Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 32: Nghi Hoặc


Tác giả: Thiên Bảo


Một thanh đao mới tinh bén nhọn, nhẹ nhàng vung mạnh chém lên một bức tượng cứng chắc sắc đen nặng nề, ánh sáng từ lưỡi đao phát quang chói mắt, một nguồn sức mạnh dồi dào truyền đến từ hư không, một đòn tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại mạnh mẽ mãnh liệt.


Bành!


Một vụ nổ bất chợt xảy ra, thanh đao đã lưu lại dấu ấn trên bức tường, từng làn năng lượng huyền bí truyền vào làm vết ấn ngày càng phát quang, một màu trắng tinh khiết thuần hậu chứa đựng sự thanh bình và ấm áp.


Rạch rạch…


Bức tượng đang hiện ra vài vết nứt, phạm vi không lớn, nhưng rất khó khăn để mà lan tiếp, đến một lúc phạm vi như cố định, vết nứt mạng nhện nhỏ, từng tia sáng len lỏi trắng tinh bắt đầu thấm sâu vào trong bức tường, như muốn phá nát cái cứng rắn, cái nặng nệ và sự lạnh lẽo bao bọc.


Thanh Lâm đã khai đao, sự đời của hắn đang được làm rõ. Tưởng chừng thời gian chỉ chốc lát, nhưng vì đặc tính ở khu rừng âm u, làm bọn họ say mê quên cả thời gian, thế là một mối hoạ tiềm tàng đang tìm đến mà họ không hay biết, Thiên Khẩu biết nhưng hắn…


Ở lúc năm người tụ họp nói chuyện, thì ở ngoài bìa rừng âm u, Thiên Khẩu đang gánh còng lưng và không ngừng ai oán.


– Đám kia làm gì mà lâu vậy…



– Khí nào bọn chúng mới chịu đi ra đây…


– Ta sắp không cầm cự được lâu nữa…


m thanh của hắn mặc dù rất nhỏ, chỉ hơi lí nhí mà thôi, nhưng cũng thể hiện rõ hắn không quan tâm tình thế hiện tại cho lắm, hay nói cách khác hắn đang lơ đãng một chút.


Nhưng hành động của hắn như thế là khinh thường đối thủ của mình, bị bọn họ bắt gặp, đám người tức không thôi, một tên cao to vạm vỡ vận hắc phục hằng giọng nói.


– Đối mặt với bọn ta mà còn dám lơ đãng như thế, ngươi gan to lắm Thiên Vương.


– Hừ!


Thiên Khẩu nghe vậy liếc mắt nhìn qua, trong ánh mắt tỏ rõ sự khinh bỉ hẳn hoi, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi nói.


– Ta với các ngươi đã đấu mấy hiệp, nhưng nhìn xem các ngươi có ai làm gì được ta. Chỉ là đám cặn bã của Hắc Cực vậy mà đứng trước mặt ta làm màu, ngươi biết thế nào là Thiên Vương không?


Câu nói cuối cùng vừa dứt, một luồng khí thế không biết từ đâu mà lên bao bọc lấy Thiên Khẩu vào trong, làm hắn có vẻ như rất dữ dằn và ác sát, khí chất của hắn lại thay đổi.


Sự lạnh lẽo liền bao trùm tâm hồn đám người, ánh mắt hung ác kia làm bọn họ chưa đánh đã sợ, một vài người tâm lý yếu còn run rẩy toàn thân chỉ là họ quả thật rất mạnh mẽ chưa đến mức ngồi phịch xuống đất, nhưng vào lúc này không ai dám tiến lên đối kháng với Thiên Khẩu nữa.


Chỉ vì một người mà thôi, chỉ một Vương trong Bách Vương, Thiên Vương đã làm bọn họ náo loạn không thôi, số lượng hiện tại còn rất ít, khiến trong thâm tâm mỗi người đều nổi lên một sự khâm phục dành cho chính kẻ thù của mình, nhưng sự khâm phục này còn là một kính trọng đối với một Vương, nhưng vương bình thường trong vương triều rất ít có ai có thể khiến cho đối thủ mình thật tâm khâm phục, thế mà Vương trong Bách Vương lại có thể làm được, đây là điều chứng minh cho thấy họ khác biệt với người thường và với những kẻ cầm quyền ngồi trên cao kia.



Ngoài sự khâm phục, đám ngươi còn dâng lên một nỗi sợ hãi khủng bố, như ngọn lửa đốt cháy tâm can bọn họ, làm bọn họ vô cùng khó chịu, nghẹt thở, bản thân bất giác vô thức tự vận động lùi lại cách xa Thiên Khẩu.


Nhưng đó chỉ là một hồi lấy đà, một cuộc đại chiến khác đang nhom nhóm mồi lửa vào sợi dây thuốc nổ, kéo dần kéo dần, đại chiến bộc phát.


Bùm!


Vài canh giờ trước, ngoài bìa khu rừng không xa, một bóng ma áo trắng thoát ẩn thoát hiện, vừa đi vừa nhìn toàn cảnh xung quanh, lướt qua từng gian nhà tranh bình dị, dù là nói lướt nhưng lâu lâu, chạm mạch bóng ma này tự nhiên chui vào gian nhà núp xuống.


– Chết thật, xém nữa là bị phát hiện rồi.


Bóng ma này là một con người đương nhiên biết nói, còn là một nam nhân tuấn lãng đỉnh thiên lập địa, được người đời xưng tụng là Thiên Vương, biết đến tên Thiên Cơ, tự xưng Thiên Khẩu, một thầy bói không mấy nổi danh tại làng Cú Đàng.


Hiện giờ hắn đang núp trong một gian nhà gỗ bình dị, nó không được tốt cho lắm, mái che có vài lỗ thủng li ti, dù nhỏ nhưng rất nhiều, đủ làm cho một cơn mưa nhẹ là ướt nhà, bày biện trong nhà rất là giản dị, không được một cái bàn dùng để ăn cơm, chỉ có một chiếc giường và một cái kệ trống, sàn nhà mốc hết trơn, bên ngoài vườn có một cái cuốc, chủ nhân ngôi nhà chắc là nông dân nhưng hắn chắc cũng rất nghèo.


Bây giờ Thiên Khẩu không quan tâm mấy điều nhỏ nhặt này cho lắm, hắn chỉ len lén nhìn qua khe cửa sổ về hướng Đông Bắc, nơi đó có rất nhiều gian nhà, thường rất khuất tầm nhìn, nhưng Thiên Khẩu lại chỉ thở nhẹ một chút, nhắm mắt lại, nghiêm mặt một chút rồi mở mắt ra, tiếp tục nhìn về hướng Đông Bắc.


Ánh mắt của hắn dường như rõ ràng hơn, trên trán hàng gân xanh bậc lên chảy dài như rễ cây hướng về đôi mắt, tầm nhìn của Khẩu thoáng hiện rõ, len lỏi qua từng khe cửa sổ, từng lỗ nhỏ li ti, qua luôn cả khe hàng rào chắn làng, nhìn toàn cảnh một khu rừng, thấy vài bóng áo đen, một số bên dưới, một đám khác trên cây, mấy đứa ở dưới đi vòng hướng mắt nhìn vào làng, mấy đứa trên cây lại dùng dụng cụ một cây gậy trụ kéo dài, thông qua mảnh kính nhìn về trong làng.


– Hửm, là ai?



Một hắc y nhân tay cầm cây gậy trụ dài bỗng cất tiếng, làm đám đồng bọn bất giác nhìn về hắn nhíu mày, một đứa dưới gốc cây đó nói.


– Ngươi nhìn thấy gì sao?


Tên hắc y nhân ngẫm nghĩ một chút, hướng xuống nhìn tên kia nói.


– Ta không biết nữa, ta có cảm giác ai đó đang nhìn mình.


– Cái gì?


Đám đồng bọn ở dưới và cả ở trên cây gần đó đột nhiên cảnh giác hẳn lên, ngó nghiêng xung quanh, vài đứa liếc mắt nhau giơ tay chỉ đại hướng rồi tản ra, bắt đầu truy tìm.


Mấy người này đúng là được huấn luyện bài bản không những thế còn rất nghiêm khắc và tàn nhẫn mới để cho họ có năng lực cảnh giác cao như thế, khả năng tự hành động xử lí mọi việc cũng rất nhanh chóng, đám người này thật không thể xem thường chút nào.


Chỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng xuống đất dựa vào bức tường gỗ, nhịp thở hỗn loạn, trên trán lốc chốc xuất hiện vài hạt mồ hôi, đôi mắt của hắn cũng có hơi đỏ, Thiên Khẩu nhắm mắt lại điều hoà nhịp thở, đến lúc bình ổn rồi thì thở một hơi thật dài, tuy nhiên mắt vẫn chưa mở ra được, dù vậy trên khoé mi vẫn lắng đọng một giọt lệ chảy dài xuống.


Lướt qua gương mặt tuấn lãng mệt mỏi kia, chảy nhẹ nhàng xuống dưới, giọt lệ ấy có vẻ như chứa chấp mọi ưu phiền, làm nó có phần nặng trĩu rơi nhanh xuống, rời khỏi nét mặt giản dị rơi xuống lớp áo trắng thầm nhuần một điểm lên trên, cơn gió thoáng nhẹ khỏi qua làm mát lòng người, tia nắng len lõi chiếu vào thân thể cảm nhận được ấm áp dịu dàng của Thái Dương trên cao.


Thiên Khẩu thở dài như làm ra một quyết định hệ trọng hắn mở đôi mắt vừa được dùng quá độ kia ra, con mắt đã dịu nhẹ không còn vết đỏ hằn lại, nhưng lại chứa đựng sự kiên định rõ ràng, hắn chợt lên tiếng.


– Lệ Vân Nhãn Kỹ này của Vân Gia đúng là không tồi, chỉ có điều dùng nhiều thì mắt mù mà thôi, dùng một lần chảy xuống một giọt lệ, đến khi lệ chảy như mưa mắt khẳng định mù, ta dùng một lần rồi, lần sau nếu không phải trường hợp đặc biệt thì không nên dùng nữa.


Hắn dừng lại một chút len lén đứng dậy, núp sau cánh cửa gỗ cũ kỉ, nhìn ra ngoài rồi tự nói thầm một câu.



– Lần này xem ra ta khó thoát, đám người này đều được huấn luyện rất tốt, số lượng không rõ nhưng có vẻ rất đông đây, với lại…


Thiên Khẩu không nói ra, mà đây chỉ là một nghi hoặc hắn cất giữ trong lòng mà thôi, Khẩu đang không hiểu rất là nhiều chuyện.


Ta rõ ràng đến đây trong âm thầm, nơi đây là một vùng vô thế không một thế lực nào có thể làm chủ được, mặc dù ta lập nghiệp thầy bói ở đây, nhưng cũng đổi tên thành Thiên Khẩu rồi mà, sao có thể dễ dàng bị tìm ra vậy được, điều này khẳng định có vấn đề.


Khẩu đã sinh ra niềm nghi hoặc to lớn, hắn không biết giải thích thế nào, hắn suy nghĩ rất là nhiều điều, từng sự kiện diễn ra trong vài ngày qua, càng ngày càng làm hắn không rõ, vì nó quá trùng hợp và liên tiếp.


Thiên Khẩu nén một hơi thật mạnh và nhẹ nhàng thở ra, hắn quyết định không nghĩ nữa, vì nếu nghĩ lòng nghi hoặc sẽ càng ngày càng lớn, và sẽ khó không chế, hắn sợ mình sẽ nghĩ đến một vài khả năng không hay, làm ảnh hưởng đến tâm trí, hướng hành động và lối suy nghĩ hiện tại.


Rất có thể đứng sau vụ này là một kẻ không thể khinh thường chút nào được, dù ta không đoán ra được tất cả nhưng tên này quá tâm cơ, bí hiểm, quan trọng nhất hắn rất tàn độc, ta không thể bị trúng kế.


Thiên Khẩu hắn là Thiên Cơ, là Thiên Vương trong Bách Vương, nghe tên cũng hiểu hắn là người như thế nào? Một kẻ rất thông minh, trong Bách Vương hắn là người thông minh nhất, trấn định nhất, đủ tố chất để lãnh đạo các Vương, có điều hắn không làm, không rõ lý do cho lắm, nhưng dù vậy hắn vẫn còn rất minh mẫn sao có thể dễ dàng trúng kế của kẻ địch được.


Nhất là vụ này cổ quái, hắn là người trong cuộc hay ngoài cuộc còn không rõ, chỉ có điều nhìn tình hình hiện tại liền biết hắn là người trong kẹt, có một câu nói dân gian truyền miệng, Thiên Khẩu bất giác đọc lên đi kèm là nụ cười đầy thầm ý, sắn tiện hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời trên cao một bầy quạ đen và một chú chim trĩ trắng.


– Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được người trong kẹt mà thôi.


Hắn dừng lại một chút, lấy tay xoa xoa cằm rồi nói.


– Vậy bây giờ ta nên làm thế nào, để biến mình thành người ngoài cuộc đây? Như thế ta cũng sẽ không dính quá nhiều phiền phức không đâu vô tích sự.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận