Chương 5: Bói Đại
Tác giả: Thiên Bảo
– Thưa gì gì ấy, không biết các hạ có phải là thầy bói Thiên Khẩu không?
Đối diện Thiên Khẩu, đang đứng một người mập mạp, thân mặc lục bào, da dẻ hồng hào, gương mặt to tròn cười cười nhìn Thiên Khẩu rồi nói.
Người này hiển nhiên không phải kẻ nghèo, mà ngược lại còn có gia thế gì đó, khí chất nhà giàu hiện rõ.
Thiên Khẩu nhìn người nọ, gật đầu nhẹ nhàng nói.
– Đúng vậy, không biết các hạ đến đây là muốn bói về cái gì?
– À, chuyện này…
Tên mập muốn nói cái gì đó, nhưng lại đang có vẻ do dự chưa quyết định được, nhìn Thiên Khẩu cười cười nói.
– Chuyện này hơi khó nói nha thầy.
– Các hạ cứ ngồi xuống trước đã, có chuyện gì cứ từ từ kể.
Thiên Khẩu thấy biểu hiện của tên mập không được tự nhiên lắm, nên đã nhẹ nhàng mời hắn ngồi xuống.
Tên mập ngồi xuống, đối diện Thiên Khẩu, gương mặt vẫn cười cười, có chút muốn nói, nhưng lời lên tới miệng thì đã nuốt xuống, nên hắn vẫn chưa nói được cái gì.
Thấy vậy, Thiên Khẩu mặt không khỏi đen lại thầm nghĩ.
Ngươi rốt cuộc có nói hay không đây.
Thiên Khẩu nhìn tên mập nhẹ nhàng nói.
– Các hạ có thể nói được chưa.
– Chuyện này… Chuyện này…
Tên mập vẫn còn vẻ do dự thầm nghĩ.
Chuyện này hơi khó nói, làm sao đây, có vẻ thầy đã không còn kiên nhẫn, làm sao đây ta?
Hoá ra hắn còn biết Thiên Khẩu không còn kiên nhẫn được bao lâu nữa, nhưng hắn vẫn còn do dự chưa thể quyết định ngay được.
Thiên Khẩu thấy vậy, thở dài nói.
– Haiz, được rồi, các hạ có thể xưng tên trước được không?
– Ồ, xin lỗi thầy, tôi quên.
Tên mập mạp ngẩng đầu lên ngạc nhiên nói, tay gãi đầu.
Hắn ngồi ngay ngắn lại, nhìn Thiên Khẩu rồi nói.
– Thưa thầy, tôi tên là Kim Đại.
– Kim Đại? Các hạ có quan hệ gì với Kim Chú Quý không?
Thiên Khẩu nhìn Kim Đại có chút kinh ngạc hỏi.
Nghe Thiên Khẩu hỏi vậy, Kim Đại có chút ngạc nhiên nói.
– Thầy quen biết gia phụ.
Thiên Khẩu chỉ nhẹ gật đầu rồi cười nói.
– Ha ha, không ngờ các hạ là con của của cố nhân, quả thật là rất có duyên.
– Nể tình các hạ là con của cố nhân, ta sẽ bói một chút về sự tình của các hạ vậy.
Nghe vậy Kim Đại không khỏi hớn hở nói.
– Cảm ơn thầy.
Thiên Khẩu giơ tay lên nhìn về Kim Đại, ánh mắt nghiêm nghị nói.
– Đừng cảm ơn ta sớm, không biết các hạ có thể trả lời ta vài câu hỏi được không?
– Được, được, được,…
Kim Đại gật đầu lia lịa.
Lần này là vì bói cho con của “cố nhân” nên Thiên Khẩu quyết định nghiêm túc một chút. Hắn ngồi thẳng lên trong tư thế thiền định, hai tay đặt trên gối để ngửa, các ngón tay cong lại, đang bấm bấm cái gì đó tỏ vẻ rất thần bí.
Thiên Khẩu nhìn về Kim Đại và hỏi.
– Các hạ thích ăn gì?
– À, ừm, tôi cũng không biết nữa, hầu như cái gì tôi cũng ăn được.
Nghe vậy, sắc mặt của Thiên Khẩu không khỏi đen lại thầm nghĩ.
Ta hỏi ngươi thích ăn gì? Chứ không phải ăn được gì? Tai ngươi có điếc không vậy?
Đương nhiên điều này hắn sẽ không nói ra, ngừng một chút, hắn nhìn lại Kim Đại rồi hỏi.
– Vậy các hạ thích uống cái gì?
– Ừm, có lúc là trà, có lúc là rượu, cũng có lúc là nước ép.
Nghe vậy, Thiên Khẩu nhíu mày, hắn thật sự rất muốn đập tên mập mạp này.
Không phải ta hỏi ngươi thích uống cái gì sao? Ngươi trả lời một loạt như thế, rốt cuộc là thích loại nào?
Nhưng Kim Đại dường như không nhận ra rằng Thiên Khẩu đang tức giận nhìn hắn, mà vẫn đang chờ mong câu hỏi cuối cùng, vì chỉ sau câu hỏi này, hắn liền biết được câu trả lời.
Thiên Khẩu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, tiếp tục nhìn Kim Đại nói.
– Nếu các hạ được đi một trong bốn nơi sau, thì các hạ sẽ chọn loại nào, nhớ kỹ là phải chọn cái các hạ thích nhất.
– Núi, rừng, biển và đồng bằng.
Kim Đại nghe vậy liền ngồi suy nghĩ một chút.
Thiên Khẩu cũng không gấp nên cũng chẳng ép, ngồi chờ hắn suy nghĩ.
Kỳ này, ngươi nhất định sẽ chọn một trong bốn cái mà thôi.
Sau hai lần hỏi trước đó rút được kinh nghiệm, Thiên Khẩu đã quyết định lần thứ ba, hắn sẽ không đặt câu hỏi chung chung nữa mà lập một câu hỏi cố định cho tên mập trả lời.
Suy nghĩ một hồi lâu, Kim Đại nghiêm túc nhìn Thiên Khẩu và nói.
– Thưa thầy, trong bốn nơi này nếu có thể được đi một nơi tôi thích nhất, thì tôi xin thưa rằng tôi sẽ không đi nơi khác vì tôi thích ở nhà.
Thằng béo, ngươi đến đây phá ta phải không?
Trong lòng, Thiên Khẩu thầm mắng không thôi. Rõ ràng là hắn đã lập một câu hỏi cố định vậy mà Kim Đại vẫn cho hắn một câu trả lời nằm ngoài dự đoán. Điều này làm Thiên Khẩu thật sự tức điên, hắn không nói gì nữa, nhắm mắt lại thầm nghĩ.
Tên này, đảm bảo là đến phá ta. Hắn đến bói nhưng không nói cần được bói cái gì, hỏi hắn vài câu thì cứ trả lời tào lao khiến ta không đoán được gì luôn, giờ sao đây, làm sao lừa gạt được tên này giờ…
Thấy Thiên Khẩu đã bắt đầu “bói”, Kim Đại tẻ nhạt, từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay xinh đẹp màu trắng, trên đó còn có thêu một đoá hoa lan màu tím xinh đẹp.
Hắn nhìn vào nó với ánh mắt ước ao.
Ở khăn tay tỏa ra một hương thơm đặc trưng, ngửi được nó, Thiên Khẩu liền bay lên một ý tưởng, hắn mở mắt ra nhìn Kim Đại nói.
– Các hạ lần này đến đây bói có phải là chuyện về tình duyên hay không?
Kim Đại nghe vậy, liền giật mình nhìn Thiên Khẩu, vội vàng cất khăn tay đi, hắn kinh ngạc hỏi.
– Sao thầy biết.
– Nực cười, sao ta lại không biết, ta là thầy bói cơ mà.
Xem ra ta đã cược đúng. Đoán đại mà cũng đúng, ây da ta thật tự hào về mình quá đi.
Thiên Khẩu thầm nghĩ. Sau đó lại nhìn về Kim Đại và tiếp tục nói.
– Không những vậy, ta còn biết các hạ đã thích một cô nương, nhưng lại không biết làm cách nào có khiến cô nàng đó để ý đến mình, nên các hạ đến đây tìm ta xem có cách nào giúp hay không đúng chứ.
Càng nghe lời nói của Thiên Khẩu, Kim Đại càng khiếp sợ, không dám tin vào tai mình, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một ý nghĩ.
Đây nhất định là thần linh, ông trời đã đưa thần linh đến đây giúp mình.
Kim Đại nhìn Thiên Khẩu, ánh mắt tràn ngập tôn kính nói.
– Đúng vậy thưa thầy, không biết thầy có cách nào giúp ta không.
Thiên Khẩu nghe vậy, suy nghĩ một chút lại nói.
– Các hạ có biết sở thích của người nọ không?
– Không.
Kim Đại lắc đầu.
Thiên Khẩu nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu nói.
– Nếu là vậy thì trước hết ta cũng cần phải bói về người nọ thì mới được.
Nghe vậy, Kim Đại không khỏi hớn hở nói.
– Vậy thì tốt quá cảm ơn…
– Khoan!
Thiên Khẩu giơ tay lên chặn lại lời nói của Kim Đại, sau đó hắn lắc lắc cái cổ nói.
– Đúng là ta phải bói, nhưng trước hết cũng cần một số thông tin cái đã. Với lại muốn bói cũng phải là lúc thiên địa giao thoa, trời đất chứng giám, lúc đó khả năng cảm ứng Thiên Cơ mạnh mẽ mới bói được
– Ý thầy là…
Kim Đại toả vẻ khó hiểu hỏi lại.
Thiên Khẩu lập tức nói.
– Có nghĩa là hiện tại đã quá giờ, ta không thể giúp các hạ bói tiếp, nên các hạ phải đến lại vào ngày mai hoặc ngày khác mới được.
– Vậy hả thầy?
Kim Đại thất vọng nói.
Thấy biểu hiện của Kim Đại có hơi thái quá, hắn cũng chen lời thêm.
– Nhưng các hạ cũng không cần lo, nếu các hạ có thể giúp ta hỏi người nọ một số vấn đề và đem thông tin đến đây, ta sẽ bói cho các hạ đầy đủ
– Với lại, đây là cơ hội ngàn năm có một, để các hạ có thể nói chuyện với cô nàng kia, để khoảng cách của hai người xích lại gần nhau hơn một chút.
Nghe đến đó, Kim Đại không khỏi vui trở lại nhìn hắn nói.
– Thưa thầy, thầy cần những thông tin gì?
– Ta cần người nọ thích buổi nào, hoa gì và thích làm cái gì khi chán. Đấy, ngươi chỉ cần hỏi nhiêu đây thôi được không?
Thiên Khẩu thuận miệng nói.
Kim Đại gật đầu lia lịa, đứng dậy cúi người chào Thiên Khẩu và nói.
– Thầy yên tâm, tôi nhất định sẽ đem thông tin về, vài ngày nữa tôi lại đến. Tạm biệt thầy!
Thấy hắn có vẻ sắp muốn đi, Thiên Khẩu không khỏi ho hai tiếng nói.
– Hô Hô, các hạ à, tiền xem bói đâu?
Kim Đại nghe vậy, cười cười rồi từ trên người lấy ra một ngân thạch đặt lên bàn, xong rồi chuẩn bị rời đi.
Thiên Khẩu cầm ngân thạch lên, sau đó lại lắc đầu nói.
– Vì là cố nhân cho nên ta sẽ lấy giá hữu nghị một kim thạch, nên các hạ vẫn chưa trả đủ đâu.
Nghe vậy, Kim Đại muốn nói cái gì đó nhưng lại nghĩ.
Người này không những là cố nhân của phụ thân mình, còn giúp mình nữa, lấy giá như vậy cũng hợp lí.
Vì nghĩ thế hắn liền đổi lại ngân thạch thành kim thạch, sau đó cúi người với Thiên Khẩu rồi rời đi.
Thiên Khẩu cầm kim thạch lên dò xét một chút, trong lòng không khỏi cười lạnh thầm nghĩ.
Lại thêm một phá gia chi tử, hiển nhiên chắc tên này vẫn nghĩ ta và phụ thân hắn có quen biết với nhau, nên hắn mới chịu đổi thành kim thạch, nếu mà hắn biết sự thật không biết có hối hận, tức giận đòi lại hay không, nếu thật có đòi lại cũng đừng mong ta trả, ha ha ha.
Đây là cách trả đũa lại Kim Đại khi tên này luôn đưa ra câu trả lời làm khó Thiên Khẩu, xém chút nữa là cái biển thầy bói bay màu. Thiên Khẩu sao có thể nhịn được cục tức này, nên cũng bèn kiếm lời một chút.
Lại nói, Kim Gia trưởng gia tộc Kim Chú Quý là một quan huyện nghiêm chính nghiêm mình là người rất có tiếng tăm, không ai không biết. Thiên Khẩu chỉ là nghe thoáng qua mà thôi, lần này lại gặp con của Kim Chú Quý nên hắn quyết định kéo quan hệ một chút để chỗ dựa cho mình.
Sau khi chuyện thành công, danh tiếng thầy bói của hắn vang xa, người đến bói cũng ngày càng nhiều hơn và hắn sẽ nhanh chạm đến giấc mơ cả núi châu báu.
Ha ha ha…
Nghĩ đến khoảnh khắc giàu có kia, hắn bỗng nhiên cười lớn.