Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 56: Nhớ Cố Nhân


Tác giả: Thiên Bảo


Lân Quốc, vùng biên giới phụ cận, phân biệt núi non trùng điệp, rừng cây rậm rạp, tại nơi trung tâm ở trên một ngọn núi vào lúc sáng sớm vẫn còn đọng lại những hạt sương nhè nhẹ.


Có một gian nhà trúc ba gian xanh lục, một gian phòng bếp đơn sơ giản dị, nhưng phần lớn không phải là dụng cụ nấu ăn một số cái giống như là dụng cụ làm vải, một số thứ khác thì như là dụng cụ phối dược phần còn lại thì hẳn là dụng cụ nấu ăn nồi niêu xoong chảo đầy đủ. Một gian khác lại bao bọc một dãy hàng rào tre già, ở bên trong là một mảnh vườn dược liệu đủ mọi màu sắc hương hoa, một bên là cỏ một bên là hoa.


Còn gian chính giữa bày biện thô sơ giản lược, một cái bàn một tấm chiếu, xung quanh bày biện nhiều giá sách khác nhau, ở một góc trong kẹt là một kệ xấp giấy cũ ố vàng, có chút rã rời, niên kỷ không rõ mà hiển nhiên là rất xa xưa. Phía trước căn nhà, phía trên cánh cửa ra vào một tấm biển không ghi chữ gì cả, mà là có một bức hoạ thanh nhàn hình ảnh một lão già vận áo xám quần ống dài, một tay vừa bắt mạch nói gì đó với một bệnh nhân khuôn mặt mơ hồ không rõ đang nằm bên cạnh, một tay khác lại đang đưa về phía sau lựa lựa kiếm hộp thuốc, hình ảnh này hiển nhiên là một người y sư trong quá trình bắt mạch đoán bệnh, bốc thuốc trị bệnh.


Thông qua bức hoạ như thế, thì có thể tạm hiểu được nơi này là một y quán và giờ lúc này đây chủ nhân của y quán này một hắc bào thư sinh đi ra ngắm cảnh sau một giấc ngủ ngon, hắn vốn nghĩ hôm nay vẫn sẽ là một ngày thường như bao ngày khác, ngay lúc hắn định quay vào trong nghiên cứu sách vở thì một tiếng trống vang vảng lên khiến hắn giật mình.


Tùng tùng tùng…


Hắc bào thư sinh nhíu mày nghĩ ngợi một chút, vì hắn thấy điệu trống này có chút quen tai.


– Điệu này là… Đúng rồi, là điệu trống ba hồi, chiến loạn đang hoàng hoành gần đây. Không ổn rồi.


Đột nhiên hắn bật thốt lên, vừa đi vừa nói, chạy vào trong nhà, giở tung vài kệ sách, lấy ra một ống sáo lục nho nhỏ sắc bén đưa lên miệng thổi một tiếng.


Kíu…



Tiếng sáo này có chút lạ. Nhưng điệu của nó rất đặc trưng vốn một khi thổi lên phải là một âm theo chiều thấp lên cao hoặc là cao xuống thấp, nhưng điệu sáo này lại duy trì ở một mức cực thấp, xong một hơi thổi tiếp lại thấp xuống nữa.


Sau chín lần thổi như thế, vị thanh niên hắc bào này vẻ mặt tuấn tú mày ngài có chút đỏ lên, nhịp thở từ gấp rút dần dần bình thường trở lại.


Két… Két… Két… Ao ao ào…


Một tiếng thú lạ vang lên như là vọng lại tiếng sao lúc nãy, lần này điệu thanh này rất to thật to lớn ồn ào, dường như sợ không có kẻ nào có thể nghe được vậy.


Nghe được âm thanh to lớn đó vì thanh niên hắc bào thư sinh này sắc mặt âm trầm không giận tự uy, đôi tay nắm chặt đến nỗi phải chảy máu, mà dường như hắn không biết đau là gì, chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài nơi xa kia, thầm tự nhủ.


– Cuối cùng ngày này cũng tới sao? Bách Vương các ngươi đang làm gì thế.


– Sư huynh có một đám người cần cứu chữa khẩn cấp.


Lời thì đến nhưng người thì chưa thấy đâu, một lát sau một thiếu nữ bạch bào nhỏ con mái tóc hai bím con ngươi đen nhánh tinh ranh cười hì hì dẫn đầu, sau lưng nàng ta là cả một đoàn binh giáp sắt, à không phải nói là đoàn thương binh liệt sĩ mới đúng, bọn họ ai ai cũng vết thương đầy mình, dù đang chạy tốc tới nơi đây, nhưng máu thì chảy không ngừng.


– La Nhi nhanh vào trong lấy dụng cụ ra đây cho vi huynh, chuyện ở đây cứ để ta lo.


Hắc bào thư sinh thấy vậy liền ra tiếp đón vị muội muội của mình rồi lệnh nàng nhanh chóng lấy dụng cụ chữa trị mang đến.


– Vâng!



Ứng một tiếng gật đầu, La Nhi thân pháp nhanh nhẹn chạy vào trong lấy đồ nghề ra cho sư huynh của mình, một giỏ chứa đầy vải băng bó vết thương màu trắng và một số lọ thuốc nhanh chóng đem ra để đấy.


Công việc y quán bận rộn nhanh chóng bắt đầu, bọn người kia vừa đến kẽ cầm đầu một vị tướng quân đầu đội mũ giáp sắt ánh đỏ khụy xuống cất tiếng.


– Xin nhờ Đặng Y Sư ra tay tương trợ…


Dứt lời hắn liền gục xuống luôn, Đặng Y Sư thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn, dùng dụng cụ bên mình băng bó, chẩn đoán rồi cho người đó chút thuốc để người đó ngủ say, hắn thầm nói bên tai người nọ.


– Bùi Tướng Quân yên tâm, thuộc hạ của ngươi, ta sẽ lo liệu.


Vốn tưởng rằng quan cảnh nơi đây sẽ rất vắng vẻ, nhưng sinh ý nơi đây lại đột ngột đông đúc hẳn lên, người người thương tích đầy mình không ngừng khốn khổ la hét, mà vị hắc bào thư sinh không ngừng đi qua đi lại bên người còn cầm theo một chiếc giỏ đủ đầy dụng cụ cứu chữa đang không ngừng ra sức chữa trị cho những người xung quanh.


– La Nhi mau đem Liệu Phấn đến đây.


Đứng trước một tên lính mặc giáp ốm yếu vết thương đầy mình, may mắn vài nơi tránh được chỗ hiểm, nhưng những vết thương kia lại dài nên khiến người này mất máu không ngừng, Đặng y sư nhẹ nhàng cởi bỏ phần áo giáp lộ ra những vết cắt dài, không quay qua lên tiếng gọi người hỗ trợ.


– Vâng! Liệu Phấn đây sư huynh.


Liệu Phấn đến nơi, một lọ thuốc màu trắng, nhẹ nhàng mở nắp lọ vị thư sinh này nâng lên rắc một chút lên tấm vải đã chuẩn bị sẵn, xoa xoa lớp phấn dính lên lớp vải, rồi đem tấm vải đó đắp lên những vết thương của người kia.


Công tác nhanh chóng, kỹ năng thuần phục, người lính kia liền được băng bó đầy đủ rổi lập tức lăn ra ngủ say, không còn la hét khốn khổ nữa, mà hai người bọn họ cũng không dừng lại ở đó mà mau chóng tiếp đến chỗ khác cứu trợ.



Một hắc bào thư sinh được xưng là Đặng Y Sư có vẻ như lả chủ nhân của y quán nơi đây, một người khác là sư muội của hắn tên không rõ, chỉ thấy hắn gọi là La Nhi, khác với sư huynh mình La Nhi mặc một bộ bạch bào thoải mái, chữa trị thì không biết, nhưng sai đi lấy đồ thì làm rất lẹ, nhờ có nàng mà việc cứu chữa ở đây nhanh hơn rất nhiều


– La Nhi đem Mộng Lư Hương ra đây


– La Nhi lấy dược thủy ra đây.


– La Nhi bên này mau mau tiếp thêm vải băng bó cho huynh.


– La Nhi…


Cứ thế, vốn tiếng rên khốn khổ của những người lính đã nhanh chóng bị lấn át đi bởi âm thanh sai khiến từ hắc bào thư sinh, lại nói người được cứu chữa xong liền lăn ra ngủ say một giấc không biết gì nữa chẳng khác nào một người chết cả.


Đỉnh ngọn núi này phạm vi không lớn tính luôn cả y quán của Đặng Y Sư thì có thể chứa hơn trăm người, nhưng những tên lính ở đây bị thương quá nặng, số lượng lại đông nên mức hạn định sớm đã bị phá vỡ rổi, nên nhìn lại nơi đây rất là chật chội ngẹt thở.


Hắc bào thư sinh sau khi cứu chữa xong tên lính cuối cùng để hắn ngủ một giấc, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phương trời xa xôi, thấy được ánh dương đã lên cao, giờ hắn mới nhận ra là đã đến trưa rồi.


Tên này mình mẩy mồ hôi, mệt mỏi thở hổn hển, thân thể có chút rã rời, vì giai đoạn hổi nãy cứu chữa của hắn quá nhanh không kịp thở, nên giờ được xoã ra một chút liền có xu hướng muốn gục xuống rồi.


Đặng y sư khuân mặt tuấn tú, thần thái uể oải, nhẹ nhàng từng chút, bước vào y quán đơn sơ giản dị của mình, kiếm đại một chỗ ngồi xuống thở mạnh, nhìn đám người ngoài kia mà lắc đầu thở dài.


– Chiến loạn? Rồi thì ngày này cũng tới, thiên hạ vốn không thái bình, manh động một chút liền xung đột toàn diện.


– Sư huynh thử một chút Ma La trà của muội đi, uống nó vào có thể giúp thanh tịnh tâm tình một chút đấy.


Cô nàng La Nhi vận bạch bào không biết từ lúc nào đã chạy nhanh xuống bếp pha nên một tách trà thơm, đem lên mời sư huynh của mình uống giải toả tâm tình.



– Ừm, trà ngon. Tay nghề này của muội ngày càng tiến bộ rồi.


Ngửi ngửi chút hương trà, nhấm nháp chút vị trà, thật tâm chân thành khen ngon, nói vài lời khích lệ với sư muội của mình.


– Sư huynh nãy huynh nói cái gì ấy, muội nghe không hiểu lắm, thiên hạ loạn rồi à?


– Hửm, đừng tưởng ta không biết muội đang nghĩ gì, sớm nên dẹp bỏ loại ý nghĩ đó đi.


– Người ta biết rồi mà.


Cô nàng La Nhi bĩu môi buồn bã nói một câu, lúc nãy khi bưng tách trà lên nàng loáng thoáng nghe được vài lời tự nhủ của sư huynh mình, nàng vốn tính cách có chút tinh ranh nên lòng sinh hiếu kì, tính hỏi một chút thông tin rồi định trốn đi chơi, thăm thú thiên hạ, nhưng cô không ngờ rằng vì sư huynh này của mình tinh ý như vậy, nhanh chóng loại bỏ kế hoạch dự định của nàng.


Thật là, ở đây mấy năm rồi, người ta định đi chơi một chút cũng không cho đúng là keo kiệt mà.


Nàng nghĩ nghĩ một chút, tức giận dậm chân quay mình bỏ đi luôn không hỏi nữa, hẳn là đi qua một bên nào đó chơi rồi, với tính cách của nàng hiện tại thì lứa tuổi của nàng không cao lắm chừng mười lăm, mười sáu gì thôi à, nên tính tình vẫn còn khá là trẻ con.


Hắc bào thư sinh thấy sư muội La Nhi của mình đi qua một bên liển làm vẻ mặt cổ quái, rồi lại tiếp tục hưởng trà thơm, dạng như tâm tình của hắn đang được nghỉ ngơi và giải toả nhưng thật ra trong lòng hắn hiện tại đang rất đắn đo suy nghĩ rất nhiều.


Bách Vương làm loạn, Lân Quốc không yên bình, Thiên Vương không biêt giờ này ngươi đang ở nơi nào, nếu ngươi còn không hiện thế khả năng cao sẽ thật hối hận đấy.


Trong thâm tâm hắn chợt nhớ vể Thiên Vương vị bằng hữu cũ này của minh, dường như hắn biết gì ấy nhưng không nói rõ, suy nghĩ giây lát, hắn lại cười lạnh nhẹ một cái.


– Mà sao ta có cảm giác, tên gian tà nhà ngươi sẽ nhanh sớm đến gặp ta ấy nhỉ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận