầu, nhẹ nhàng nói.


Nghe lời ấy, anh nông dân khí chất dần trở nên có chút khác biệt với lúc ban đầu, anh đứng dậy cúi người trước thầy bói Thiên Khẩu rồi nói.


– Điều này không cần thiết, cũng như thầy nói nếu không làm thì sẽ không có kết quả, vậy dù có khả năng trở nên giàu có hay không, thì nếu tôi không chịu làm giàu ở hiện tại thì tương lai sau có kết quả như thế được.


Thầy bói Thiên Khẩu nhẹ gật đầu rồi nói.


– Các hạ nghĩ như vậy là rất tốt, nói thật ta cũng chưa chắc có khả năng bói ra các hạ sau này có giàu hay không, vì cái này liên quan đến số phận của một người, ta không thể nghịch thiên mà đi cãi lại ý trời, ta chỉ có thể gợi ý cho các hạ mà thôi.


– Nhớ kỹ lời này của ta, tin rằng sau này các hạ sẽ thoát khỏi phận nông dân nghèo, nhân định thắng thiên, chỉ một ý muốn là làm đừng bỏ lỡ cơ hội.



– Chân thành cảm ơn thầy…


Anh nông dân chân thành cảm kích Thiên Khẩu mà nói, sau đó quay người định rời đi.


Thấy dáng dấp muốn đi của anh nông dân, Thiên Khẩu mặt không khỏi đen lại, ho hai tiếng rồi nói.


– Hô Hô, các hạ tiền xem bói đâu,…


Nghe lời này của thầy bói, anh nông dân thẫn thờ một chút, nhìn lại cái biển xem dòng chữ nhỏ.


Bói một lần trả một ngân thạch.


Anh nông dân gượng cười nhìn thầy bói nói một câu, rồi chạy mất dép.


– Ha ha, xin lỗi thầy hiện tại tôi không có tiền, nhưng mà sau này chắc chắn sẽ có, đến khi nào tôi giàu, tôi sẽ đến trả lại cho thầy.


Nghe được lời này, Thiên Khẩu chưa kịp phản ứng thì anh nông dân đã chạy mất dép, hắn tức giận hét lớn.


– Ngươi không tiền cũng đến đây xem bói, ngươi giỡn với ta à, tên kia ngươi đi gì gấp vậy, nhớ kỷ lần sau ngươi đến nhất định phải trả lại gấp đôi cho ta nhớ chưa.


Mặc dù là tức giận, nhưng Thiên Khẩu vẫn có chút lòng tin là tên này rất có khả năng giàu có, hắn đặt cược trên cơ sở nghị lực của anh hơn người. Còn nếu tên nảy vẫn nghèo, thì cứ xem như là hắn vận đen đi.


– Nhớ rồi…


Từ phía xa vọng lại âm thanh của anh nông dân.


Thiên Khẩu nghe thấy rồi tiếp tục không để ý nữa, ngồi xuống hậm hực, lấy ra một hồ lô rượu uống một chút thầm nói.


– Thảo nào, ta nói mà sao vận khí của ta có thể lên nhanh vậy được mới qua ngày lại có khách hoá ra là quỷ nghèo đến gõ cửa…


– Ai ya, hên là tiền tên kia giờ vẫn còn đủ sống qua ngày, nếu không ta thật phải đi hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tên kia rồi,…


– Làm thầy bói có lúc cũng phải ăn không, ây da phận người khó khăn, thôi ngủ tiếp vậy,..


—Lời Tác Giả Muốn Nói—


Lần này có vẻ mình viết dài hơn một chút, vốn chỉ định nhắm lượng chữ tương đương chương 1, nhưng ai ngờ lại mất kiểm soát, nó lại nhiều hơn, vẫn mong mọi người có thể bỏ chút thời gian ra để đọc và cho mình thật nhiều ý kiến đóng góp để mình nâng cao trình độ viết lách nhiều hơn.


Chân thành cảm ơn mọi người!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận