Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 57: Khổ Tinh Công và Kỳ Thư Dị Tộc


Tác giả: Thiên Bảo


Tịnh dưỡng an thần, cơn gió thổi thoáng qua, thân thể chợt run nhè nhẹ.


Hắc xì!


– Trời không lạnh, ta lại ho, có thằng gian tà nào nhắc đến tên ta sao?


Thiên Khẩu nhíu mày nói một câu, hắn ngồi ở đây đã được một lúc lâu khí định thần nhàn vậy mà nãy giờ vẫn chư thấy được đám người Ưu Tú đi ra làm hắn có chút bực bội nhẹ.


Mặt khác hiện tại đối diện hắn đang đứng lấy hai bóng người, một kẻ cao to vết thương đầy mình, một kẻ thì ốm nhôm cao ráo khá gầy thần tình sảng khoái, gương mặt sáng ngời.


Hai người này không phải là ai khác chính là Tống thống lĩnh và thuộc hạ đa mưu túc trí hiểm độc của mình Tiểu Bái, bọn chúng đang cười lạnh ngó nhìn Thiên Khẩu.


Hai đứa này có vấn đề, chúng có vẻ khan khác lúc nãy.


Ánh mắt Thiên Khẩu liếc qua bóng dáng hai người liền sinh nên lòng nghi ngờ, ở hắn phát hiện khí chất của hai người này không giống với vô số vết thương bên ngoài cho lắm, đúng ra phải là tệ hại, tinh thần suy yếu, nhưng giờ đây bọn chúng lại hiên ngang đối diện với Thiên Khẩu kẻ gây ra bóng ma tâm lý cho bọn hắn, chúng không còn sợ sệt nữa mà lại như có gì đó rất là sảng khoái.


– Không biết là vị khách không mời nào ghé thăm, ta thân là chủ nhà không ra tiếp đón đàng hoàng thật sự quá có lỗi rồi.


Nhận thấy có vấn đề, với độ thông minh của Thiên Khẩu có thừa liền suy nghĩ thấu đáo nhanh chóng liền đưa ra một câu trả lời như thế, hắn cũng thầm cảnh giác nâng cao xem chừng xung quanh.



Hiện tại đôi mắt của ta chưa thể nhìn rõ được nên không chắc lắm.


Đây là hệ quả của Lệ Vân Nhãn Kỹ, hiện tại tầm nhìn của Thiên Khẩu đã và đang hạn chế ở phạm vi lớn, mọi thứ đều đối với hắn rất mơ hồ, phạm vi tầm nhìn thu hẹp cực lớn chỉ tầm hai ba mét gì đó, nên hắn đành nói một câu dò xét xem thực hư thế nào cũng tiện thể đề cao cảnh giác của mình lên.


Với lại hiện tại hai người kia đang đứng cách Thiên Khẩu chừng năm mét, sở dĩ hắn nói có người là vì âm thanh bước chân của hai tên này làm hắn phát hiện ra, mặt khác dủ hình ảnh có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể phía trước là hình khối gì, to cao, hẹp dài, phù hợp với hai điều kiện đó chỉ có tên họ Tống và Tiểu Bái thôi.


Đợi một lúc sau chả thấy ai trả lời, Thiên Khẩu nhíu mày, trong lòng dâng lên điều không ổn, ngay lúc hắn định cất tiếng thì Tiểu Bái đã cười lạnh.


– Ha ha Thiên Vương ngươi không ngờ chứ gì, sao bọn ta có thể hồi phục nhanh như thế được, dù vậy với thể lực hiện tại bọn ta cũng đã đủ để giết ngươi rồi.


– Nhảm nhí, kẻ nào cho ngươi cái tâm thế cao ngạo ấy nhỉ, ngươi vẫn chưa nhìn rõ tình hình của mình sao cái gì Bái ấy.


Thiên Khẩu ngẩng lên dùng giọng điệu giễu cợt nói với hắn, có chút cười lạnh không tin.


Hai tên này chắc không phải bị điên nhưng có khả năng cao là chạm mạch ngáo giữa chừng nên ra đây kiếm chuyện, hoặc cũng có một vị khách không mời nào đó đến đây, chỉ có điều ta vẫn chưa rõ ràng hắn là ai thôi.


Thiên Khẩu vẫn một ý nghĩ là có người đến, vì theo hắn liền không có lý do nào có thể để hai tên này cuồng ngạo như thể được trừ khi có chỗ dựa.


Nếu để hai tên kia biết được ý nghĩ này của Thiên Khẩu chắc chắn thổ huyết đột tử mà chết sớm thôi, sỡ dĩ hai tên này hiện giờ có thể đứng ở nơi đây nói đùa là vì lúc nãy phải nói là có chút kỳ ngộ đấy.


Sau muôn vàn khó khăn, dồn vào chân tường tâm trí căng thẳng, không ngờ võ công mà tên Tiểu Bái luyện lại vô thức tăng lên một tầng lúc nào không hay.



Dưới cơn mê say hắn đã ngộ ra nhiều điều từ Khổ Tinh Công của mình, từ đó tiến nhập lĩnh ngộ sau một lúc thức tỉnh hắn phát hiện tình trạng xung quanh, họ Tống vết thương đầy mình bất tỉnh và có lẽ độc tính cũng không nhẹ nhưng chắc vì da dày thịt béo nên chỉ tạm thời ngất xỉu.


Từ Khổ Tinh Công, Tiểu Bái thông hiểu dùng khổ lực tinh luyện của mình giúp họ Tống đẩy độc tố ra ngoài, sau nhiều lần xoa bóp tỉ mỉ họ Tống mới đứng được như hiện tại.


Và hiển nhiên lúc này đây tình thế phải chuyển biến rồi, Tiểu Bái nhếch miệng cười đểu, thừa lúc không ai để ý vận công khổ lực mũi chân trầm trọng người đã hướng về phía trước.


– Xem đây Khổ Tinh Quyển Pháp của ta.


Lời nói trước mà đến sau, quyền đầu từ sau quỷ dị lại đến trước, một đòn nội liễm lực công không tạo thành khí lãng không vung lên bất kì khí tức gì, thật kì lạ.


Ba…


Thiên Khẩu đổi thế như một mũi giáo phóng lên, trong phạm vi gần đó đã xuất hiện Tiểu Bái, dù rất nhanh rất tùy ý, nhưng Khẩu vẫn tiếp đãi nhẹ nhàng dang tay xoay mình cho Bái ăn một tát.


Phành!


Một chân nhân cơ hội đạp vào ngực lúc đối thủ vẫn còn đang ngỡ ngàng để hắn phải lùi lại dính nội thương còn mình thì bay ra xa tránh công kích.


Nói thì chậm nhưng sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt.


– A… Phụt!


Một búng máu đỏ đen được phun ra, sắc mặt tên Bái tái lại, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng không tin nhìn lại Thiên Khẩu, nơi ngực lớp áo đen đã bị xé tan để lộ ra một vết thương bầm tím.



Thiên Khẩu nơi xa ành mắt sắc lạnh nhìn Tiểu Bái trầm ngâm đôi chút nhàn nhạt nói.


– Thảo nào ta luôn tự hỏi, trong đám người ở đây vây giết ta lại có một kẻ không chút luyện công gì cả, hoá ra ngươi luyện Khổ Tinh Công.


– Khổ Tinh Công? Tiểu Bái rốt cuộc ngươi là ai.


Họ Tống đứng bên cạnh một tiếng kinh hô ngạc nhiên, song lại sắc mặt âm trầm nhìn đồng đội của mình rặn hỏi.


– Khỏi cần hỏi hắn, nếu không lầm thì hắn thuộc dòng tộc… Mà thôi kệ đi, theo ta nhớ cái dị sắc tộc này đã bị chúng võ nhân hợp sức diệt rồi, người cũng không có điểm đặc thù của bọn hắn, luyện công đến nay mới đột phá xem như ngươi có cơ duyên không nhỏ đâu nhóc con.


– Ngươi gọi ai là nhóc?


Tiểu Bái đã điều thần lại một chút dứng dậy nói chuyện, song lại liếc mắt họ Tống rồi lại liếc qua Thiên Khẩu dường như bàn thêm kế hoạch gi đó.


Thiên Khẩu mặc kệ chúng muốn làm gì, hiện giờ tâm trí hắn đang nghĩ đến cái Khổ Tinh Công kia.


Tên này sao lại có được Khổ Tinh Công nhỉ, vốn dĩ theo cổ nhân truyền lại người giới này không ai có thể luyện được nó, nhưng tên kia rõ ràng có thể đột phá thật kì lạ.


Khổ Tinh Công nghe tên là biết là một loại võ công khác thường, niên đại nó xuất hiện không xác định rõ ràng, theo nhiều cổ kỳ thư được lưu truyền bởi rất nhiều kỳ nhân dị sĩ mới mảy may biết tin tức của nó.


Theo lời chúng cổ sĩ, vào thời xa xưa, tại một vùng đất vốn cằn cõi không thể là nơi cho bất kì sinh linh nào có thể sinh tồn, vậy mà sau một hôm ác ma nuốt chửng ánh dương một dị tộc đột nhiên xuất hiện biến vùng đất ấy trở thành thánh địa, với một võ công làm vang danh thiên hạ, đánh đâu thắng đó.


Tên tộc trưởng của bộ tộc này lòng tham không đáy, đam mê nữ sắc, trêu đùa mạng sống bất kể con người hay thú vật, chèn ép khắp nơi muốn thống nhất thiên hạ, một lòng gian ác như thế khiến sinh linh lầm than, chúng cổ võ sĩ lúc bấy giờ sinh ra với tấm thế chiến loạn bất ổn, vì vậy gia đình vì quê hương tập hợp lại chiến đấu hi sinh hàng vạn người mới diệt được bộ tộc này.


Mà dị tộc này số người không quá trăm chúng đều luyện một công pháp Khổ Tinh Công, bởi thế mới khiến cổ võ sĩ chết nhiều dư thế, sau lại truyền tay nhiều người rồi cũng chả ai tu luyện được mới làm xuất hiện lời truyền rằng “Chỉ có Dị Tộc kia mới luyện được, người giới này không ai luyện được.”



Với kiến thức uyên thâm của mình, Thiên Khẩu đã sớm biết qua kỳ thư này, nói thật hắn cũng rất hứng thú với Khổ Tinh Công, từng ra sức tìm tòi một phen nhưng không tìm được, cho nên đã bỏ qua không để ý nữa.


Hôm nay vốn đã có nghi ngờ lại nghe chính miệng Tiểu Bái “Khổ Tinh Quyền Pháp” hắn càng thêm chắc chắn tên này luyện Khổ Tinh Công.


– Không biết chúng cổ võ nhân của thời đại đó biết được hậu nhân của Dị Tộc kia vẫn còn tồn tại khống biết có tức thổ huyết, các ngươi nói thử xem thế nào?


Thiên Khẩu bất chợt cất tiếng hỏi han hai người, làm chúng dừng việc trao đổi ánh mắt âm trầm nhìn lại hắn.


Không nói lời nào, hai tên này đều đã vận lực chờ sẵn chuẩn bị tiến lên công kích. Tiểu Bái đôi mày khẽ nhíu như phát hiện cái gì


Nhưng lúc này chẳng để chúng kịp thở Thiên Khẩu đã xông lên trước, một tay hoá chưởng nhắm thẳng họ Tống tấn công.


Sự việc bất ngờ, nhưng vì tính cảnh giác đã được đề cao cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hai tay bắt chéo phản thế công thành thủ đỡ đòn.


Phành! Một lực mạnh mẽ đẩy họ Tống lùi lại một bước, thân hình chưa kịp động chuyển thế, một đường khí lãng xẹt ngang bên má cắt một đường máu, hoá ra đi kèm với đòn chưởng mờ ảo còn có một đường chém lên hoá thành Dao Thủ một đường cắt tới.


Nhưng nhiêu đó chưa phải là kết thúc, chỉ thấy một cơn lốc xoáy nhẹ hiện lên khói bụi mịt mù chắn ngang tầm nhìn. Phành, một cú đá tấn thẳng vào mặt họ Tống khiến hắn bay sang bên va vào Tiểu Bái.


Sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, đòn tấn công của Thiên Khẩu như cuồng phong bão tố cuốn quét tất cả.


Ngay khi Tiểu Bái thấy họ Tống bay về đây, cũng giật mình định lách thân tránh đi nhưng đã muộn, không biết thứ gì trời xui đất khiến làm hắn trượt chân ngã xuống tên họ Tống nhắm ngay Bái đè lên một cú khốn đời.


Thiên Khẩu lạnh lùng tiến lại gần, nhẹ nhàng cúi người cầm lên cây sáo trúc nhỏ lăn ra vuốt ve một cái rồi cất đi, tiếp nhìn lấy chúng với ánh mắt giễu cợt rồi sắc lạnh, mặt không cảm xúc, khí thế của hắn dâng lên tư từ tạo thành linh áp phủ xuống nơi đây.


Khẩu đang âm thầm sử dụng Vân Độ Tâm Kỹ, Diệu Kỹ Vân Gia, khí áp tạo ra có thể phần nào đó trấn áp hai kẻ này, lòng hắn chợt động như có cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn về phía khu rừng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận