Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 4: Tiễn Biệt Tri Kỷ


Tác giả: Thiên Bảo


Ngoài rìa làng Cú Đàng, có một thiếu nữ vận áo xanh, tay cầm ô màu hồng vô cùng xinh đẹp và quý phái.


Phía sau cô nàng, đi theo bốn người nam nhân vạm vỡ vận đồ đen, có vẻ họ là thuộc hạ của cô nàng, ánh mắt của họ nhìn cô tràn ngập một loại tôn kính.


Bỗng một trong bốn người nam nhân vận đồ đen tiến lên, cúi người trước cô nàng rồi nói.


– Thưa tiểu thư, theo thông tin báo về, có thể người đó đang ở đây.


– Vậy sao, được rồi đi thôi.


m giọng nhẹ nhàng, dễ chịu, cô nàng nói một cách dịu dàng rồi cất bước đi về phía trước bước vào làng Cú Đàng, bốn người phía sau thấy vậy liền đi theo.


Sự xuất hiện của họ, đã khiến người dân trong làng tò mò, nhưng lại không có ai rảnh mà tiếp tục quan tâm đến họ, hiển nhiên điều này rất lạ, cũng làm cho nhóm người khá là kinh ngạc.


Thì ra nơi này lại có đặc tính như vậy, hèn gì huynh lại chọn ở lại nơi này ẩn thế.


Thiếu nữ thầm nghĩ như vậy, mặc dù hiện tại nàng vẫn đeo mạn che mặt, nhưng cũng có thể nhìn rõ trong ánh mắt của nàng có chút ý vui lộ ra.


….


Tại dưới thân cây già chết héo, trên thân treo một biển ghi rõ hai từ to “Thiên Khẩu”, dưới thân cây một người thanh niên vận áo trắng đang nằm bất tỉnh.


Người này hiển nhiên không phải là ai khác, chính là tên thầy bói Thiên Khẩu.


Sau một hồi lâu, Thiên Khẩu ánh mắt mơ màng mở ra, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy đó chính là nền đất đen thẳm, cảm giác lạnh lẽo truyền đến toàn thân, khiến hắn không khỏi run người.


Hắn cố gắng ngước đầu nhìn lên thì nhìn thấy một đôi hài xanh lam, sau đó lại thở dài, cử động thân thể một chút rồi ngồi dậy, phủi bụi trên mình, hắn nhìn lại người bên cạnh, thầm nói.


– Muội tìm đến đây rồi sao?


– Huynh gan thật đấy, lại dám can thiệp thiên cơ, huynh có biết hành động đó nguy hiểm lắm không?


Người nói câu này không ai khác chính là thiếu nữ kia, chỉ là hiện tại bên người cô không còn đi theo bốn tên nam nhân vạm vỡ vận đồ đen nữa, mà chỉ có một mình cùng với một chiếc ô màu hồng.


Nghe được âm thanh này, từ trong lòng Thiên Khẩu dâng lên được một chút ấm áp, nhìn lại người thiếu nữ và nói.


– Mấy năm này, sư phụ có khoẻ không?



Nghe thấy lời này, người thiếu nữ không khỏi tức giận nói.


– Huynh còn dám nói về sư phụ, nếu không phải tại huynh đột nhiên bỏ đi, thì gia gia cũng không có lo lắng như vậy.


– Vậy sao, người không có gì là tốt rồi. Sao muội có thể đến đây tìm ta, bọn họ chịu để muội đến đây một mình sao?


Thiên Khẩu nhìn thiếu nữ lo lắng hỏi.


Nghe vậy, thiếu nữ cũng không lập tức có trả lời, mà cứ đứng một bên, ánh mắt hướng lên cao.


Nhìn thấy biểu hiện đó của thiếu nữ, Thiên Khẩu mặt không khỏi có chút đen lại thầm nghĩ.


Con nhỏ này lại bày trò gì nữa rồi? Xem ra mấy người kia phải thảm rồi đây.


Quả thật là như vậy, vài giây trước, ngoài rìa khu rừng u ám, đám người thiếu nữ dừng chân nhìn vào bên trong, ánh mắt của họ dần trở nên nghiêm nghị.


Bỗng người thiếu nữ nói.


– Các ngươi cứ đợi ở đây, ta đi vào một chút rồi ra.


Bốn người nam nhân vạm vỡ nhìn nhau, một người trong đó bước lên nói.


– Thưa tiểu thư, khu rừng này có chút tà khí, tiểu thư đi một mình sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.


Một người khác cũng lại gần nói.


– Đúng vậy, thưa tiểu thư khu rừng này rất tà khí, người không nên đi một mình.


– Không sao, ta có cách tự bảo vệ mình.


Thiếu nữ không kiên nhẫn cất tiếng.


Nghe vậy, bốn người nhìn nhau một chút lắc đầu, có một người trong số họ, đầu đội băng đen tiến lên nói.


– Thưa tiểu thư, khu rừng này rất tà khí, nếu tiểu thư lỡ có chuyện gì xảy ra, chúng thuộc hạ rất khó bàn giao lại với thiếu chủ.


– Nói đi nói lại, cũng là vì giám sát ta thôi chứ gì, các ngươi không cần quá diễn sâu.


Thiếu nữ âm giọng tức giận nói.



Bốn người ngậm miệng không nói gì, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời nói này của thiếu nữ.


Xác thực trước khi lên đường tìm người, bọn họ đã được dặn dò kỹ là phải luôn giám sát thiếu nữ, nếu để nàng có mệnh hệ gì, hay là trốn thoát, thì bọn họ sẽ không yên thân, không chỉ ở riêng bọn họ, mà còn có gia đình của bọn họ nữa, nên bốn người cũng không dám không tuân.


Trầm mặt không bao lâu, thiếu nữ bỗng chạy vào rừng, chỉ một lúc bốn nam nhân vẫn còn thẫn thờ, thì thiếu nữ đã mất tung tích, chỉ để lại một câu nói.


– Yên tâm, các ngươi cứ ở ngoài chờ, ta đi một chút rồi quay lại.


Bốn người nhìn nhau một chút rồi đuổi theo, chỉ một lúc sau, đã nghe những tiếng la hét rùng rợn, từ trong khu rừng phát ra.


Hiển nhiên, là cô nàng đã phát động một chút bẫy rạp của Thiên Khẩu để mà chơi họ, nào là hố tử thân, bóng ma vô hình, cả bầy quạ đen,…


Vốn dĩ những cái bẫy này, bọn họ có thể vượt qua dễ dàng, nhưng không biết vì sao khi đi vào khu rừng này, họ không khác gì người bình thường lần đầu tiên gặp ma, sợ hãi đủ thứ.


Khu rừng này thật kì lạ, u ám cực điểm, từng cảnh vật xung quanh cứ chung chung, đi một hồi thì bị lạc.


Thiếu nữ nhíu mày thầm nghĩ, cô nàng cứ đi loạn lung tung, ngó nghiêng xung quanh như những người trước vẫn không thể tìm ra được Thiên Khẩu.


Như những lần trước đó, người đi loạn nếu không nghe được âm thanh của Thiên Khẩu thì sẽ không tìm ra, hoặc là may mắn lắm mới đi loạn đến chỗ hắn như cô nhóc phần trước.


Nhưng lần này, Thiên Khẩu “bất tỉnh” còn ai có thể giúp cô nàng thoát khỏi vòng tuần hoàn của khu rừng hắc ám này đây.


Đi được một lúc, cô nàng thở dài, thả chiếc ô xuống, thu lại thầm nói.


– Đi nãy giờ, cũng mười ba vòng, nhưng sao vẫn chưa tìm ra chỗ của huynh ấy vậy.


Nhất định là tên này đã giở trò gì rồi.


Cô nàng thầm nghĩ, rồi nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt của cô đảo qua một vòng rồi thu lại. Cô nàng cấm lấy cây dù, đâm nó xuống đất, dựng thẳng nó lên. Sau khi đã thẳng, cô nàng buông tay ra.


Cây dù ngả nghiêng rồi té xuống về một phương hướng, cô nàng mắt sáng ngời cầm lấy cây dù rồi đi theo phương hướng mà cái ô đã chỉ.


Một lúc sau là gặp được Thiên Khẩu, rồi tiếp đến là chuyện hiện tại.


Thiên Khẩu thầy biểu hiện của cô nàng, không khỏi không lo cho bốn người kia, nhưng có thể vì quá quen nên hắn cũng nhanh lập tức bỏ qua, nhìn về phía thiếu nữ rồi nói.


– Muội đến đây chỉ là để nói với ta những điều này thôi sao.


– Huynh nghĩ sao?



Thiếu nữ không trả lời ngay mà nhìn xuống tấm thân kia, hỏi lại hắn.


Thiên Khẩu tỏ vẻ mất kiên nhẫn rồi nói.


– Nếu chỉ là thế, muội có thể đi, ta không tiễn.


Nghe vậy, cô nàng thiếu chút nữa là muốn đập hắn, không thấy rõ ràng là người ta lo cho hắn sao, vậy mà chưa gì đã đuổi. Cô nàng cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính.


– Gia… À không, sư phụ dặn ta đến đây nói với huynh rằng, Thiên Cơ không phải là thứ mà phàm nhân có thể can thiệp vào, ý trời đừng có cãi lại, có thể lần đầu chỉ là cảnh cáo nhưng lần sau chính là trí mạng, huynh hiểu chưa?


Nói đến “trí mạng” thiếu nữ đã thầm nhấn mạnh nó lên, ánh mắt của nàng nhìn về phía Thiên Khẩu cũng tỏ ra vẻ lo lắng.


Nghe nói vậy, Thiên Khẩu mỉm cười rồi nói.


– Muội nói thế, cũng có nghĩa là ta đã thật bước vào cánh cửa này, thầy bói cấp bậc thiên cơ.


– Ừm, đúng là thiên cơ, ngay cả gia gia cũng không làm được, nhưng mà huynh lại làm được, điều này rất là đáng khen, ta nghe gia gia nói vậy.


Thiếu nữ thuận lời mà nói, ngưng một chút cô nàng lại nhìn về phía Thiên Khẩu và hỏi.


– À, còn nữa gia gia muốn hỏi thăm huynh là dạo này huynh sống có tốt không? Còn nữa huynh đã can thiệp vào thiên cơ của ai vậy, nếu là người ác, gia tộc sẽ không ngại truy sát huynh và người được ứng nghiệm.


Thiên Khẩu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nói.


– Không cần hùng hổ như vậy, ta chỉ bói cho một đứa bé, có khả năng sau này sẽ thành một thánh y tài giỏi cứu dân giúp nước mà thôi. Với lại ta sống rất tốt muội không cần lo.


– Ai lo cho huynh…


Thiếu nữ nhẹ gật đầu nói.


– Được rồi, ta sẽ về nói lại với gia gia, còn nữa người cũng nói huynh rất có thể hoàn thành được gia nghiệp vĩ đại của một thầy bói đấy.


– Đây là kỳ vọng mà người dành cho huynh.


– Được rồi tạm biệt, huynh bảo trọng nhé


Dứt lời, cô nàng liền quay người rời đi.


Mặc dù hành động rất dứt khoát nhưng lại luôn làm cho người ta thấy rằng, nàng có vẻ gì đó không nỡ…


Thiên Khẩu nhìn hình bóng cô nàng đã khuất mắt mình, thân hình hắn nhẹ nhàng dựa vào thân cây ngước đầu lên nhìn trời, thầm nói.


– Thiên Cơ sao, với thầy bói phải bắt đầu từ Nhân Toán, trải qua năm bậc mới thành Thiên Cơ, nhưng ta mười năm học nghệ chưa từng bước vào cửa thứ hai, thì làm sao đến được Thiên Cơ.


– Vậy mà lão sư cứ nói ta sinh ra đã là Thiên Ý, nên đã đặt tên cho ta là Thiên Cơ, sau này theo người học bói toán cùng Linh Nhi kết thành tri kỷ chứ không phải uyên ương, ta với nàng không có duyên.


– Có điều dù ta học đến đâu cũng chỉ là Nhân Toán lấy đâu ra Thiên Cơ, thật là nhảm nhí mà. Lời ta bói ra, sao có thể tin được.



– Nhưng mà nếu lão sư đã cảm nhận được ta can thiệp Thiên Cơ vậy thì hai ông cháu họ Trung kia, chắc đã đổi đời rồi.


– Còn lúc đó ta chỉ cảm động một chút, thuận miệng mà nói, làm gì có Thiên Cơ nào, ha ha ha…


Bỗng nhiên hắn cười rất lớn cũng không biết là vì sao, mà bên khoé mắt của hắn chảy xuống một giọt lệ.


Bói cho nàng lần cuối… Thiên Khẩu thầm nghĩ.


Tiếng cười trầm thấp, hắn đứng lên và rời đi.


….


Ngoài rìa nhôi làng Cú Đàng, có một thiếu nữ đang ngồi chờ đợi trong sự tẻ nhạt.


– Tiểu thư, người đây rồi.


Có một âm thanh cách đó không xa vang đến. Chỉ thấy có bốn người đang chạy vội tới.


Thiếu nữ nghe thấy thanh âm, đứng dậy nhìn về bọn họ rồi nói.


– Được rồi, về thôi. Ở đây ta không tìm thấy huynh ấy.


Bốn người kia chạy lại, một người trong số họ bước lên, đầu đội băng màu đen, cúi người trước thiếu nữ rồi nói.


– Vậy là tiểu thư đã đưa ra quyết định, lần này trở về sẽ lấy thiếu gia nhà chúng ta.


Thiếu nữ trầm mặc một chút gật đầu nói.


– Ta với người nọ không phận, lần này về làm dâu nhà hắn cũng không sao.


Nghe vậy, bốn người bọn họ vui mừng nhanh chóng hộ tống thiếu nữ này về.


Đi được vài bước, thiếu nữ bỗng quay đầu nhìn lại phía một gian nhà tranh cách đó không xa và thấy được hình bóng của Thiên Khẩu, dường như hắn đang nói gì đó với nàng một chút rồi quay người rời đi.


Linh Nhi… Chúc muội hạnh phúc!


Thiếu nữ đứng lại, làm bốn người kia cũng đứng theo, bọn họ nhìn nhau không hiểu chuyện gì, nhìn lại thiếu nữ, chỉ thấy hai bên khoé mắt của nàng chảy ra một hàng lệ.


Bọn họ nhìn lại theo phương hướng mà thiếu nữ nhìn. Chỉ thấy nơi đó, có một bóng người áo trắng đang đi. Họ đã thầm hiểu cũng không quấy rầy thiếu nữ, chỉ một lúc sau là họ đã lên đường.


….


Thiên Khẩu trở lại nơi của mình sửa soạn lại xung quanh một chút và bắt đầu mở quán, chuẩn bị đón tiếp những vị khách của hôm nay, còn những chuyện khác đã không còn vướng bận với hắn nữa.


Tri kỷ quy tri kỷ, uyên ương quy uyên ương, không duyên không phận cũng đừng cầu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận