Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 33: Cứu Tinh?


Tác giả: Thiên Bảo


Trong một khu rừng bình thường cách ngôi làng Cú Đàng chừng vài dặm, một đội người ăn mặc ngay ngắn, bên hông đeo đao, một cỗ xe ngựa không mấy lộng lẫy, nhưng vẫn rất tao nhã và thanh lịch.


Hướng bọn họ đi chính là hướng cửa vào làng Cú Đàng, tên phu xe ngồi đầu ăn mặc bình thường nhưng rất gọn gàng, ngay ngắn, hẳn ngẩng đầu quan sát về phía xa, rồi quay đầu cúi người, cung kính nói vào bên trong.


– Bẩm thiếu gia, chúng ta sắp đến làng Cú Đang rồi ạ.


Người thiếu gia nghe vậy, nở một nụ cười hoà ái, gấp rút nói.


– Được, tiếp tục đi tiếp, chừng nào đến thì báo ta.


– Vâng.


Phu xe cung kính trả lời, quay ra ngoài nhìn đám người rồi nói tiếp.


– Mọi người cố lên còn vài chặng đường nữa là sẽ đến nơi.


– Được.


Đám người đồng thanh, xong rồi ai nấy cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục nhanh chóng bước đi. Ngay cả hai con ngựa kéo xe cũng hí lên một cái gắn sức dồn lực đi tiếp.


Điều này nói rõ vị thiếu gia trong xe không phải dạng nhẹ ký rồi, nếu không sẽ đi nhanh hơn nhiều, với khối lượng như thế, tiến độ lại chậm, đoàn người còn có trách nhiệm trên thân, xem chừng và bảo vệ vị thiếu gia này, vì vậy thần kinh của họ luôn căng cứng cảnh giác cao, như thế đi đồng với việc tiêu hao nhiều sức lực hơn.



Nhưng họ không quan tâm cho lắm, cũng không dám trách, oán, hận gì, vì vị thiếu gia trong cổ xe ngựa này, là Kim Đại con trưởng độc nhất của Kim Chú Quý. Kim Gia tộc trưởng Kim Chú Quý còn là một vị quan huyện vô cùng nổi tiếng, ông rất nghiêm chính nghiêm minh và hoà ái với người dân.


Dù vậy, dân thường như bọn họ cũng không thể được nước làm tới, cũng không dám bất xúc hay hó hé một lời nào về Kim Đại, làm vậy họ sẽ gián tiếp không tôn trọng về vị quan huyện này, đồng thời cũng gây thêm chuyện đối với Kim Chú Quý, mặc dù ông ta tốt tính hoà ái với người dân, nhưng cũng là một người bao che khuyết điểm, người mình ông đối xử rất tốt, người ngoài thì không biết kết quả, vì không có ai để lại tiếng tăm gì khi cố tình phá vào Kim Gia.


Vì Kim Chú Quý có một nhân phẩm tốt, làm quan huyện lại nghiêm minh nghiêm chính, nên được rất nhiều người dân quý mến và kính trọng, ngoài ra con trai của ông ta là Kim Đại cũng được giáo dục rất tốt, không có cái tính công tử bột, thích một người cũng không dùng đến thủ đoạn ép hôn, ép gả, cưỡng bức bằng gia thế và quyền lực, mà hắn lựa chọn đổi lấy tình bằng sự chân thành nên hắn mới đi tìm Thiên Khẩu vì bí quá.


Cũng như lần miêu tả trước, tên này rất béo à nha, mặc dù không có tính công tử bột, nhưng trước sau cũng là người nhà giàu, hắn đương nhiên phải được ăn sơn hào hải vị từ khi còn rất nhỏ, riết rồi quen cơ thể phát triển thành một cục thịt to, mũm mĩm và dễ thương, có được cái khí chất như phụ thân hắn, nghiêm chỉnh nghiêm minh, ai chả thích.


Người mà hắn thích lại có chút vấn đề, nên vẫn chưa cua được, sau khi từ biệt thầy bói, Kim Đại liền làm theo những gì mà Thiên Khẩu dặn, tìm kiếm sở thích của cô nàng kia, xong việc hắn nhanh chóng gọi người lên đường đi đến làng Cú Đàng, tiếp tục xin lời khuyên của Thiên Khẩu.


Sau lần hỏi thăm này, Kim Đại thấy mình và cô nàng như được gắn kết gần nhau hơn, nên tâm tình của hắn rất là vui vẻ hớn hở, và hắn cũng mong sớm gặp lại Thiên Khẩu.


Thầy à, ta đến tìm người đây, lần này ta đã thu thập đủ rồi, ha ha ha…


Hắn vui vẻ trong lòng, nỗi chờ mong và ước ao hiện rõ ngay trong ánh mắt, tim hắn nhất thời đập thình thịch, thình thịch, nhịp thở cũng có chút hỗn loạn, Kim Đại như được nhìn thấy viễn tưởng hạnh phúc một đời người của chính bản thân.


Sáng sớm tinh khôi, tia nắng ấm áp, làn gió thơm dịu nhẹ, tinh thần người nào người nấy đều hân hoan đón chờ một sự kiện quan trọng đó chính là ngày đại hôn của con trưởng Kim Gia Kim Đại và quý nữ Quỳnh Gia Quỳnh Lam.


Trong khoảng sân trống bàn ghế ngay ngắn, người người tấp nập ai nấy cũng cười đùa vui vẻ, một dải thảm đỏ chảy dài từ ngoài cửa kéo vào trong điện phủ chính của Kim Gia.


Một đôi phu thê cân xứng nhẹ nhàng bước lên thảm đỏ hướng về phủ chính mà đí. Người phi quân không ai khác chính là Kim Đại, giờ khắc này hắn vận lấy một bộ đồ màu đỏ sắc tươi, nét mặt vui vẻ hân hoan một lúc, rồi lại nghiêm chỉnh oai phong mãnh liệt, toát lên khí chất của một chính quân tử đầu đội trời, chân đạp đất, một nam nhân đỉnh thiên lập địa.


– Thật uy phong quá đi, Kim Đại thiếu gia quả là một soái ca mà.


– Hôm nay là ngày vui của Kim thiếu gia, chúng ta phải thật tâm chúc mừng à nha.


– Mọi người nhìn kìa, quý nữ Quỳnh Gia Quỳnh Lam tiên nữ thật quá xứng đôi với thiếu gia, hai người khẳng định là trời sinh một cặp.



Một người chỉ tay vào đôi phu thế Kim Quỳnh rồi nói với mọi người xung quanh trong ánh mắt của hắn đầy sự ngưỡng mộ và tôn kính dành cho hai người.


Chỉ thấy quý nữ Quỳnh Gia Quỳnh Lam cũng không kém cạnh gì Kim Đại, nàng thật rất quý phái, dáng người yểu điệu thục nữ, toát lên khí chất hoà ái và phúc hậu của một tiểu thư kiều diễm trong một gia tộc giàu có, da nàng thật trắng, từng bước đi lại nhẹ nhàng dịu dàng mê luyến lòng người, nhưng dù vậy vẫn thể hiện ra một chút thẹn thùng dễ thương thân thiện.


Đôi phu thế Kim Quỳnh dắt tay nhau nhẹ nhàng đi trên thảm đỏ, ai cũng có thể thấy được hạnh phúc bao trùm, những tia nắng vàng óng lung linh chiếu lên bộ đồ áo cưới màu đỏ, làm tỏa sáng ánh hào quang rực rỡ, nó như là một hào quang của đất trời chúc phúc dành cho tình yêu của hai người.


Ngay cả ông trời cũng hân hoan chúc mừng cho bọn họ, ngày hôm đó là ngày đẹp nhất đời người, ngày hạnh phúc nhất.


Sau khi lễ gia tiên được tiến hành, đôi phu thê Kim Đại đều trao cho nhau ánh mắt trìu mến và đây thân thương ấm áp, vậy là sau ngày hôm nay họ đã là vợ chồng của nhau, tâm tình của Kim Đại vô cùng vui sướng.


Rất nhanh liền tiến vào đêm tân hôn, Kim Đại hớn hở ẩm nương tử vào phòng, chuyện sau đó hắn chỉ có cười gượng mà không tiếp tục nghĩ nữa, vì hiện tại mặt hắn đã đỏ hết lên rồi, nếu còn nghĩ nữa, hắn có khi sẽ xịt máu mũi thật đấy.


– Không được, không được, không được, ta không nên ảo tưởng như thế, chuyện còn chưa thành, nếu hi vọng quá nhiều thất vọng càng cao, cái gì cũng phải cần hoàn thành trước rồi mới nghĩ, vậy mới là một nam nhân, còn nếu nghĩ rồi mà nó không thành thật, mình sẽ trở thành một tên ảo tưởng vô tích sự, một người nam nhân vô dụng không ai cần.


Dứt lời, hắn điều hòa lại nhịp thở, trấn định tâm tình, vui vẻ vẫn ở trên mặt, chỉ là không còn quá mức như trước mà thôi, Kim Đại đã lấy lại được bình tĩnh, sắc mặt hoà ái hẳn, trong ánh mắt chứa chấp đầy sự mong chờ về một tương lai xa xôi, hàm ẩn sâu trong đó là một sự kiên định mãnh liệt quyết tâm chinh phục quý nữ Quỳnh Gia.


Xem ra vị quý nữ Quỳnh Gia được người đời xưng tụng là Tiên Tử có tên là Quỳnh Lam đã hoàn toàn chiếm lấy con tim bé nhỏ của Kim Đại, nàng chỉ là một thiếu nữ mới mười tám, xinh đẹp tuyệt trần, làm người nết đẹp nhân phẩm tốt, thích giúp đỡ người dân, sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại không hề kiêu ngạo, mà rất đỗi bình thường và giản dị, đó cũng là điều mà Kim Đại thích nhất ở nàng.


Kim Đại thật sự rất muốn nàng Quỳnh Lam răng long đầu bạc, bên nhau đến hết cuộc đời.


Nói thì lâu và dài, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, đoàn đội của Kim Đại đã nhanh chóng vượt mấy chặng đường đã gần tiếp cận vào khu vực quanh làng Cú Đàng.


Phốc!



Một mũi tên bắn chặng ngang đường đi của đoàn đội Kim Gia, cỗ xe ngựa bất chợt dừng lại, đoàn người hết hồn, tay nhanh chóng sờ đao, tư thế chuẩn bị rút đao bất cứ lúc nào, đám người cảnh giác đột ngột dâng cao lùi mình lại tập trung quanh cổ xe ngựa, tên phu xe thì nấp nấp quan sát khắp nơi như muốn tìm ra kẻ bắn tên.


– A…


Cổ xe ngựa đột nhiên dừng lại, Kim Đại ngồi bên trong giật mình té xuống hàng ghế, đầu vô tình va chạm trúng cột xe, làm u lên một cục to tướng, hắn đau quá hét nhẹ lên một tiếng.


Nghe tiếng đó, đám người bên ngoài lo lắng hướng mắt nhìn về cổ xe, tên phu xe liền nhanh chóng vén tấm màn lên xông vào.


– Thiếu gia…


– Ta không sao, mà chuyện gì xảy ra vậy, sao đột nhiên dừng vậy?


Kim Đại ngồi dậy lấy tay xoa xoa đầu, ngẩng đầu lên nhìn tên phu xe thắc mắc hỏi.


Tên phu xe nghe vậy do dự một chút rồi nói.


– Thưa thiếu gia bên ngoài vừa nãy có một mũi tên bắn về phía chúng ta, người đó dường như cũng không có ác ý cho lắm chỉ chặng đường chúng ta thôi, thiếu gia nghĩ thế nào?


Kim Đại nghe vậy nhíu mày thầm nghĩ.


Bắn một mũi tên chặng đường bọn mình, ý chính là cảnh cáo, nếu còn tiến tiếp sẽ nguy hiểm.


Kim Đại nét mặt trở nên nghiêm nghị nhìn lại tên phu xe nói.


– Mau quay đầu xe lại, rút quân, nơi này nguy hiểm.


m giọng của hắn khá to như muốn nói luôn cho những người bên ngoài nghe không chỉ đồng bọn của hắn, mà là người núp trong bóng tối kia.


– Vâng.



Tên phu xe nghe một cái liền hiểu ý, cất tiếng cũng thật to, đi ra ngoài điều động mọi người.


– Toàn thể quay về.


– Được.


Đám người gấp rút vội vàng nói, nhanh chân quay đầu chạy đi, rất nhanh cỗ xe ngựa liền rời khỏi bìa rừng.


Trên một cành cây cách đó không xa, một tên hắc y nhân cầm cung hướng mắt nhìn về cỗ xe ngựa của Kim Đại đang chạy đi, hắn nheo mắt thầm nói.


– Xem như các ngươi biết điều.


Dứt lời, hắn nhảy xuống đi lại đến nơi cắm tên, thu tên lại rồi rời đi như không có chuyện gì.


Ở phía xa, Kim Đại nhìn thấy tất cả mọi chuyện nhíu mày sâu hơn, rồi nói.


– Mau quay về cấp báo cho phụ thân, nhanh chóng gửi người đến chi viện.


– Vâng.


Đám người đồng thanh cất tiếng nhanh chóng quay về.


Trên cỗ xe ngựa, Kim Đại thở nhẹ một hơi, trong lòng dâng lên ngàn mối nghi hoặc, nhưng hắn là con trưởng của Kim Gia, Kim Chú Quý lại còn là một quan huyện vô cùng tài giỏi, Kim Đại đã được giáo dục rất tốt, trong tình huống như thế hắn vẫn bình tĩnh đưa ra quyết định, tố chất này không tồi.


Xung quanh làng Cú Đàng đang có một tổ chức nào đó làm việc, mà trong làng còn cố nhân của phụ thân ta, người nọ còn là người rất có ơn với ta, đám người kia có thể không phải là người tầm thường, ta phải luôn cẩn thận.


Dù không rõ ngọn ngành, nhưng không biết vì sao Kim Đại lại luôn có cảm giác rằng Thiên Khẩu không tránh khỏi liên can, hắn rất tin vào trực giác của mình nên liền hành động ngay.


Quả nhiên là con nhà nòi, rất có tố chất làm quan, sau này mà hắn không làm thì thật là uổng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận