Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 55: Một Phần Độc Tố Bị Bức Ra


Tác giả: Thiên Bảo


Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Hắc, Vân Thanh nhanh chóng xuyên qua ngôi làng, tiến nhập vào một khu rừng khô héo, nhưng đã bớt đi phần nào sự u ám.


Có lẽ là vị nơi này đã không còn là nơi trú ngụ của bầy quạ đen nữa, nên khu rừng chỉ đơn giản là già mòn chết héo mà thôi, mảnh đất ở đây sớm đã khô cằn, vốn không phải là nơi phù hợp để có được những hàng cây xanh tươi tốt.


– Vị thiếu gia đó ở trong này sao?


Tiến nhập vào khu rừng, nàng Thanh mặc dù vẫn còn loạn phương hướng, nhưng dựa vào trực giác và kinh nghiệm, nàng cứ đi đại một chút, không thấy người thiếu gia của mình ở đâu, trong lòng bất chợt dâng lên nghi ngờ.


Mình có đi nhầm không ta? Hẳn là không đâu, chú quạ kia linh tính rất cao, hẳn lả vật nuôi trung thành của vị thiếu gia kia, nó đã chỉ mình đến đây ắt có vấn đề.


Mặc dù lòng nghi ngờ như thế, nhưng nàng cũng không quan tâm nhiều, không dám chậm trễ kéo dài thời gian, làm tăng thêm nguy cơ cho Thiên Khẩu.


Lại nói Tiểu Hắc chỉ đường thật có chút sai lệch một chút, vì nó biết con đường ngắn nhất dẫn đến chỗ của Khẩu, là con đường từng trải qua kịch độc lan tỏa của Tiểu Bái, vì tính an toàn cho Vân Thanh, nên nó đã chỉ một hướng khác cách vị chủ nhân của nó không xa, và có thể dựa vào lối mòn vào trong khu rừng, thông qua đó một chút liền đến được chỗ của Khẩu, nên bây giờ cô nàng phải phiền phức thêm một chút vậy.


– Đây thật sự đúng đường à?


Vào sâu trong khu rừng, Vân Thanh phải trừng to mắt mà nhìn quang cảnh xung quanh, có rất nhiều lối mòn thông hướng nhiều nơi mà nơi nàng đứng cũng là một trong những lối mòn đó.



Vân Thanh nhíu mày, thần tình lạnh nhạt, ngón tay khẽ khẽ chỉnh lại chiếc nón lá, rồi nhìn một hướng nọ bất kì tiếp tục di chuyển, rất nhanh liền thoát ẩn thoát hiện biến mất tại chỗ.


Đây chỉ là một góc băng sơn mà thôi, ngay cả Vân Thanh cao thủ như vậy cũng phải phiền phức đôi chút tìm đường đi, thì ở một góc khác, nhóm người di chuyển dẫn đầu bởi Ưu Tú cũng không khác gì hơn.


– Nhị tỷ, lần này liệu có đúng không? Thật sự là đi theo lối này sẽ ra ngoài được chứ.


Cô nàng Yên Nhị vận đồ sắc tím tươi chạy sau lưng Ưu Tú thần tình lo lắng hỏi, giờ đây trên trán của nàng bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi li ti chảy xuống gò má hồng hào, nhìn mà đáng thương.


– Tỷ không biết nữa, nhưng mà cứ đi trước đi, Cơ ca nói cứ theo lối mòn là sẽ ra ngoài mà.


Ưu Tú chạy phía trước, dường như không quan tâm mà trả lời đại một câu. Mặt khác giờ đây trong lòng nàng cũng bực bội không thôi.


Huynh ấy thật chỉ đúng đường sao? Sao đến giờ khắc này còn chưa ra ngoài nữa? Tính làm tiêu hao thể lực của bọn mình sao? Mà làm như thế thì có tác dụng gì? Nếu lỡ mà bọn người mình có ra trễ thì đừng có trách đấy, vì dù sao đường huynh ấy chỉ vốn không thể đường tắt thoát ra ngoài mà.


Ba vị còn lại trong Bách Thú Dạ Hành, Thanh Lâm, Tiến Thán, Huỳnh Cẩn nghe vậy cũng chỉ đành thở dài nhẹ một cái, rồi tập trung chạy tiếp, khả năng trấn định của họ vốn khá cao mà, nhiêu đây vẫn chưa là gì đâu.


– Cùng lắm thì chỉ mới nhằm vài ba con đường ngõ cụt thôi mà, nhiêu đây nhằm nhò gì xem như là tập thể dục một chút đi.


Thanh Lâm thấy Yên Nhi đã chạy đủ mệt rồi, không khỏi mở miệng nói một câu đùa vui, khích lệ tinh thần của mỗi người.


– Đúng vậy đấy, Ngũ muội cùng nhau cố gắng nào.



Huỳnh Cẩn cũng tiếp lời khích lệ, thần tình cũng hoà hoãn hơn phần nào, chứ thật ra trong lòng của hắn cũng thầm bực từ nãy đến giờ, chỉ có điều hắn che dấu tốt cũng không thể hiện ra ngoài quá nhiều.


– Hai người nói hay quá, muội mệt lắm rồi, mọi người có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút được không?


Yên Nhi gắng sức bĩu môi nói, nhịp thở có chút gấp rút, hai gò má hồng hào hẳn lên, mồ hôi không ngừng tuôn ra, khiến nàng khó chịu không ít.


Là nữ nhân mà, một trong những thứ mà ho ghét chính là mồ hôi đấy.


Nghe vậy mọi người cũng có chút lung lay, thấy thế Tiến Thán liền đưa ra một đề nghị và mọi người đều đồng ý điều này.


– Vậy thì chúng ta cứ chạy thêm một lúc nữa đi, nếu vẫn chưa tìm thấy lối ra, thì ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát tỉm đối sách. Thật ra đệ nãy giờ cũng mệt lắm rồi.


– Ừm, quyết vậy đi.


Thanh Lâm gật đầu đáp ứng, mọi người cũng chung ý niệm ấy, tiếp tục chạy loạn tìm phương hướng đúng.


Ưu Tú chạy dẫn đầu phía trước nhíu mày một cái, dường như phát hiện ra một điều gì đó bất thường, muốn nói đôi điều với mọi người nhưng lại thôi.


Có lẽ là mình nhầm. Trước mắt cứ làm theo kế hoạch của tam đệ cái đi đã.



Bọn họ tiếp tục lên đường một lát, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi thở hổn hển, chính họ cũng không biết tại sao mình lại chóng mệt đến vậy, chỉ chạy có một chút thôi thì đã yếu rồi, có lẽ Yên Nhi là người nhạy cảm nhất nên đã sớm thông báo với mọi người tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức.


Thật ra lý do họ mệt như thế là vì nơi này vốn là vùng đất chết, mảnh đất khô cằn, cây cối chết già khô héo, một vị trí địa thế như vậy, đi lại thôi thì cũng đã có chút mệt rồi, nếu mà không chú ý nhịp thở của mình thì rất nhanh mất sức.


Ngoài ra lý do bọn họ nãy giờ bọn họ chưa ra khỏi khu rừng là không phải vì Thiên Khẩu chỉ sai mà là nơi lối mòn kia vốn có một đội quạ đặc trưng dẫn lối, lúc đó vẫn còn là hoàn toàn u ám, đi theo con đường đó thì chắc chắn sẽ ra.


Còn bây giờ thì lũ quạ đang làm nhiệm vụ rồi, không có tụi nó lọc không khí bớt và cũng chẳng được tụi nó dẫn lối ra ngoài thỉ chỉ có tự lực cánh sinh thôi.


Mà Thiên Khẩu giờ đây vốn không còn để ý đến việc này, xem ra bọn họ phải khổ một chút rồi, Khẩu giờ khắc này đang ra sức dùng nội công thâm hậu của mình khống chế độc tố trong người.


Hắn hít một hơi sâu, nín thở chừng mười giây rồi lại thở ra, cứ liên tiếp lặp lại quá trình này. Nơi khí giữ ở ngực không hẹp xuống thì thở ra nhờ quá trình này mà vùng ngực liền nóng lên, hắn tiếp tục điều khí nơi ngực khi đạt đến một giới hạn nóng nhất định, thì nội khí nóng ấm sẽ di chuyển khắp cơ thể, một vòng rồi lại một vòng, làm cho toàn thân nóng hơn nữa.


Cứ tiếp tục như thế, thân thể hắn đã bắt đầu chiết xuất ra từng giọt mồ hôi có màu bất thường, nó hơi đen đen một tí dù rất ít, Thiên Khẩu đang dùng một cách thức khác để bài tiết độc tố ra khỏi cơ thể của mình thông qua con đường mồ hôi, thân thể nóng lên, nhịp thở duy trì liên tục ở một mức độ không ngừng nghỉ cũng làm tâm thần mỏi mệt.


Nhưng đây có lẽ là cách duy nhất phù hợp với tình trạng hiện tại, bài tiết độc tố một cách an toàn, chỉ có điều tiến trình đúng là chậm thiệt, độc tố thoát ra ngoài cũng không nhiều vì chỉ là điểm nhỏ li ti mà thôi, nhưng ít ra cũng phần nào giảm bớt độc tố, lấy lại được vài phần sức lực để chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúc nào.


Dưới khống chế nội lực của mình, phần đông độc tố thì đang tập trung ở tại đan điền, được nhiều luồng khí bao quanh tích tụ lại như một bóng nước nhốt chầt độc này trong đó.


Mặt khác độc tố này cũng không yên phận, dường như thuốc cấm chưa hết, nó vẫn đang không ngừng nháo nhào phá vỡ cái bong bóng nước này.


Điều này có lẽ hơi khó, nhưng cũng vì vậy mà Thiên Khẩu phải phân tâm nhiều hơn khống chế độc tố trong người, nếu để nó bộc phát và lan tràn ra xung quanh, thì lục phủ ngũ tạng của hắn đi xong rồi.


Loại độc này quả thật mạnh, xong vụ việc ở đây, bài tiết chiết xuất nó ra ngoài, rồi giữ gìn thật cẩn thận, rồi đem đưa cho tên kia xem thử thế nào, tạm cứ coi nó là quà gặp mặt người bạn cũ sau mấy năm ẩn cư của mình vậy.



Dù đang khống chế độc tố trong người, Thiên Khẩu cũng không hề có giác ngộ nào về cái chết cả, mà hắn lại còn thời gian vu vơ suy nghĩ, nhớ lại người bạn cũ năm xưa.


Một thân hắc bào thư sinh trên tay cầm quyển sách, vừa đọc vừa bốc thuốc, phân loại dược vật tim gan phèo phổi, lọ máu, răng nanh, vuốt,… Cùng với một số loại quả sẫm màu hay sặc sỡ, một số cây hình thụ kỉ lạ, người này phân loại tỉ mỉ từng chi tiết, và đôi khi không ngừng cười gian trá gương mặt rất nham hiểm.


– Thiên Cơ ta đã chế ra loại thuốc mới, nếu dùng thứ này ta tin rằng ngươi sẽ đứng đầu Bách Vương. Dùng thử đi.


Tươi cười nói chuyện lúc có thuốc mới thì luôn lấy ta ra thử nghiệm, tên này mấy năm không gặp, mong hắn vẫn còn được tỉnh táo, chứ điên điên thôi nghỉ dẹp.


Dù nghĩ là vậy, nhưng Thiên Khẩu vẫn mỉm cười nhẹ, rồi lại thở dài cái việc mệt mỏi khống chế độc tố này, vì lý do hắn đã nghĩ về những chuyện vui xưa cũ, mà tinh thần của hắn cũng đã tốt hơn nhiều.


– Thôi được rồi, bỏ chuyện của tên đó qua một bên đi, sau này còn có cơ hội gặp lại, bây giờ thì loại độc tố này cũng nên ngoan ngoãn một chút rồi.


Dứt lời nói thầm, khí thế Thiên Khẩu bỗng phất lên, thân thể đầy mồ hôi, dường như bị luồng khí ấy làm phơi bớt phần nào, đặc biệt là hiện giờ trong đan điền của Thiên Khẩu, từng đoàn khí nội dày đặc không ngừng tích tụ lại bao quanh bong bóng độc của trung tâm.


Mà trong luồng nội khí này nếu có thể nội thị được thì sẽ thấy được hai loại thuộc tính khác nhau, một cái lạnh một cái nóng, bao bọc lại bong bóng độc, tạo lại một thế cần bằng.


Một điều khác nữa là hai dòng khí lưu này vẫn chưa dừng lại ở đó mà lại chui xuống phía dưới, quấn lấy nhau tạo thành một vòng lốc xoáy nhỏ, vòng xoáy này đang quay với một tốc độ cực nhanh, tạo thành một lực đấy kì diệu.


Bùm! Phụt!


Bong bóng độc được phóng lên, đi theo luồng khí lưu thúc đẩy và dẫn đường thông qua tuyến đường cổ họng và bắn thẳng ra ngoài, tưới lên nền đất khiến nó xuất hiện một cái hố rồi nhanh chóng ăn mòn nó luôn.


Thiên Khẩu thần tình bình thường, sắc mặt không có vẻ gì, vẫn tiếp tục điều hoà nhịp thở, khí định thần nhàn dưỡng thể.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận